1001 Cách Xuyên Không Cùng Vai Ác

Chương 57: TG2 "Chúng ta xem như huề nhau."(33)



Tưởng chừng lần này vẫn như mọi khi nàng bại trận trước mà ngất đi.


Lại nghe “phịch" một tiếng.


Tương Vực đầu tựa vào người nàng mà ngã xuống.


Tân Mai sờ lên cơ thể hắn từng bắp thịt đều rắn chắn mà ấm áp,  nàng có điểm luyến tiếc buông tay.


Nàng nhấp môi, đứng dậy khoác lên áo ngoài.


Mặt gương bốn phía soi chiếu khuôn mặt nàng, nàng vẫn là nàng xinh đẹp như cũ, nhưng vô tâm vô phế Tân Mai giờ đây tụ tập nơi đáy mắt đã nhìn ra nhiều vài phần phiền muộn.


Nàmg nghĩ vẫn nhanh đi làm xong nhiệm vụ rời khỏi thế giới này.


Nàng nâng lên tay, mảnh khảnh tay giật giật. "Tương Vực, thực có lỗi." một giọt máu ở đầu ngón tay hắn như kết thành nhỏ bé hạt châu màu đỏ bay đến trên tay nàng.


Như một viên nước mắt châu ngọc, đỏ tươi bắt mắt lơ lửng phát quang.


Từ trong mặt gương như cảm ứng điều gì, toát ra một tầng khói đen bao phủ lên nàng.


Trước khi đoàn sương khói hoàn toàn che lấp thân thể nàng.


Nàng nghiêng đầu đôi mắt không tự chủ liên tiếp dán về phía người nam nhân đã ngất đi kia. Nàng cười có chút bất đắc dĩ, chính mình nhỏ giọng nói thầm: "Chàng rồi sẽ hận thấu ta."


Theo thanh âm rơi xuống nam nhân như nghe lọt được, hắn nhíu mày trên trán mang theo một tầng mồ hôi mỏng, mi mắt giật nhẹ.


...


Kình Thiên sơn phái.


Đại điện uy nghi vắng lặng ít sự càng sẽ không người lui tới, cũng không đúng hiện tại có hai người đang ở đó bàn việc.


"Đây thực là Hỗn Thiên Quyết." một nam nhân trông tuổi trẻ tuấn mạo, tóc trắng thêm thân, mặt mày ôn nhuận tuy nhiên giữa hàng lông mày mang theo biểu tình vài phần tuỳ ý, trông không phải là mẫu người nghiêm khắc mà mang đến cho người đối diện một loại cảm giác hoà ái dễ gần, hắn giơ tay nhấc chân mỗi cử chỉ đều không phụ hai chữ 'tiên tôn' siêu thoát phàm thế.


Hắn ở trên cao giáng tầm mắt xuống người đứng bên dưới vài giây.


Tân Mai cùng tầm mắt hắn đối diện chốc lát. Nàng rũ đầu: "Chính là."


Quả nhiên, thiết lập tu chân giới tiên tôn chính là loại hình tượng trào lưu này.


Ừm, Lão Cẩu ta đã mang hỗn thiên quyết cho Khổng Ngọc tiên tôn, đã tính hoàn thành nhiệm vụ rồi đúng không?


"Á hí hí...Phải, phải, chỉ cần hắn có thể giữ nó trong tay một năm thì tính nhiệm vụ của cô hoàn thành đấy!"


Tân Mai nghe câu này, mi mắt hơi nhảy: Tiên tôn còn sẽ bị đánh cướp?


Lão Cẩu: " Nếu người Ma giới hay thế lực xấu nào tới..."


Lời còn chưa dứt lại nghe được kỳ quái thanh âm vang dội giữa đại điện uy nghiêm.


"Ưm...nhanh quá! Đau chết ta...sắp chết rồi~a..."


"Ta thừa nhận không nổi nữa...từ bỏ--" bạch bạch thanh âm phát ra, phá lệ ái muội làm người mặt đỏ tim đập nhanh.


Tân Mai: "..."


Thanh âm phát ra từ Hỗn Thiên Quyết dần dần kịch liệt hơn, thuyết minh đó là một trận chiến phi thường quá sức con người.


Khổng Ngọc tiên tôn nháy mắt đông cứng mặt mày, hắn nhanh chóng lấp liếm đi bầu không khí xấu hổ này: "Lấy thân nuôi ma, công lao can đảm của ngươi thật đáng tán thưởng, không bất kỳ nữ nhân nào cũng đủ dũng khí hy sinh lớn như vậy."


Đã đủ an ủi chưa? Chắc chắn nữ đệ tử kia sẽ cảm thấy hắn là một vị trưởng bối đủ trí tuệ đủ tri kỷ siêu cấp thông tình đạt lý.


