101 Cách Viết Thư Tình Tán Lớp Trưởng

Chương 53: Ngoại truyện



Dù chơi rất thân với nhau nhưng Quân chẳng bao giờ mời Tú đến nhà, và Tú cũng vậy. Cho tới một ngày hè cuối năm lớp 11, Tú gọi điện cho Quân nói rằng cậu ta cảm thấy buồn chán.

Quân chưa từng nghe Tú nói ra điều mà Tú muốn.Lúc ấy Quân như nhận được thánh sủng lập tức chạy như bay ra khỏi phòng.

Tuy cả hai cùng đường về nhưng nhà Tú cách nhà Quân một đoạn khá xa, nằm ở một khu đô thị hơi hẻo lánh. Toà chung cư mà Tú ở lúc mới xây cũng thuộc dạng cao cấp của thành phố nhưng sau 10 năm cũng bị các nhà đầu tư cùng dự án chung cư cao cấp khác lấn át, so ra cũng chỉ là loại bình thường. Nhưng khi bước vào trong thì Quân thấy căn nhà của Tú cũng rộng rãi, nằm trên tầng 12 nên có view khá thoáng đãng.

Ngày hôm đó Quân mới biết thêm nhiều điều về Tú.

Bố mẹ Tú li dị năm Tú còn học cấp hai, ngôi nhà ở Hà Nội bị bán chia đôi tài sản, mẹ Tú là người gốc Hạ Long nên về đây sinh sống trong căn chung cư của ông bà ngoại để lại. Ông bà cũng đã mất được một thời gian, nơi này gần như được bỏ trống cho tới khi hai mẹ con Tú chuyển về ở.

Mẹ Tú thì làm bên các dự án đầu tư, không chỉ thường xuyên vắng nhà mà thi thoảng còn phải đi công tác xa, có khi hai tuần nửa tháng không về, chỉ có mình Tú ở nhà.

Tú nói rằng cậu ta chán ghét cái không khí ảm đạm trong nhà, mỗi lần nghĩ đến ông bà đã qua đời trong căn nhà này thì cậu ta còn cảm thấy sợ nữa. Vì từ bé Tú ở trên Hà Nội, cũng không thân thiết với ông bà ngoại cho lắm nên suy nghĩ này hoàn toàn hiểu được.

"Sao cậu không gọi tôi đến đây sớm hơn?"

Có trời mới biết, Quân cũng chán ghét ngôi nhà của bản thân kinh khủng.

Bố mẹ cậu từ xưa không được đi học cũng không có nghề ngỗng ổn định gì nên ngày ngày cứ mãi cãi nhau vì chuyện cơm áo gạo tiền, không khi nào yên ổn. Cho tới năm Quân lên cấp hai gia đình cậu mới được ông anh cả của bố bên họ nội mới phất cho ít vốn làm ăn, mở một cửa hàng bán đồ ăn sáng. Chuyện tiền nong từ đó cũng không còn quá căng thẳng, nhưng bố mẹ cậu suy cho cùng vẫn cứ xích mích mỗi ngày, tuy chung tay làm việc nhưng chửi nhau không ngớt.

Quán ăn sáng cũng là một phần lí do cậu thường xuyên dậy sớm phụ bố mẹ chuẩn bị đồ, nhưng cũng chỉ giúp khâu chuẩn bị sau đó mau mau chóng chóng đến trường. Cậu chỉ mong rời khỏi nhà lúc nào hay lúc ấy.

Quân là kết quả từ sai lầm của bố mẹ, họ nhìn Quân chưa bao giờ thấy vừa mắt. Có lẽ nếu không phải chỉ có mỗi căn nhà và cái quán bán đồ ăn sáng này làm kế sinh nhai thì họ đã li dị quách đi cho rồi.

Nhà Quân có hai phòng ngủ nhưng bố mẹ không ngủ cùng nhau, mẹ cậu thường xuyên ngủ một mình một phòng, Quân hồi nhỏ nằm cùng mẹ, lớn lên một chút thì nằm với bố.

Quân ghét cái thói ngủ vừa ngáy vừa gác chân tay của bố kinh khủng nên hầu như ngày nào cậu cũng ra ghế phòng khách ngủ xừ cho ngon. Ghế phòng khách nằm cũng khá rộng rãi thoải mái, chẳng qua chân tay Quân có hơi dài nên đôi lúc cũng hơi bất tiện. Nằm ở đây được cái vừa có thể xem ti vi tới lúc chán thì thôi, vừa không bị mất ngủ do nghe tiếng ồn và thi thoảng tỉnh giấc vì bị bố gác chân, mỗi tội là hơi nhiều muỗi.

Nghe Quân hỏi như vậy, Tú im lặng một lúc không trả lời. Qua một lúc rất lâu sau đó Tú mới nói: "Mẹ tao không thích có người lạ đến nhà đâu."

"Hả? Lý do gì lạ vậy?"

Tú nghe vậy cũng chẳng đáp. Đầu óc Quân đơn giản nên cũng không nghĩ đó là Tú đang chỉ trả lời cho có.Mùa hè năm đó, hai người đã dành rất nhiều thời gian ở bên nhau. Chơi game, xem phim, đọc truyện, làm bài tập hè, hay đơn giản chỉ là ngồi cạnh nhau. Quân cũng thường xuyên ngủ lại nhà Tú trong suốt hai tuần mẹ Tú vắng nhà nữa.

Bố mẹ cậu thấy cậu không về cũng chẳng để tâm, chỉ hơi phật ý vì buổi sáng không có thêm người phụ việc, hai người họ thi thoảng lại ganh đua người làm ít người làm nhiều dẫn đến cãi nhau.

Những chuyện như vậy ngày trước Quân rất để ý, cậu luôn mong bố mẹ mình có thể hoà thuận. Nhưng càng lúc cậu chỉ càng cảm thấy mệt mỏi. Nếu hai người họ có thể tách nhau ra được thì cứ tách càng sớm càng tốt.

Sau mùa hè đó, Quân lúc nào cũng tiễn Tú về hẳn nhà rồi mới quay về. Đi học cũng qua trước cổng chung cư của Tú để đợi đi chung. Tần suất vắng nhà của mẹ Tú ngày một lớn nên Quân cũng rất biết vận dụng để ở lại.

"Mẹ tao sắp tái hôn rồi." Tú nói vậy trong lúc cả hai đang ngồi xem phim Netflix.

Quân ồ một tiếng: "Thảo nào..."

Thảo nào dạo này mẹ Tú rất thường xuyên vắng nhà.Quân hơi đắn đo, chẳng hiểu sao cũng nói ra: "Bố mẹ tao thì sắp ly hôn."

Người ít khi quan tâm chuyện của người khác như Tú cũng hơi nâng giọng: "Thật à?"

Lúc bấy giờ cả hai mới nhận ra, dù chơi với nhau đã lâu nhưng ngoại trừ việc chơi việc học thì chẳng đề cập tới chuyện gia đình cá nhân bao giờ. Có lẽ do cả hai đều chủ động không nhắc đến chủ đề này.

Nhưng trong chuyện này thì Tú ngạc nhiên hơn cả, vì cậu vẫn luôn là người nhận được sự chủ động bắt chuyện của Quân nên hoàn toàn chẳng có ý định tìm hiểu cậu ta, cũng không nghĩ được con người tràn đầy năng lượng tích cực này lại có khúc mắc chuyện gia đình.

"Hai ông bà già tao khắc khẩu từ lúc tao đẻ ra rồi. Thi thoảng còn động tay động chân với nhau. Hồi trước điều kiện kinh tế không tốt lắm, lại còn vướng tao nên không ly hôn được. Mấy năm dạo gần đây hai ông bà ấy làm ăn cũng khá, chắc là cũng góp đủ tiền chuẩn bị tách ra rồi." Quân bình thản kể lại.

Dù nhắc tới một câu chuyện không hề vui vẻ nhưng Quân vẫn cười: "Tao lớn rồi cũng thấy không quan trọng lắm đâu. Tao thì sao cũng được. Chia tay chia chân sớm đi cho đỡ cãi nhau, nhức đầu."

Kể xong chuyện của mình, Quân cũng không đòi hỏi Tú phải kể lại câu chuyện của cậu ấy. Có lẽ một phần do mấy ngày tới đây sinh hoạt thì Quân cũng nắm được một phần rồi.

