101 Cách Viết Thư Tình Tán Lớp Trưởng

Chương 47: Tự tin lên nào



Gần đây do kết quả học tập lẫn chuyện iu đương đều thuận lợi nên Diệp lúc nào cũng thấy vui vẻ, nụ cười càng lúc càng ngu dại, đến nỗi vừa ăn cơm vừa cười khiến bố mẹ nó gai người không chịu nổi.

Mẹ Diệp muốn nhắc nhở yêu đương phải biết chừng mực, nhưng cứ chuẩn bị nhắc thì nhớ đến điểm kiểm tra cao hú hồn của Diệp nên lại nuốt ngược câu nói vào trong.

Cho đến một ngày, mặt Diệp xìu xuống, rầu đi trông thấy.

Facebook của Diệp trước đây rất clone, hình đại diện thì toàn để nhân vật truyện tranh như một wibu chính hiệu, gần đây có nhiều người theo dõi nên mới nhả vài cái ảnh có trang điểm lên cho đỡ flop. Nhưng không ngờ rằng cái tài khoản Facebook 1200 người theo dõi của nó lại quay ngược về đấm nó một cái thật đau.

Chuyện là một hôm nó đăng ảnh đi chơi cùng Nhi, trong ảnh để mặt mộc, tóc tai quần áo thoải mái nhẹ nhàng không đến mức xuề xoà, nhưng Nhi đã xinh sẵn lại còn khá chăm chút quần áo lẫn trang điểm khi ra đường khiến người ta vừa nhìn đã thấy khác biệt, ngoài người bình luận vui vẻ và khen đáng yêu dễ thương thì còn có thêm một đám nhảy vào bình luận vô duyên ào ào:

[Ơ, Diệp là bạn đen hơn ấy à?]

[Ui chị kia xinh quá, mình mới vào fb stalk chị ấy, xinh lắm.]

[Diệp làm nền cho bạn à?]

[Trông Diệp thường thế, còn không xinh bằng bạn kia. Thế mà lại nhiều follow hơn.]

Hự, rõ ràng nó đăng ảnh trong tâm trạng cực kì phấn khởi, đọc xong đống bình luận chỉ muốn xoá post luôn cho nhanh. Nếu đó là câu đùa của bạn bè có thể nó sẽ đỡ đau khổ hơn, nhưng người lạ bình luận tới tấp như vậy thì đau thật.

Chẳng hiểu sao nó rất hay bị ỉu xìu khi nghe những lời so sánh, từ bé đã bị nói là không phải con của bố mẹ vì bố mẹ và anh trai đều rất đẹp, nhất là ông anh nó hót hòn họt còn nó thì vừa đen vừa trông ngu ngu. Lên lớp thì mấy con bạn thân của nó chẳng hiểu sao cũng toàn gái xinh hot girl từ cấp một tới tận cấp ba, đi cạnh các bạn đều bị coi như không khí, nếu được để ý thì cũng là bàn đạp để đám con trai tán cô bạn thân hot girl đi cạnh. Thật ra điều này chẳng làm nó để tâm đến thế, chỉ hơi sầu một tí rồi ngay lập tức bình thường trở lại. Sau khi thích một thằng nổi bật như Đăng nó mới trầm cảm trở lại vì những sự tự ti này. Đến hôm nay thì bao nhiêu tự tin xây dựng suốt từ khi tỏ tình với Đăng tự nhiên tan biến.

Bị kêu là kẻ làm nền khi có 200 bạn bè trên Facebook thì không sao, chứ lúc có 1200 lượt theo dõi thì... sầu quá.

Nó lặng lẽ vào cài đặt, chọn mục dừng hoạt động tài khoản Facebook rồi vứt điện thoại sang một bên, bỏ truyện tranh ra đọc.

Chuyện này Diệp dù buồn cũng chỉ nghĩ trong lòng, không dám nói ra với ai.

Nhưng Diệp không nói ra không có nghĩa là không bày tỏ bằng những cách khác. Nó nhìn Đăng, bắt đầu hỏi lắt léo:

"Tại sao mày thích tao vậy Đăng?"

Đăng im lặng một lúc, sau đó nói: "Câu này mày hỏi đến lần thứ mười hai rồi đấy."

"Mày đếm à?"

"Câu này thì mày hỏi thứ ba rồi. Tao bắt đầu thông báo từ khi mày nói đến lần thứ mười."