Tân Mai: "..." hãy nói cho ta biết, vì sao Hỗn Thiên Quyết sẽ còn có chức năng ghi âm trộm rồi phát thanh tuỳ ý như này...


Đồ thánh khí không biết liêm sỉ là gì.


Ai là người sản xuất ra ngươi?


Bổn cô nương muốn đi tố cáo.


Khổng Ngọc thấy cô đứng ở chỗ đó, cho là mắc cỡ, hắn nhướng mày tiếp tục trấn an: "Yên tâm chuyện hiến thân quên mình này, ta sẽ không tiết lộ với bất luận ai."


Nàng trừng trừng mắt liếc Hỗn Thiên Quyết như radio ồ ồ tiếng nói phóng thích ra loại hư đốn thanh âm của nàng, cảm thấy da mặt mình rơi đầy đất.


Nàng nắm chặt vạt áo bản thân, có loại xúc động muốn đi tìm cái lỗ để huỷ thi diệt tích cái thứ thánh khí thô thiển trên tay Khổng Ngọc.


Quanh quẩn đều không ngừng vang lên quen thuộc ngữ điệu.


Khổng Ngọc tay phải nâng lên ngắm ngía Hỗn Thiên Quyết một lúc, tầm mắt đảo qua đại diện như bắt lấy được thứ gì.


Tân Mai hít sâu một hơi, cố gắng bình phục lại tâm lý vừa bị chấn động.


Nàng há mồm định nói: "Ta..."


Khổng Ngọc đáy mắt chợt loé qua một tia biểu tình, bỗng chốc cười rộ một chút: "Tinh Kiều lần này làm thật tốt lắm, Ma giới tàn sát người vô tội vô số xứng đáng nhận lấy tương lai điêu tàn." nhẫn nhục bên một tên Ma tôn, còn khiến hắn bị nàng mê tới điên đảo như vậy, thật là nữ hài đủ tầm thước biết hy sinh vì đại nghiệp.


"Đây là hiếm có Chân linh đan, ngươi chịu khổ rồi." Hắn phất tay, một bình ngọc ôn lương tinh xoả hoa văn bay đến trước mặt nàng.


Ý tứ chính là phần thưởng ban tặng, nàng hãy nhận lấy.


Tân Mai vừa chạm tới đã cảm thấy không phải vật phàm, linh khí nồng hậu tản mát chưa mở nút đã cảm giác sự gột rửa dễ chịu từ nó.


[Chúc mừng ký chủ, ngài được đến Chân Linh Đan trong truyền kỳ tu chân giới, mười lần 2 ngàn năm mới có tỷ lệ xác suất 1/10 luyện ra nó duy nhất một viên, cao cấp bảo vật quý giá vô cùng, một thứ so với bảo mệnh đan còn quý gấp ba.]


Tân Mai tự nhiên mà thu nó vào không gian: "Tiên tôn mong là ngài không phụ uy danh, có thể bảo hộ Hỗn Thiên Quyết chu toàn."


Tân Mai nói xong chỉ lẳng lặng ngẩng đầu nhìn lên người ngồi nơi cao chín bệ kia.


Khổng Ngọc đang chờ nàng câu nói tiếp theo mừng như điên mà tạ ơn hắn.


Đối diện ánh mắt nàng vài giây.


Hắn lặng lẽ di dời tầm mắt.


Khổng Ngọc: "..." không lẽ bản tiên tôn nhìn lầm.


Vì sao thấy được đôi mắt nàng xem hắn đều là sự chán ghét, thậm chí còn còn có một tia khinh thường.


Từ ngày đó trở về môn phái.


Tân Mai không biết vì sao vẫn luôn thơ thẫn người.


Nàng cầm trên tay chung trà, rồi lại ngơ ngẩn ngắm đến nó nguội lạnh thực lâu.


Có lúc soi gương cũng không còn mấy hứng thú.


Thương Dương một lần tình cờ lướt qua thấy nàng, nàng ánh mắt thực lạ lẫm, giống như thể hắn cùng làn gió vô hình phất qua không khác.


Nàng không hề chú ý tới hắn.


Nàng một đường đi xuống núi, nàng muốn đi tìm tiên tử sư phụ hỏi một ít việc.


Tân Mai không hiểu sao lòng có chút vắng vẻ.


Thương Dương bước chân nhanh hơn kéo lại tay nàng.


Tân Mai sững người, xoay người bình đạm nhìn hắn: "Làm gì?"


"Kiều..."


"Ta là sư tỷ của ngươi." Tân Mai nhàn nhạt ngữ khí cắt ngang hắn.