Kể ra thì mẹ Tú còn rất trẻ vì lúc đẻ Tú mới có 19 tuổi thôi, tính ra năm nay mới có 37. Li hôn tới giờ cũng đã được ba năm, việc đi bước nữa cũng là chuyện dễ hiểu.

"Vậy sau này mày định thế nào?" Tú nhìn sang.

Nghe câu hỏi của Tú, Quân cũng hơi ngẩn người. Dường như trước nay cậu chưa từng nghĩ về chuyện tương lai, muốn đến đâu thì đến.

Quân cười tươi rói nhìn Tú: "Chẳng biết. Nhưng tao vẫn bám mày được không?"

Tú lẳng lặng xem phim, không đáp.

Chiều hôm đó cả hai rảnh rỗi nên luyện bóng rổ ở sân sau của toà nhà. Khu chung cư này tuy hơi cũ kĩ nhưng khá rộng lớn, chịu để thừa đất đai làm nơi sinh hoạt tập thể dục thể thao cho dân cư nên sân sau có sân bóng chuyền, cầu lông, bóng đá, bóng rổ đủ cả.

Bình thường Quân và Tú vẫn hay tập muộn ở trường với người trong đội, thi thoảng dù không có ai thì vẫn nán lại chơi cùng nhau. Gần đây Quân sang nhà Tú ăn bám mới biết chỗ này cũng có sân, nên ngoài những hôm có thể ở lại muộn trên trường cũng rủ nhau xuống đây chơi bất cứ lúc nào muốn, miễn là sân bóng rổ chưa bị chiếm.

Kể ra thành tích các môn văn hoá lẫn thể chất của Tú trên lớp đều ổn, không môn nào làm khó được cậu. Nhưng Quân thì môn nào cũng tệ trừ thể chất, nên nếu so kèo bóng rổ thì Tú chơi cùng chẳng mấy khi thắng được Quân. Nếu thi thoảng có thắng thì Tú rất nghi ngờ là được Quân nhường.

Luyện bóng được hai năm, Tú tiến bộ rất nhiều nên đôi khi cũng muốn thử dùng hết sức đánh bại cái tên tứ chi phát triển gương mặt ngốc nghếch này xem sao.

Hôm nay cả hai đã đánh được mấy kèo, tất cả Tú đều thua. Cho tới trận bóng cuối lúc xế chiều, Tú hơi gắng quá nên có một pha ngã hơi đau hơn bình thường, đầu gối xước chảy máu.

Với một thằng con trai thì mấy cái vết xước này chẳng nhằm nhò vào đâu, nhưng khi thấy màu máu đỏ tươi trên đầu gối Tú, Quân cảm thấy hoảng hốt.Quân lấy gấu áo lau đi bụi đất trên đầu gối rướm máu kia, liên tục hỏi Tú có sao không.

"Vết xước nhỏ thôi mà. Tao có phải con gái đâu..."

Tú đang nói thì thấy vết thương nơi đầu gối truyền đến cảm giác ẩm ướt, ấm nóng.

Là Quân đang cúi đầu liếm vết thương trên chân cậu.

Tú ngồi co đầu gối, hai tay chống dưới đất hơi ngửa người về phía sau. Quân thì quỳ trước mặt cậu, một tay chống đất một tay ôm lấy bắp chân có phần đầu gối đang bị thương của Tú để nâng lên, lưng cúi xuống, môi lưỡi tiếp xúc với vết thương.

Khoái cảm kì lạ truyền lên đỉnh đầu khi hai mắt Tú chứng kiến một chàng trai cao lớn như Quân đang cúi thấp quỳ phục dưới chân mình liếm láp đầu gối cậu.

"Hm..."

Phát ra loại âm thanh khó hiểu khiến chính bản thân mình cũng kinh ngạc.

Nếu là lẽ thường, cậu nên gạt Quân ra chửi mắng kẻ này vài câu, nhưng trên thực tế Tú chỉ nghiến chặt hàm răng để hưởng thụ cảm giác vui thích kì lạ này.

Dường như Quân cũng nghe thấy âm thanh dụ hoặc khác thường đó, cậu ta vội vã tách ra khỏi người Tú.

"Tú, hình như tao là ma cà rồng. Hay vampire gì đó."

Gương mặt Tú lúc này vẫn như đang chìm trong sương mù, chưa hoàn toàn tỉnh táo lại khỏi những cảm xúc gây rối loạn suy nghĩ đó. Nghe loáng thoáng câu hỏi của Quân, Tú hơi ngơ ngẩn hỏi lại: "Vừa nói cái gì thế?"

"Tao nói, tao nghĩ tao là ma cà rồng, vampire, hoặc tổ tiên tao là muỗi hay sao ấy. Tại tao thấy máu của mày có vị ngon lắm. Ngọt..."

"???" Cái này hoàn toàn vượt ngoài khả năng hiểu biết của Tú.

Nhưng cũng do kết luận ngớ ngẩn của Quân mà cả hai mới thoát khỏi tình huống bối rối này. Tú nghiêng người chống tay chuẩn bị đứng dậy, Quân thấy vậy cũng đưa tay ra giúp đỡ, vừa kéo cậu vừa nói: "Hay để tao cõng mày về?"

"Không cần."

"Hay cứ để tao cõng mày cho vui cũng được?"

Chơi cùng một tên hay nói đùa như Quân, kẻ không bao giờ biết đùa như Tú đôi khi lại chẳng biết nói gì để đổi đề tài hay lảng tránh, trong khi cái tên kia nhiệt tình phát sợ, nhiều lúc không phân biệt được đâu là đùa đâu là nghiêm túc. Nhưng đôi khi Tú mơ hồ cảm giác cậu ta làm vậy chỉ để Tú không cảm thấy khó chịu vì bị gượng ép.

Kể ra khi thi đấu cũng thường xuyên có tai nạn, tuy vậy loại sàn đấu trong phòng thể chất khiến người ngã chỉ bị thâm tím là cùng. Nhưng do cái sân bóng này là sân đất được xây dựng từ khá lâu về trước nên gây vết xước không nhỏ, đây cũng là lần đầu Tú bị thương tới mức chảy máu.

"Đã nói là không cần." Tú kiên quyết.

Theo như Tú nhớ, thông thường khi bị từ chối đến lần thứ hai, Quân sẽ cười hì hì và nói rằng cậu ta đùa thôi. Nhưng lần này Quân không nói vậy.

"Tao không đùa đâu. Nếu muốn thì cứ trèo lên đây." Quân vừa nói vừa vỗ vỗ lên vai mình.

Có điều Tú vẫn lựa chọn tự đi thẳng. Hai người về đến phòng chung cư thì Tú nhất quyết tự sơ cứu, không để Quân giúp đỡ.

Quân không có gì làm nên cứ ngồi cạnh nhìn chằm chằm đến mức Tú phát bực. Đáng lẽ Tú nên cảm thấy quen với việc mình bị nhìn từ suốt hồi học lớp 10, nhưng sau chuyện hôm nay tự nhiên cậu hơi mất bình tĩnh.

"Nhìn chưa chán à?"

"Chưa. Chẳng bao giờ chán được."

Thật là kì lạ khi thích gương mặt của một tên đực rựa tới nỗi mất kiểm soát như vậy. Nếu đó là một đứa con gái Quân từng nghĩ bản thân nhất định phải tán đổ mới thôi, nhưng vì Quân là con trai nên Quân quyết định sẽ phải bám chặt tên này. Chơi cùng mấy năm, Quân lại cảm thấy may mắn vì Tú là con trai nên chơi cùng rất thoải mái, không bị trói buộc bởi những thứ hơi bất tiện như khi chơi với con gái, thậm chí là còn được thi đấu trong cùng một đội bóng rổ, là kiểu kè kè bên nhau mà Quân mong ước từ lâu.

Được gặp Tú thì tốt, không được gặp thì Quân mở bộ sưu tập ảnh với gần một ngàn bức chụp trộm các thể loại góc nhìn của Tú để ngắm. Quân không nghĩ mình là người theo trường phái tôn thờ vẻ đẹp bề ngoài, nhưng với cái gương mặt này của Tú, không thờ hơi phí.