"Nhưng mày trả lời qua loa lắm. Tao nghe xong không hiểu gì cả."

Đăng vốn rất dịu dàng với nó, nhưng mỗi lần nói chuyện yêu đương lại lảng tránh: "Vậy thì đấy là vấn đề của mày."

"Cứ nói lại đi, lần này chắc chắn sẽ nghe."

Nói xong nó lặng lẽ bấm nút ghi âm.

Đăng nhả từng chữ cho Diệp nghe: "Những biến cố diễn ra trong cuộc sống là điều không thể tránh khỏi, và chính bản thân anh cũng không đủ khả năng để kiểm soát được chúng. Cũng giống như quy luật vận động của tự nhiên, mặt trời mọc và lặn hàng ngày, thủy triều vẫn vào ra theo lịch trình nhất định, các mùa trong năm vẫn luân phiên thay đổi, những loài chim cư trú bay về phương Nam để tìm nơi trú đông và trở lại khi mùa xuân đến và các loài sâu bọ phải tuân thủ chặt chẽ quy luật biến hóa của tự nhiên để đổi lốt trở thành những chú bướm xinh đẹp muôn màu muôn vẻ. Tuy nhiên, anh có cảm giác rất tự tin về tiến trình đó bởi vì nhiều thứ khác trong cuộc sống đôi khi thoảng lướt qua cuộc đời của bạn nhưng đồng thời nó cũng gợi cho ta những ký ức tuyệt vời nhất. Kể từ giây phút chúng ta gặp nhau, anh biết rằng mối quan hệ trên cơ sở tình bạn giữa hai ta sẽ không bao giời bị đổi thay, rất thiêng liêng và vô cùng quý giá, cũng như anh đã từng lạc quan về quá trình tiến hóa thành những chú bướm xinh đẹp của loài sâu bọ. Anh tin rằng chúng ta đến với nhau, theo sự sắp xếp và an bài của định mệnh. Ðó là sự hòa hợp của hai tâm hồn đã được định đoạt hạnh phúc và trường tồn. Vì vậy, em thực sự là ngôi sao tỏa sáng của đời anh mang lại ánh sáng cho anh trong thế giới mà sự hiện diện của màu đen bao trùm lên tất cả, và cũng chính em đã trao cho anh hơi ấm nồng nàn khi anh cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo. Chính em đã mang lại cho anh những hứa hẹn đổi thay, niềm vui trong cuộc sống, sự thư thản trong tâm trí được thể hiện qua tinh thần sẵn sàng chia sẻ và quan tâm của em cũng như khả năng chịu đựng và chính tâm hồn của em là luồng gió mát thổi vào tâm trí đầy căng thẳng và chán chường của anh khi anh buộc phải giải quyết những vấn đề nan giải. Em chính là chú én nhỏ được hóa lốt từ chú bướm Capistrano – một trong những chủng loại bướm quý giá trong bộ sưu tập của anh, và anh sẽ nuôi dưỡng tình cảm này mãi mãi." (tác giả copy từ Google, không cần đọc cũng được)

Diệp bấm thu âm xong cũng xoá luôn đi, vì nó biết dù sao có nghe lại lần nữa cũng không hiểu nồi. Khó hiểu như vậy sao mà lọt vào não được. Thảo nào mà nó phải nghe tới lần thứ mười hai.

Đột nhiên Đăng hỏi: "Mày không tin tao à?"

Diệp rất muốn nói rằng, người nó không tin tưởng là chính nó. Nó không tự tin về bản thân. Nhưng chuyện mất mặt này nó nói một lần là đủ rồi, không muốn nói lần thứ hai nữa.

"Không phải thế. Chẳng qua tò mò thôi. Tại sao mày không thích Trịnh Hoài Thu xinh đẹp tài giỏi... hay là Chi lớp phó chăm chỉ hiền lành... hay là Nhi... ờm... xinh vãi chưởng... Mà mày lại thích... tao? Tao... mặt mũi bình thường, da đen, dáng người thô, cao hơn cả bọn con trai, học thì dốt..."

Đăng kiên nhẫn nghe hết lời nó nói rồi hỏi lại: "Vậy những lần tao khen mày xinh, mày đều coi là tao nói dối à?"

Diệp bị hỏi vặn, lớ ngớ tìm cách giải đáp: "Thì người tình trong mắt tựa Tây Thi, tao nghĩ mày bị mù quáng."