Thương Dương nhìn nàng thần sắc lạnh lùng, hắn mím môi sửa lời: "Sư tỷ, ta có chuyện muốn nói."


"Không có gì để nói." Tân Mai rút tay về.


"Ngày đó ta..."Thương Dương muốn nói nhận lỗi với nàng, lại không biết vì sao lời ra tới miệng vẫn là nuốt trở về.


Hắn cánh môi đóng mở, nghĩ tới ngày ấy khiến hắn có chút băn khoăn rây rứt với nàng. "Tinh sư tỷ từng nói A tỷ của ta kỳ thực không phải nàng ta, vậy có phải sư tỷ biết được đều gì hay không?"


"Không biết, ta có nói sao?" Tân Mai bâng quơ có lệ lời nói liền nhấc chân muốn đi.


[Ký chủ, Thương Dương là mục tiêu nhiệm vụ của cô, là cải trắng người nuôi từ trong bỉm, cô còn phải hoàn thành nhiệm vụ bảo mẫu.


ký chủ, ký chủ, vì sắc đẹp cố lên!]


Tân Mai nghe xuôi tai được câu cuối, chậm chạp bước chân đứng ở chỗ đó.


"A tỷ?" Thương Dương hướng theo bóng lưng nàng đi theo tới gần, bất tri bất giác gọi lên.


Nàng cắn môi nghiêng người nhìn về phía Thương Dương: "Kêu ai?"


"A tỷ? Sư tỷ?." Thương Dương kêu lên, biểu tình một thoáng lâm vào trầm mặc, hắn cước bộ nhanh hơn đi tới ép sát nàng. "Tinh Kiều hay là A Kiều vốn dĩ đều là nàng." Hắn ánh mắt chăm chú cực kỳ nhìn vào sâu thẩm đáy mắt nàng, phảng phất muốn bốc trần nàng.


Tân Mai giật mình một cái chớp mắt, hồng dụ môi nhanh chóng gợi lên, che giấu đi nàng suy nghĩ.


Nơi đây là dọc đường xuống núi chung quanh chim hót hoa thơm cảnh sắc bốn bề vắng vẻ.


Cho nên rất thích hợp đánh người.


Nàng nhìn cải trắng Thương Dương lần đó ngu muội, đã giận sôi ruột gan thật lâu, nay nhìn hắn chỗ này chạy ra giằng co càng kích đến ngứa tay.


Nàng thở dài một tiếng.


Ai kêu nàng là a tỷ hắn chứ? Ừm, dù sao cũng từng đương tỷ vẫn nên dạy dỗ lại hắn một chút.


Tân Mai đồng chí chính là tính toán tự mình xuất thủ đánh hắn.


Thương Dương bỗng chốc biến ra trường kiếm, không do dự chút nào thẳng tay đâm vào lòng ngực.


Hầu như  đồng thời gian nàng vừa nâng lên tay đã dự cảm không lành, ánh mắt co rút một thoáng, duỗi tay gấp gáp ngăn chặn hắn.


Chỉ là.


Máu tí tách rơi xuống.


Có ba phân đâm vào tim.


Thương Dương nhìn Tân Mai tay nắm chặt trường kiếm, cản trở hắn tiếp tục tự trừng phạt gây hại bản thân.


"Ngươi...ngươi con mẹ nó đủ chưa hả?" Tân Mai lần này thực sự bị động thái của cải trắng làm cho  tức tới muốn nội thương.


[Cảnh báo ký chủ bể nhân thiết lần thứ 2 do chửi thề trước mặt nam chính. “2/3” tiếp tục tái phạm chính là trừ điểm nhan sắc, thỉnh chú ý.]


Thương Dương một bàn tay nắm lấy nàng, càng dùng sức túm. "Lần đó thương tổn nàng bằng nó, hiện tại dùng nó kết thúc ta. Chúng ta xem như hoà nhau rồi." hắn nhìn nàng nhíu mày, lôi kéo một chút khoé môi, biểu tình thoáng lo lắng tới căng cứng: "Đừng giận ta có được không?"


Tân Mai sức lực thật mạnh giựt kiếm ra khỏi ngực hắn, máu bắn ra tới, nàng mày chau càng gắt gao, lại tức lại bực: "Ngươi muốn chết như vậy?"


Thương Dương nhợt nhạt môi khẽ ừm một tiếng: "Nàng đồng ý tha thứ cho ta, dù cho muốn lấy mạng ta để hả giận đều có thể."


Hắn vừa lên tiếng, Tân Mai ánh mắt bỗng chốc âm u lên, tay nhanh chóng nâng lên: "Hãy nhớ, lời này là chính ngươi nói."

— QUẢNG CÁO —