Vài ngày sau đó, lớp 12A5 lên kế hoạch cho vở kịch Romeo và Juliet. Tú đẹp trai như hoàng tử nên được phân luôn vai nam chính Romeo không cần suy nghĩ. Quân thì vào vai tình địch của Romeo - Paris.

Thấy Tú và Diệp cầm tay một vài lần đầu, Quân vẫn hồn nhiên vô tư không suy nghĩ gì.

Khi thấy hai bên bắt đầu tiếp xúc nhau thêm một vài lần nữa, Quân cảm thấy trong mình hơi bất ổn.

Hơi khó chịu.

Chẳng nói chẳng rằng, cậu chạy ra khỏi phòng tập kịch cho đỡ chướng mắt.

Chính cậu là người giúp Tú trở nên mở lòng với người trong lớp hơn, không còn giữ lại ánh mắt cao ngạo chẳng để tâm tới bất kì ai như trước nữa. Nhưng dù như vậy, người Tú động chạm trước giờ chỉ có cậu mà thôi. Tú không để bất cứ ai choàng vai bá cổ hay cầm nắm chân tay, ngoài cậu.

Nhưng vừa rồi...

Thật ra Quân nghĩ người như Tú chẳng sớm thì muộn cũng sẽ có bạn gái. Tới kẻ không được nước gì ngoài cái mã như cậu đây còn có con gái tới tỏ tình ầm ầm, cậu không tin là Tú không có. Quân luôn nghĩ tới ngày đôi bên đều có những mối quan hệ riêng chỉ là chuyện sớm muộn, không ngờ cái ngày bản thân phải thấy Tú tiếp xúc với người khác đã khiến cậu khó chịu nhường này.

Có thứ gì đó cứ cuộn lên trong bụng, bực dọc, nôn nao.

"Quân!"

Lúc Dương - biên kịch của lớp - gọi tên cậu, Quân chậm chạp quay lại.

"Gọi tao à?" Quân hỏi.

"Không gọi mày thì ai?" Dương đi tới ghế đá nơi Quân đang ngồi nhưng không ngồi xuống, đứng hỏi, "Đang tập kịch mà đi đâu đấy?"

Quân ậm ừ nói: "Đã đến phần của tao đâu."

"Thì cứ xem mọi người làm thế nào còn khớp với nhau chứ. Nhìn vị hôn thê và tình địch của mình mà học ghen dần đi."

"Điên à, tao ghen với Diệp làm gì?" Quân giật mình thốt lên.

Dương im lặng mất vài giây.

Quân nhận ra có cái gì đó không đúng.

Có cái gì đó sai sai.

Quân chưa đánh đã khai, rõ ràng Paris nên ghen với Romeo, thế mà tên này lại đi ghen với Juliet.

Dương hắng giọng vỗ vai cậu: "Tao hiểu rồi. Thôi cứ vào đi, đang tập với nhau mà chạy đâu mất, có chuyện gì xảy ra tao không chịu trách nhiệm đâu đấy."

Những ngày sau đó, Quân luôn đi tập kịch trong trạng thái hơi tệ.

Có một hôm cậu lại sang nhà Tú, tiện thể mang hai thanh kiếm đạo cụ về tập đánh chơi chơi. Cả hai nhàm chán mỗi người ngồi ở một đầu của ghế sô pha quay mặt về phía nhau, chân co lên, tay cầm kiếm đâm chém vào không khí.

Trong lúc lơ đãng, Quân lại hỏi Tú một vấn đề cá nhân - thường thì Tú sẽ không trả lời những câu hỏi mang tính cá nhân, nhưng cậu vẫn quyết định hỏi.

"Sao mày chưa có bạn gái vậy Tú?"

Ban đầu Tú định im lặng, về sau vẫn trả lời bằng một câu hỏi: "Mày cũng đã có đâu?"

Quân suy nghĩ dữ lắm, động não nghĩ tiền căn hậu quả mãi mới ra đáp án: "Chắc là duyên chưa tới? Không để ý ai cả."

Thấy Tú không đáp, Quân hỏi tiếp: "Còn mày? Có thích đứa nào chưa?"

Khi hỏi vậy, trong lòng cậu lại có thứ gì đó quặn thắt lại.

Tú liếc nhìn cậu, chầm chậm nói: "Có rồi, thì sao?"

Câu trả lời của Tú như thứ gì đó sắc nhọn đâm thẳng vào lòng cậu, đau một cách khó hiểu.

Tại sao lại khó chịu thế này?

Ghen tị khi bạn mình sắp có người yêu? Sẽ không chơi với mình nữa?

Có lẽ vậy.

"Ồ, vậy thì tốt." Quân không muốn hỏi đó là ai, không muốn biết. Cậu chầm chậm nói thêm, "Tới giờ chưa có mảnh tình vắt vai nào cũng lạ nhở."

Tối hôm đó hai thằng lại ngủ chung giường.

Quân không tài nào ngủ nổi.

Đợi mãi tới khi nghe thấy hơi thở của Tú trở nên đều đều, cậu quay sang vòng tay ôm lấy Tú, mặt vùi vào hõm cổ người nằm cạnh.

Cảm giác dễ chịu hơn hẳn.

***

Từ khi thấy Tú tiếp xúc thân mật với một người khác ngoài mình, đó lại còn là một cô gái, Quân cảm thấy trong lòng có thứ gì đó khác lạ.

Xung quanh Quân luôn có rất nhiều bạn bè, đối tượng đều là những người cởi mở, ưa tụ tập. Nhưng chính vì họ đều là những người giống nhau nên cậu thừa hiểu, rằng ai rồi cũng có những mối bận tâm riêng. Họ chơi thân với cậu nhưng cậu không phải là tồn tại duy nhất. Thiếu cậu họ có thể mất vui đôi chút, nếu có phải gọi thêm một người khác thay vì cậu cho đủ quân số cũng chẳng sao.

Cô đơn quá lâu, cậu đã luôn muốn một người dành cho riêng mình.

Cái suy nghĩ về một người duy nhất thuộc về mình nghe có vẻ ích kỉ, nhưng với kẻ từ khi sinh đã bị bố mẹ ghét bỏ, luôn thấy lạc lõng trong căn nhà nhỏ bé như cậu thì kiểu tâm lí đó cũng chẳng có gì là lạ.

Suy cho cùng tính cách trời sinh của Quân vẫn là lạc quan, cậu luôn hướng về phía trước tìm kiếm thứ gì đó rất mơ hồ. Cười nói vui vẻ, kết nhiều bạn bè. Cuộc sống học sinh quả thật có náo nhiệt đôi chút nhưng vẫn chẳng phải điều cậu muốn. Ai đó vẫn từ chối cậu khi có mối bận tâm khác lớn hơn, hoặc chăng là họ lựa chọn chơi cùng cả nhóm thay vì chơi với riêng mình cậu.

Sự cố chấp mơ hồ của cậu với Tú dường như dần được sáng tỏ khi cậu thấy Tú thân mật với Diệp. Nó khiến cậu nhớ lại những cảm xúc tiêu cực mỗi khi tới ngày lễ tết bố mẹ cậu mỗi người đi chơi một ngả để cậu ở nhà, hoặc gần nhất là khi cậu không thể tham gia buổi dã ngoại cùng cả lớp mà các bạn vẫn đi chơi bình thường và bàn luận rất sôi nổi trong lớp sau cuộc đi chơi.

Lúc này Quân mới dần hiểu cảm giác mơ hồ ấy khi tiếp cận Tú. Đó là bởi cậu cảm nhận được Tú cũng đang ở trong cùng kiểu thế giới cô độc như cậu.Không khí quanh người Tú chỉ ra rằng cậu ta khác biệt, cậu chẳng thuộc về ai và cũng chẳng cần ai cả. Quân sợ cô đơn, sợ bản thân rơi vào cảm giác buồn chán, nhưng Tú lại không như vậy. Cậu ta chẳng cần kết bạn với ai để quên đi sự cô đơn ấy.

Tú thực sự chẳng quan tâm thứ gì, nhưng dưới sự truy cầu của Quân lại miễn cưỡng ban cho Quân một vị trí quan trọng trong cuộc sống của cậu ta.