"Mày nghĩ vậy cũng được, nhưng cũng có rất nhiều người theo dõi khen mày xinh mà. Chẳng lẽ chỉ vì bị so sánh không xinh bằng ai đó là mày nghĩ mày không xinh? Với lại kể cả có như vậy, thì không xinh có phải là vấn đề đâu?"

Diệp cứ nghĩ than thở để tìm kiếm lời an ủi từ Đăng sẽ dễ, ai dè Đăng lôi ra nguyên một chuyên đề và đặt câu hỏi để cho nó tự phân tích thế này luôn. Nói chuyện với mấy thằng chuyên Lí mệt thật.

Diệp bắt đầu cùn: "Mày đẹp trai sẵn rồi thì làm sao mà hiểu được."

Đăng cười như không cười: "Cảm ơn vì đã khen đẹp trai nhé. Thế còn chuyện học dốt là sao? Điểm kiểm tra thử cao như vậy mà vẫn không hài lòng? Mày chê tao dạy không tốt à?"

"Nếu không có mày thì tao sẽ không được như vậy." Nó lí nhí.

Hình như Đăng hơi giận, nhưng cậu vẫn cố gắng bình tĩnh nói chuyện với nó: "Không phải ai được dạy trong thời gian ngắn cũng có thể có kết quả như vậy. Nhưng điều tao muốn nói là đừng tự lấy điểm yếu của mình ra để đánh giá bản thân nữa. Những gì người ta đăng trên mạng xã hội đều chỉ để khoe ra những mặt tốt nhất của họ, mày phải nhớ rằng không có ai hoàn hảo cả. Cứ đem mặt không tốt của mình để so sánh với mặt tốt của người ta thì làm sao có sự tương đương được? Nếu muốn thì cố gắng cải thiện để trở thành phiên bản tốt nhất của mình, còn không thì mặc kệ đi."

Diệp chẳng kịp gật hay lắc thì Đăng đã nói thêm: "Mày mà còn nói chuyện như thế thì không chỉ là mày đang tự đánh giá thấp bản thân mà còn hạ thấp cả bạn trai của mày nữa đấy."

Nói xong Đăng dùng tay bóp cằm nó, trầm giọng: "Mày nhớ cho tao, mày xinh, đáng yêu, thông minh, tốt bụng, không thích mày mới ngu. Nhắc lại tao nghe."

Diệp nhắc lại như cái máy: "Mày xinh, đáng yêu, thông minh, tốt bụng, không thích mày mới ngu."

"Không phải tao, mày ấy." Đăng giúp nó thay chủ ngữ.

"Tao xinh, đáng yêu, thông minh, tốt bụng, không thích mày mới ngu."

Đăng hơi mệt, thêm nữa vì đề tài này đã bị Diệp nhắc lại quá nhiều lần khiến cậu hơi bức xúc, nên là cậu cũng không muốn bắt bẻ thêm nữa.

"Thôi được rồi. Nhớ lấy, nếu nhắc lại chuyện này tới lần thứ mười ba thì mày cứ đợi đấy."

Diệp buồn bã chửi: "Đồ gia trưởng."

"Đánh mông bây giờ." Đăng liếc nó.

Tối hôm đó, Đăng lấy ảnh Diệp cài làm ảnh đại diện, ảnh bìa Facebook, lại còn cài cả hình nền điện thoại, hình nền máy tính, chỗ nào cài được đều cài hết. Đám bạn trong lớp nhảy vào trêu chọc khen ngợi đủ cả, Đăng thấy bình luận nào vừa ý thì để, không vừa ý thì xoá luôn. Diệp thấy ảnh mình được Đăng bê đi thì cảm động lắm, vừa gặp Đăng đã nhảy chồm tới quặp chân ôm cổ Đăng như gấu Koala ôm cây, thơm má thơm môi Đăng chút chùn chụt.

Và Diệp yêu đời trở lại.

***

[Ngoại truyện số e nờ]

Một năm sau, khi Diệp đã lên đại học, bắt đầu có các mối quan hệ mới và dần quên đi câu chuyện phía trên, nó quay ra hỏi Đăng: "Đăng ơi, tại sao anh thích em thế?"

Đăng nhướng mày hỏi lại: "Em vừa hỏi câu này thật đấy à? Đã chắc chưa?"

Diệp quên hẳn chuyện cũ rồi, nên lúc bị Đăng hỏi cũng lớ ngớ không hiểu câu hỏi này có vấn đề gì.

Sau đó Diệp được Đăng phạt.