Ngày Tú cười thay vì hất tay Quân ra khi cậu khoác vai Tú, cậu cảm thấy mình vừa được nếm quả ngọt.

Nhưng quả ngọt này hơi đắng rồi.

Tú mà có bạn gái thì cậu phải làm sao nhỉ?

Một tên vô tâm vô phế, thoải mái vô tư không câu nệ như Quân trước giờ chẳng biết để ý những chi tiết nhỏ hay ghen tị là gì, vậy nhưng cậu đang phải đảo điên với mớ cảm xúc khó hiểu này.

Khi vở kịch Romeo và Juliet còn chưa bắt đầu, khi chẳng có bất cứ ai để ý vẻ mặt khác thường của Tú... thì Quân thấy.

Vừa bước vào sau cánh gà, Tú lập tức đổ gục xuống.

Quân hoảng sợ đến phát điên.

Hai tay run rẩy, đầu óc loạn thành một đống.

Trước giờ Quân không phải là người giỏi trong việc giữ bình tĩnh, cậu chẳng nhớ mình đã đưa Tú vào bệnh viện như thế nào hay là đã phát điên với y tá bác sĩ ra sao vì sự chậm trễ của họ.

Khi Tú tỉnh lại Quân chẳng phát hiện rằng sáng nay trông cậu thảm hại tới mức nào, mắt đỏ ngầu, râu chưa cạo tóc chưa chải. Cậu chỉ biết nắm chặt tay Tú, chẳng biết nói gì.

"Mày sờ nắm nhiều người quá nhỉ?"

Quân như bị thôi miên khi nói ra cảm giác của mình khi thấy Tú tiếp xúc thân mật với Diệp. Lại không ngờ Tú lại nói...

"Vậy từ sau không chạm vào người khác nữa."

***

"Hai đứa cùng nhau xuất viện rồi đấy à? Chúc mừng nhá!"

Tú xuất viện và đi học lại, đương nhiên Quân cũng có mặt. Lúc sáng Quân còn hứng chí bừng bừng đòi đèo Tú cả đi lẫn về.

Sau buổi chiều hôm đó, khi giao ước xong Quân đều tìm cách né tránh không đụng chạm bạn học khác nữa, mặc dù đó là một lời hứa rất kì quặc của hai thằng con trai nhưng Quân vẫn muốn làm theo răm rắp. Thế mà tự nhiên con Diệp cùng lớp chạy đến tay bắt mặt mừng chúc mừng cậu ra viện, bụp một phát phá vỡ giao kèo của Quân với Tú mới thành lập ngày hôm qua khiến Quân hoảng sợ không thôi.

Mãi mới thoát được khỏi Diệp, Quân nơm nớp lo sợ nhìn Tú nhưng vẫn không quên giơ tay ra phía trước bảo vệ Tú trước nanh vuốt của Diệp, đám bạn ngồi gần thấy vậy trêu đùa nhiệt tình: "Mày yêu thằng Tú rồi hả Quân? Bảo vệ kĩ thế."

"Chúng mày chơi gay đúng không?"

Bình thường Quân sẽ phản ứng rất thoải mái, chẳng hiểu sao gần đây cậu hơi nhạy cảm với từ này.

"Mày mới gay ấy. Tao bảo vệ người anh em chí cốt của tao."

Vừa nói vừa đấm nhẹ tên kia một cái.

"Haha đùa thôi, gay thì ghê chết. Mà nếu là vậy thì thằng Quân nằm dưới nhỉ? Trông mặt mày cứ như cô gái thẹn thùng."

"Cái cái gì, nằm dưới á? Tại sao? Tao là con trai tại sao tao lại nằm dưới được?" Quân kinh ngạc hỏi.

"Ô thế thằng Tú không phải con trai à? Ngu thế. Trông thằng Tú ngầu thế này, phải nằm trên thôi."

"Cũng đúng nhỉ." Quân bị bắt lú, đầu hơi gật gù, nhưng sau đó vẫn không cam tâm đứng dậy, vạch áo lên khoe cơ bụng khoẻ khoắn: "Nhìn nè, tao cũng ngầu nè."

Đám bạn được chiêm ngưỡng cơ bụng sáu múi ở khoảng cách gần liền trầm trồ sấn đến sờ mó. Một tên nói: "Ôi chà, càng nhiều múi càng gay. Nằm dưới sáu múi là bình thường."

Đám con trai sờ được một lúc Quân mới giật mình nhận ra mình lại vừa phá vỡ lời hứa. Lo lắng nhìn sang bên cạnh thấy vẻ mặt của Tú vẫn rất thản nhiên.

Tối hôm đó, Quân bị ai đó ác ý vứt cho một cái link. Bình thường Quân sẽ chẳng bấm xem, nhưng cái tiêu đề video lại đúng là thứ cậu đang quan tâm nên cuối cùng cậu vẫn lén lút khoá trái cửa phòng, đeo tai nghe trèo lên giường trùm kín chăn, click vào đường link.

Quân xem xong mà vã mồ hôi hột.

***

Một buổi tối vài ngày sau đó, cả hai lại ngồi xem phim với nhau. Tú mới phẫu thuật, vết thương chưa lành hẳn, ngồi lâu hơi khó chịu nên quyết định nằm ngả ra, mượn đùi của Quân để gối. Hành động này khiến Quân hơi bối rối, đầu vô thức nghĩ đến bộ phim nam x nam đầy máu lửa mình lén xem mấy hôm trước, lại không hề chú ý đến sự thân mật khác thường này của Tú.

Quân xem phim trong tình trạng cơ bắp toàn thân cương cứng, đến cả Tú cũng thấy bất thường nên phàn nàn: "Định gối đùi mày cho êm, vậy mà cứng thế không biết. Thả lỏng ra xem nào."

"Tao bình thường mà. Người ta trai tráng cơ bắp khoẻ khoắn nên vậy ấy chứ."

Nghĩ ngợi một lúc, Tú không xem ti vi nữa, ngửa đầu lên nhìn cậu. Tay Tú nhấc lên, chạm vào vùng bụng của Quân.

"Chắc thịt quá nhỉ? Thảo nào bọn cùng lớp thích sờ."

Quân giật mình vì cái đụng chạm này. Cơ thể vốn đã căng thẳng, vì sự tiếp xúc mà bị đẩy tới giới hạn. Cậu cầm lấy tay Tú kéo ra, gấp gáp nói: "Đừng sờ nữa."

"Sao?" Tú thản nhiên hỏi.

Quân vẫn nắm tay Tú, không trả lời.

Người khác sờ Quân chỉ cảm thấy buồn buồn như bị cù lét, hình như tay của Tú lại mang tới cảm giác khác hoàn toàn. Mắt nhìn lên bàn tay xinh đẹp bị mình nắm trọn, đầu óc như bị thôi miên, càng nắm càng chặt, cuối cùng đưa tay Tú tới gần môi mình.Một hồi chuông cảnh báo mãnh liệt vang lên trong đầu, Quân cắn nhẹ lên ngón tay cậu ta rồi thả xuống.

"Sờ linh tinh tao cắn bây giờ."

Tú thu tay, gương mặt quay về phía ti vi nên Quân không thấy rõ biểu cảm, chỉ biết một lúc sau đã thấy cậu ta ngủ quên luôn trên đùi mình khiến cậu tiến thoái lưỡng nan.



Phim đã hết từ lâu, Quân lại cứ ngồi đơ ra như khúc gỗ, Tú đột nhiên trở mình quay mặt vào bên trong lòng cậu, trán chạm vào thứ cứng rắn bất thường của Quân khiến cậu giật mình hất luôn Tú xuống đất.

Tú giật mình tỉnh dậy, cau mày hỏi: "Tao ngủ quên à? Thôi đi ngủ vậy. Phim chán quá."

Nói xong cậu ta đứng dậy đi về phòng.

Quân nhìn tên đầu sỏ hồn nhiên vô tư mà phẫn uất không nói nên lời, mãi một lúc sau mới chui vào giường ngủ, sợ hãi lo lắng nằm một bên mép giường, trong đầu quay cuồng với câu hỏi: Phải chăng mình là gay?

Sao mình lại có phản ứng với cậu ta chứ? Mình ế quá lâu nên vậy sao?? Aaaaaa!!

Dù Quân biết mình có tình cảm đặc biệt với Tú nhưng luôn nghĩ cùng lắm đó là tình đồng chí thôi, nhưng cậu không thể ngừng nghĩ đến những việc cậu muốn làm với Tú... À thì trước kia vẫn hay muốn động tay động chân, nhưng giờ muốn động cả nơi khác nữa cơ.

Một kẻ bồng bột sốc nổi như Quân, một ngày khác trong lúc ở nhà Tú cùng xem phim Netflix có yếu tố LGBT đã quay sang nhìn Tú nói...

"Hình như bây giờ hai đứa con trai quen nhau là chuyện bình thường đấy."

"Thì sao?" Tú hỏi.

"Thì... hay là tao với mày thử đi."

Tú im lặng nhìn màn hình ti vi, qua một lúc thật lâu mới quay sang nhìn lại Quân, hỏi: "Thử quen nhau?"

Quân gật đầu.

Tú đấm Quân một cái rõ đau, chửi: "Thằng thần kinh."

"Ê... sao đánh tao? Tao nghiêm túc mà." Quân ôm vai nhìn Tú chằm chằm, nói.

"Đầu óc mày có đang bình thường không? Điên hả? Mày gay à?"

Quân cười gượng: "Ừ đúng là điên nhỉ, haha..."

Quân vẫn chưa quen với việc nghe người khác dùng từ "gay" với mình lắm nên cảm thấy hơi ngại ngùng. Do đám bạn hay dùng từ gay với nghĩa nhạo báng nên cậu cũng không có hảo cảm với từ đó. Cậu muốn lảng đi sự ngại ngùng này, nhưng phần nào đó cố chấp trong cậu vẫn cho rằng cảm giác của mình với Tú chẳng phải là gay, chỉ đơn giản là... thích thôi.

Quân chợt nhận ra cái suy nghĩ bồng bột trong đầu mình không phải là một lời nói đùa khi cậu nói ra được thành lời, vì vậy Quân tiếp tục bám lấy chủ đề này: "Nhưng tao không đùa đâu. Mày thấy sao?"

Cảm xúc trong đáy mắt Tú có chút thay đổi khi đối diện với cái nhìn trực diện thẳng thắn không chút đùa cợt nào của Quân.

Quân không cười. Đó không phải là câu nói đùa.

"Mày nói thật?"

Quân nói thật. Cậu chỉ sợ Tú ghét bỏ mình mà thôi. Chỉ cần Tú nói một câu từ chối, cậu sẽ nói đó là đùa để cả hai bớt ngượng ngùng.

"Thật." Quân gật đầu chắc nịch.

"Nếu tao từ chối thì sao?"

"Thì vẫn như bình thường thôi."

"Vậy là mày không nghiêm túc."

"Tao nghiêm túc, thật."

Tú nói: "Chứng minh đi."

Chứng minh? Như thế nào?

Trong lúc Quân đang suy nghĩ thì ti vi phía trước đột nhiên truyền tới âm thanh của... một nụ hôn. Hai nhân vật chính trong phim đang hôn nhau rất nồng nhiệt.

Quân nuốt nước bọt, đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi của mình khô khốc, nhiệt độ toàn thân tăng vọt.

Hai mắt cậu không hề rời khỏi gương mặt hoàn hảo của Tú, cuối cùng dùng một tay bám lên thành ghế, một tay chống trên đệm ghế để rướn người về phía trước.

Vẻ mặt của Tú dần dà xuất hiện đôi nét căng thẳng, nhưng cậu ta cũng không lùi lại mà ngồi yên bất động chờ đợi hành động kế tiếp của Quân.

Quân gấp gáp tới gần, hô hấp bắt đầu rối loạn theo những gì cậu đang nghĩ trong đầu.

Bọn con trai dù có ôm ấp hay bóp mông lẫn nhau đi chăng nữa thì vẫn là bình thường, còn một nụ hôn có thể sẽ thay đổi tất cả.

Nhưng vậy thì có sao, cậu đang sắp chạm được tới điều mà cậu vẫn tưởng tượng, thứ khiến bản thân cậu bức bối nhiều ngày nay rồi. Cậu sắp được giải thoát.

Chóp mũi cả hai chạm nhau, Quân cảm nhận được hô hấp của Tú cũng hỗn loạn như cậu vậy. Quân còn nghe rõ được tiếng đập căng thẳng của trái tim đôi bên.

Thấy Tú không né tránh, Quân không chần chừ nữa.

Hai cánh môi chạm nhau.

Đây là lần đầu Quân hôn một người, vậy mà đó lại là một thằng con trai.

Môi của Tú rất mềm, như một miếng thạch pudding khiến Quân muốn cắn thử, thậm chí là nuốt. Nhưng Quân chưa hôn ai bao giờ nên không dám động đậy, lại chẳng biết làm gì tiếp theo nên cứ giữ nguyên tư thế môi dán môi.

Cả hai như quên cả hít thở, bốn mắt chạm nhau chứa đựng cảm xúc hỗn độn, vừa bất ngờ, vừa kích thích, vừa như cực kì kìm nén.

Cuối cùng người cử động trước lại là Tú. Môi cậu ta hơi hé, đầu lưỡi vươn ra ngoài, quét nhẹ lên môi Quân.

Rất nhanh đầu lưỡi đó bị Quân dùng răng nhẹ nhàng kẹp lấy, kéo không cho Tú thu về. Giây tiếp theo Quân đưa lưỡi của mình thâm nhập vào sâu bên trong, mạnh mẽ chiếm đoạt khiến Tú chẳng thể nào phản kháng. Cơ thể cũng theo đó bị hai tay của Quân ôm lấy, hơi ngả ra ghế.

Hơi thở nam tính tràn ngập khoang miệng, cảm giác này khiến Quân vô cùng lạ lẫm, nhưng cậu không hề chán ghét. Chỉ cần biết người mình đang hôn là Tú thì tất thảy đều là cảm giác sung sướng ngọt ngào. Cậu hành động như một con thú bị bỏ đói nhiều ngày, miệng lưỡi cứ cuốn lấy hương vị ngọt lành thuộc về đối phương mà không hề có ý định dừng lại, hô hấp càng lúc càng nặng nề. Cả hai quấn lấy nhau lâu đến mức Quân từ một thằng chẳng biết hôn là gì đột nhiên thành tài, Tú thì cả người mềm nhũn, hơi thở bị Quân chiếm đoạt, hoàn toàn không thở nổi.

Giữa thể hai người không còn khoảng cách, đột nhiên Quân tách ra. Tú chớp lấy thời cơ này để hít thở, miệng hơi hé ra cố gắng thu thêm nhiều oxi nhất có thể.

Quân nhìn Tú trầm ngâm một lát, nói: "Mày... cứng rồi."

Vành tai Tú hơi đỏ lên, giọng hơi gắt gỏng: "Đó là phản ứng bình thường của con trai thôi."

Tú thở lấy hơi thêm một lúc, trong giọng nói tràn ngập tức giận nói: "Mày cũng cứng, còn nói tao."

Quân bặm môi không đáp. Thực ra thì mấy ngay nay chỉ cần nghĩ về Tú thôi cậu cũng đã cứng rồi, chưa cần tới nụ hôn này. Chỉ là cậu không ngờ Tú cũng có phản ứng này.

Đợi hơi thở của Tú ổn định lại, Quân tiếp tục áp sát gương mặt tới, cúi đầu tiếp tục dày vò đôi môi xinh đẹp kia.

Vậy nhưng, liên tục ba hôm sau, ngày nào Tú cũng tránh mặt Quân.

Sau sự kiện mờ ám kia, Quân vẫn tới trước cổng chung cư nhà Tú chờ cậu ta đi học như thường lệ. Không khí giữa hai đứa khá ngượng ngập nên chẳng ai nói gì với nhau, Quân cứ nghĩ mọi chuyện vẫn bình thường cho tới buổi chiều hôm đó, Tú lạnh lùng ra mặt, tan học cũng tự về trước mà không đợi. Qua đến hôm sau Tú đi học từ rất sớm chẳng đợi, trên lớp thì dù hai người ngồi cạnh nhau nhưng nếu một kẻ cố tình không tiếp chuyện thì kẻ còn lại cũng không thể mặt dày bắt chuyện mãi được. Việc này làm Quân cực kì hoang mang...

Quân nhớ lại, hôm đó cậu suýt mất lý trí mà làm ra mấy hành động bậy bạ với Tú, nhưng bị cậu ta đẩy ra, sau đó thì Tú nói: "Mày về đi."

Lúc tỉnh lại thì đúng là cậu thấy hành vi của mình cực kì có vấn đề và rất là gay go.

Gay quá. Con trai với nhau mà hôn hít cái gì không biết. Giả như người cậu hôn không phải thằng Tú mà là một thằng nào đó... ví dụ như thằng Lâm bóng lộ ẻo lả trong lớp chẳng hạn, thì liệu cậu có chịu nổi không? Nghĩ theo chiều hướng này thì có vẻ không đúng lắm vì cậu không chơi thân với Lâm. Thế Phong thì sao? Thằng này cậu chơi thân từ lâu lắm rồi...

Oẹ... nghĩ đến gương mặt gần sát của thằng Phong thì cậu không chịu nổi. Thử nghĩ đến thằng nào đẹp trai hơn đi. Hay là thằng Đăng nhỉ?

Huuệ... thằng Đăng lớp trưởng khó ở bỏ mẹ. Quân là thằng nghịch phá nhất cái lớp 12A5 này nên rất thường xuyên bị Đăng gọi riêng ra giáo huấn. Mặc dù hay chơi game lẫn thể thao cùng nhau nhưng nghĩ đến vẫn không ưa nổi. Cơ mà nghe mọi người đánh giá thì Tú khó ở hơn Đăng nhiều lắm, nhưng cậu thấy ổn mà nhỉ? Có vấn đề gì đâu?

Quân đang gắng sức suy nghĩ xem vấn đề ở đâu thì chợt nghe loáng thoáng tiếng đám bạn học ở dãy bàn xa xa chém gió: "Ê bọn mày, dạo này thằng Tú lại bị làm sao thế?"

"Ủa, cái này hỏi thằng Quân chứ hỏi đây sao biết được?"

Vốn bọn kia đang thì thầm trong giờ ra chơi, nhưng tai Quân rất thính, đặc biệt là khi đã chuyên tâm lắng nghe thì sẽ hiểu được đối phương đang bàn chuyện gì.

"Ai biết, thấy thằng Quân cũng không bắt chuyện được với thằng Tú nữa. Trông thằng Tú lại khó ở như hồi trước rồi. Hôm nay vừa vô tình va phải nó mà nó liếc tao như là tao vừa khi quân phạm thượng ấy."

"Kiêu ngạo vậy cơ à? Mà thằng đó chỉ đẹp trai thôi chứ có cái gì đâu nhỉ? Gia cảnh cũng bình thường."

"À, sáng hôm trước tao thấy nó ra hành lang nghe điện thoại của bố thì phải. Đại ý là bố nó sắp tới thăm nó, Tú nói là 'bố không cần thăm con đâu' rồi cúp máy liền. Không biết là đi đâu mà cần thăm nhỉ?"

"Đi làm xa? Có gì mà phải đi thăm nhỉ, đây cũng không hiểu."

Chẳng hay Quân đến cạnh đám kia từ lúc nào, cậu nói bằng giọng khó chịu: "Ê, đừng có nói mấy chuyện sau lưng người khác như thế."

Một tên ngơ ngác: "Ơ chuyện này bình thường mà? Có gì đâu..."

Tên đó nói xong đã bị Quân túm cổ lôi đi.

Quân kéo tên kia vào một góc khuất hành lang, ngồi xổm bắt hắn thuật lại những chuyện mà hắn đã lén nghe được từ cuộc điện thoại của Tú.

Quân biết việc bố mẹ Tú li hôn, bán nhà trên Hà Nội chia tài sản, sau khi Tú về Hạ Long ở với mẹ thì cũng chẳng liên lạc hay gặp lại bố nữa. Có vẻ như việc này là nguyên nhân chính khiến Tú không vui, chứ chẳng phải tại cậu đâu nhỉ?

Nghĩ vậy, chiều hôm đó Quân lại sấn tới cạnh Tú đòi cùng đi về mặc kệ việc bị Tú bơ từ đầu đến cuối. Bơ đẹp đến mức Quân hoang mang nghĩ Tú bị mù hoặc điếc gì đó nên không nhìn không nghe thấy mình, hoặc là vốn dĩ mình đã chết rồi nên Tú mới không có phản ứng khi cậu ở cạnh.

Kết quả là, khi đi tới cổng trường, Tú bị một ông chú trung niên chặn đường. Ông ta nhìn Tú, gương mặt lộ rõ vẻ vui mừng, nói: "Tú, này Tú. Không nhận ra bố hay sao mà đi vội thế?"

Tú lộ rõ vẻ khó chịu, hết cau mày liếc người tự xưng là bố kia rồi liếc sang Quân.

Nếu là bình thường Quân sẽ tránh mặt cho hai bố con cậu ta nói chuyện, nhưng với cái thái độ cực kì cực kì khó ở kia thì Quân biết Tú không ưa người được gọi là bố ở đây. Vì vậy cậu đã không rời đi.

"Bố tới trường con làm gì?" Tú hỏi.

"Còn vì gì nữa, con không chịu gặp nên bố mới đến tận cổng trường đợi con đấy."

Tú nghe xong trả lời cực kì phũ phàng: "Gặp xong rồi thì bố cũng về đi."

Nếu là người bình thường hẳn sẽ thấy Tú cực kì xấc láo với bố, nhưng kẻ có quan hệ không tốt với phụ huynh như Quân lại cảm thấy bình thường.

Bố của Tú không giận vì thái độ cục cằn kia, chỉ gắng sức tìm đề tài: "Lâu rồi bố con mình mới gặp nhau, sao con lại nói như vậy được. Ơ mà cậu này sao vẫn đứng đây? Cậu là..."

"Cháu chào bác, cháu là bạn cùng lớp của Tú ạ." Quân thở phào khi biết mình vẫn còn sống, thân xác này vẫn còn được người phàm nhìn thấy.

Quân cảm thấy ánh mắt bác trai nhìn mình hơi khác thường nhưng rất nhanh ánh mắt đó đã chuyển sang phía Tú, nhiệt tình nói: "Hai đứa có vẻ thân nhau nhỉ? Thế tiện thì hai đứa cứ lên xe, bác chở đi ăn trưa."

Trái lại với sự nhiệt tình của bố thì Tú vẫn rất lạnh nhạt, dường như còn pha thêm sự khó chịu không tiện thể hiện ra do có Quân đứng cạnh.

"Con không muốn ăn."

Tú dợm bước định bỏ đi thì bị bố cậu ta túm tay kéo lại. Ông còn chưa kịp nói gì đã bị Tú hất tay một cách phũ phàng, ánh mắt vô cùng... ghét bỏ.

"Ông đừng cố nữa." Tú lạnh nhạt nói.

Bố của Tú thở dài, chầm chậm nói: "Nếu bố nói đây là lần cuối bố con mình gặp nhau thì sao?"

Vì câu nói này, không khí xung quanh bất chợt trở nên thật căng thẳng. Cuối cùng thì Tú gật đầu đồng ý, với yêu cầu là Quân sẽ đi cùng.

Bố cậu ta nghe vậy lập tức đồng ý, mời cả hai lên xe để ông chở tới một cửa hàng phở truyền thống khá nổi bật trên đường lớn.

Chỗ này chuyên phở bò truyền thống nên bố Tú không nghĩ nhiều gọi ba phần.

Quân nhìn ba bát phở được bưng ra, nhớ là Tú đâu có ăn hành. Cậu vươn tay theo thói quen nhặt bỏ hành ra khỏi bát của Tú thì thấy bố cậu ta lúng túng hỏi: "Con không ăn hành à?"

"Trước giờ đều không." Tú đáp, "Bố có chuyện gì thì nói mau đi."

"Thôi con cứ ăn đi đã. Bố nói riêng chuyện này với con sau." Bố Tú cười xoà, tay vắt thêm chanh vào trong bát phở.

"Nếu bố không nói ở đây thì con về."

"Được rồi, hai đứa cứ ăn đi, vừa ăn vừa nghe bố nói." Ông gắp vài sợi phở trên đũa, gương mặt hơi trầm xuống, ngập ngừng nói: "Bố mắc bệnh Tú ạ, có lẽ chỉ sống thêm một thời gian nữa thôi."

Lời này vừa nói ra, gai nhọn trên người Tú dường như cũng thu bớt lại. Cậu ta nhai nuốt một miếng phở thật chậm sau đó mới đáp: "Bố nói thật à?"

"Ừ. Đúng là lúc biết mình sắp chết, mới nhận ra nhiều thứ, mới thấy mình làm sai. Muốn quay đầu lại nhưng chẳng còn thấy người thân nữa. Bố có lỗi với mẹ con và con quá."

Tú nhìn vẻ mặt tiều tuỵ của bố, cứng rắn nói: "Trong chuyện này thì bố không cần nói với con, vì con chẳng quan tâm đâu. Con nghĩ mẹ cũng sẽ như vậy, vì mẹ sắp đi bước nữa rồi."

"Con tha thứ cho bố rồi à?" Gương mặt ông giãn ra.

"Không. Con không nghĩ về chuyện đó thôi."

"Ừ..." Bố Tú gật đầu.

"Với lại, con không thích ăn phở bò. Nói đúng hơn là không thích thịt bò." Tú nói rồi gắp cả thịt bò qua bát của Quân.

Đó giờ cậu đi ăn cùng Tú chỉ đơn giản là thấy cậu ta không gọi thịt bò bao giờ, nên không rõ lắm là do Tú thích món khác hơn hay là ghét.

"Bố xin lỗi..."

Quân ngồi cạnh nghe hai bố con đối thoại mà tò mò không thôi, nhưng đương nhiên cậu không dám hé một lời. Ba người kết thúc bữa ăn, bố Tú đưa cả hai về cổng trường, gương mặt khi chào Tú lần cuối ngập tràn áy náy và bất đắc dĩ.

Tú lẳng lặng cho phép Quân lẽo đẽo đạp xe theo cậu về tận nhà. Tú ném balo qua một bên, ngồi xuống ghế sô pha, ngả lưng vào đệm lưng, mắt nhìn trần nhà nói với Quân: "Bố tao là gay đấy. Nhưng lão vẫn lấy mẹ tao, lén lút qua lại với người tình. Khi mẹ tao phát hiện, bà ấy điên tiết lắm, đòi li dị ngay vì bà ấy thấy ghê tởm. Bà ấy còn nhắc đến việc bố ngày trước hay ôm hôn tao và khen tao xinh trai nữa, hồi cấp 1 cấp 2 gì đấy, thế là dù bà ấy nhận trách nhiệm nuôi tao nhưng lúc nào cũng ám ảnh việc bố đối xử thân mật với tao. Ngày bé thì tao cũng yêu bố tao lắm, ông ấy tốt với tao mà."

Quân đang đứng giữa phòng khách, vừa nghe vừa ngỡ ngàng.

"Bố giải thích là, vì ông ấy là con người của công việc, là người đàn ông thành đạt trong mắt mọi người, thế nên bắt buộc phải lấy vợ cho đỡ bị dị nghị. Như mấy cái lão hay lấy nhậu nhẹt làm tiền đề cho hợp tác công việc ấy, mấy lão ấy có vẻ sẽ kì thị một người đàn ông đứng tuổi chưa lấy vợ, hoặc là đồng tính gì đấy. Người ta thường không muốn làm việc với người mà họ kì thị cho lắm."

Tú nhìn trần nhà, nói liền mạch chuyện trong nhà của cậu ta, sau đó nhìn Quân hỏi: "Mày có phải gay không?"

Quân không biết phải trả lời thế nào: "Tao... không biết. Tao chưa rõ."

"Tao thì phải đấy. Hồi cấp 2 tao chưa hoàn toàn nhận ra. Bây giờ thì tao biết rồi." Tú nhìn cậu chằm chằm, "Nhưng mà tao ghét bố, nên tao ghét lây cả tao nữa. Sao lại như vậy nhỉ?"

Tú nói rồi bật cười.

Quân vẫn cho rằng nụ cười của Tú luôn xinh đẹp bất chấp, nhưng nụ cười kia thì cậu không muốn thấy. Nó làm cậu đau lòng.

Quân tới đứng ngay phía trước cậu, nhìn thẳng vào cậu nói: "Tao chẳng quan tâm. Gay go hay gay cấn gì tao không cần biết. Lỗi của ai người đấy nhận, tao không quan tâm. Người có lỗi là bố mày vì vô trách nhiệm, còn dù là tao hay mày hay thằng gay nào cũng chẳng có lỗi lầm gì cả."

"Vậy à? Thế mà tao dành gần như từng ấy năm chỉ để ghét bố, ghét tính hướng khác người kia, và ghét cả tao nữa. Và giờ bố nói sắp chết, tao vẫn cảm thấy buồn, nhưng tao không muốn buồn như vậy. Mày biết gì không? Ở trên Hà Nội, bọn cùng lớp biết bố tao là gay, ngày nào cũng trêu rằng có khi tao cũng là gay. Tao đéo vui. Nhưng rồi tao cũng bất ngờ khi biết tao là gay thật, rồi tao càng đéo vui khi chúng nó trêu chọc tao. Đến giáo viên cũng kì thị tao. Nhớ đến bà đó làm tao ứa gan." Tú lẳng lặng kể, "Nhưng cô Vân chủ nhiệm của mình thì không. Cô ấy quan tâm tao từ lúc thấy không có ai đi họp phụ huynh cho tao rồi. Có vẻ như từ đâu đó còn được bàn giao về tính hướng của tao nữa. Và cô ấy hành xử khác với bà giáo viên cũ của tao, nên tao thấy ổn hơn. Và ở lớp mới còn có mày nữa. Nhờ mày, tao thấy lớp cũng vui."

Quân nghe đến đây thì bật cười: "Tất nhiên, tao là công thần. Công của tao hơi lớn đấy."

"Ban đầu tao tưởng mày tán tao, nhưng tao thấy mày đéo phải gay." Tú nói khi vẫn nhìn cậu chòng chọc.

"Ừ thì tao không phải thật." Quân cười cười, nhấc một đầu gối tì vào phần đệm sô pha lộ ra giữa hai đùi của Tú, tay đặt lên phần lưng sô pha mà Tú đang tựa vào, và đầu cậu cúi xuống càng lúc càng gần với gương mặt xinh đẹp kia, "Tao không phải gay, nhưng tao thích mày."

Quân cúi xuống càng lúc càng thấp: "Mày chẳng việc gì phải ghét bản thân khi mà mày yêu tao cả. Tao không ngại đâu."

Viền mắt hơi phiếm hồng của Tú cuối cùng không phải rơi một giọt nước mắt nào. Đôi mắt khẽ cong lên thành một nụ cười, Tú vòng hai tay lên ôm lấy cổ Quân, hỏi: "Mày chắc chưa đấy?"

"Thử thì biết. Nhưng tao vẫn nghĩ tao hợp nằm trên hơn, tao có nghiên cứu rồi. Mày là loại nào?"

Tú cười khúc khích, ghé môi vào tai Quân thì thầm: "Tao cũng chưa thử bao giờ. Nhưng tao sẽ chiều mày."

Giọng nói của Tú phả nhẹ lên vùng da nhạy cảm trên tai Quân, cơ thể cậu trở nên vô cùng căng thẳng, cảm giác như thể sắp làm ra vài chuyện hoang đường. Thế nhưng đúng lúc này cửa phòng mở ra, mẹ của Tú trở về.

Gương mặt vốn dĩ đã lạnh lùng của bà lúc này tràn đầy vẻ thù ghét, hét toáng lên: "Chúng mày đang làm cái gì ở nhà tao? Mày đang làm cái gì đấy hả Tú?"

Tú vội đẩy cậu ra, đứng phắt dậy, bần thần hỏi: "Mẹ?"

Mẹ Tú chẳng nghe giải thích, vội tới kéo Tú ra khỏi người Quân. Dù so về sức lực Quân hoàn toàn có thể kéo Tú lại, nhưng xét về mặt quan hệ thì cậu thấy mình không có quyền làm vậy nên cậu đành buông tay.

"Cô bình tĩnh đã ạ. Chuyện này..."

Quân đang không biết giải thích thế nào, Tú chủ động nói với Quân: "Mày về trước đi."

Mẹ Tú ở một bên vừa túm tay Tú vừa gào thét đòi Tú giải thích, mong chờ Tú nói ra điều gì đó mà bà ta muốn nghe: "Thế này là sao hả Tú? Mày thấy tao chưa đủ khổ đúng không? Cái đéo gì đang xảy ra vậy?"

Quân thấy mẹ Tú quá cay nghiệt, cậu không chịu được nên vươn tay định kéo bà ra khỏi người Tú thì bị bà thẳng tay hất ra quát: "Mày đừng động vào tao! Cái loại ghê tởm chúng mày!"

"Mẹ đừng có nói thế với cậu ấy." Tú tái mặt, tức giận nói.

"Á à? Chúng mày bênh nhau cơ đấy à? Mày muốn tao phải làm sao đây hả Tú? Mày đối xử với tao như thế đấy à?"

Trong cơn giận dữ, bà vừa chửi rủa vừa vung tay định đánh thẳng vào mặt của Tú. Cậu ta thấy vậy đứng im không định tránh, nhưng đương nhiên Quân không định để bà làm vậy.

Tay cậu bắt lấy tay bà trong không trung, đẩy nhẹ bà lùi ra xa: "Đừng làm như vậy."

"Á à chúng mày giỏi. Mày nhìn tao như thế làm gì? Cậy to con định dùng bạo lực với tao à? Cái loại như chúng mày tốt nhất nên chết hết đi!"

"Đấy là cô nói đấy nhé. Cô không cần cậu ấy thì cháu cần." Nói rồi, Quân kéo tay Tú đi về phía cửa, lập tức rời khỏi nhà.

Tú lẳng lặng để cậu cầm tay dắt đi, kéo qua khỏi cánh cửa nặng nề và nơi hành lang tối tăm.

Qua một lúc bình ổn lại Tú mới nói bằng giọng nghèn nghẹn: "Đấy là lí do tao nói với mày là mẹ tao không thích có người vào nhà. Thật ra do bà ấy cứ nhìn tao chơi với con trai là lại như vậy, tao chỉ sợ bà ấy về lúc tao với mày đang ở nhà..."

Quân chợt dừng chân, quay người lại, nghiêm túc nhìn cậu, hỏi: "Ôm một cái nhé?"

Tú ngừng nói, nhìn cậu gật đầu.

Dưới ánh nắng chiều vàng ươm, hai cậu trai ôm chặt lấy nhau giữa con đường vắng vẻ.

Tuy vậy, sau đó Tú vẫn phải trở về nhà vì cậu biết trạng thái tâm lý của mẹ cậu trước chuyện này chưa bao giờ tốt cho lắm. Tú biết mẹ vẫn luôn muốn tốt cho mình, chỉ là cách thể hiện không đúng. Vả lại cậu và Tú vẫn là học sinh, có muốn cũng chẳng thể bỏ đi đâu được.

"Nếu có chuyện gì cần giúp cứ gọi tao." Quân nói.

"Ừ." Tú gật đầu.

Sau hôm đó, cô giáo thông báo rằng Tú sẽ chuyển trường về lại Hà Nội, nhưng vội vã đến mức ngay hôm sau đã chuyển đi luôn, không một lời từ biệt. Quân cũng không liên lạc được với Tú.

Lớp 12A5 xôn xao, Quân thì hoàn toàn không thể tin nổi. Cậu tìm mọi cách để liên lạc với Tú nhưng không được, thế nhưng trước những câu hỏi của bạn cùng lớp cậu vẫn đáp rằng Tú vội đi Hà Nội như vậy vì có chuyện khó nói, và thay cậu ta xin lỗi mọi người.

"Quân này, tốt nghiệp cấp 3 rồi học nghề đi. Dốt như mày kiếm tạm cái nghề nào đấy mà làm ăn chứ điền nguyện vọng nghiêm túc thế làm cái khỉ gì?"

Quân đang ngồi điền nguyện vọng thi đại học ở bàn phòng khách thì nghe tiếng bố nói từ phía sau lưng.

"Bố kệ con đi." Quân đáp xuề xoà.

"Kệ gì mà kệ? Mày toàn chọn đại học trên Hà Nội, ai kiếm đâu ra tiền cho mày đi học mà đi? Nói thế chứ chắc mày cũng chẳng đỗ được đâu mà tao phải lo." Bố cậu nói bằng giọng đầy khinh thường.

"Ra là chuyện này. Nếu bố mẹ không cho con tiền thì con vay, không vay được bố mẹ thì con vay người khác, thiếu gì. Chuyện của con bố đừng có lo."

Bố cậu nghe vậy cười khẩy một tiếng rồi rời đi.

Quân biết mình học không tốt, và cũng vì thiếu căn bản hơi sâu nên giờ muốn học cũng khó để kiến thức vào được đầu. Nhưng chuyện cố gắng học cũng chỉ là phụ, mục tiêu của cậu chỉ đơn giản để lên Hà Nội, một là tìm Tú, hai là thoát khỏi ngôi nhà này. Sức dài vai rộng và đẹp trai cỡ cậu, Quân không tin là mình không tìm được công việc nào đó để làm thêm kiếm tiền nếu không thể lên Hà Nội vì đỗ đại học.

Quân hiếm khi nghĩ về tương lai rằng mình sẽ đi đâu làm gì một cách chi tiết, cậu chỉ mơ hồ nghĩ mình phải rời khỏi đây, đi đâu cũng được. Hải Phòng, Đà Nẵng, Đà Lạt, Sài Gòn. Khá nhiều lựa chọn.

Và giờ thì cậu chọn Hà Nội bằng mọi giá.

Để gặp lại Tú.

Tú chuyển trường, duyên phận giữa Tú với Quân hay như với các bạn cùng lớp nhìn bề ngoài cũng chẳng khác là bao. Gặp gỡ, và chia xa như những kẻ xa lạ. Sau này đôi bên có thể sẽ gặp lại, hoặc chỉ còn xuất hiện trong hồi ức, bởi vì ai rồi cũng phải có cuộc sống của riêng họ, với những người sẽ gắn bó với họ đến cuối đời. Chỉ có Quân là kẻ duy nhất không cam tâm khi phải rời xa Tú như vậy.

Quân tin rằng giữa cậu và Tú có một mảnh tâm hồn nào đó dành cho nhau, mảnh tâm hồn của những kẻ luôn cảm thấy cô đơn và cố gắng tìm kiếm một người, chỉ một người, thuộc về mình, của riêng mình trong thế giới rộng lớn này.

Mỗi khi nghĩ về Tú như vậy, Quân lại thấy buồn cười với bản thân. Cậu vốn là một thằng học kém, cũng chẳng phải kẻ đa sầu đa cảm. Cậu chẳng bao giờ nghe lọt mấy lời giảng giải về những bài thơ trữ tình, hay văn xuôi thể loại tình cảm. Thế mà từ ngày xa Tú, thi thoảng Quân ngẩng đầu nhìn lên trời còn tưởng mình sắp đọc được thơ.

Nghĩ mình nên làm gì đó thực tế hơn một chút, cậu bỏ chỗ tiền tích luỹ được nhờ phụ việc bán đồ ăn sáng ở nhà mình ra đếm thử, thầm an tâm vì chí ít nó cũng thừa để cậu đi tàu xe, thuê nhà và ăn ở trong một, hai tháng đầu, cậu tin chắc là mình làm được.

Một chuyện may mắn đã đến với Quân khi cậu tham gia đại hội thể thao của thành phố, không những có mặt trong các đội bóng đá, bóng rổ đạt hạng nhất mà còn ẵm giải quán quân các bộ môn thể thao đơn như điền kinh và bơi lội.

Sau đó, dù kết quả thi tốt nghiệp không tốt lắm nhưng cậu vẫn đủ điều kiện để được tuyển thẳng vào trường Đại học Sư phạm Thể Dục Thể thao trên Hà Nội, miễn học phí, chỉ phải đóng tiền kí túc xá. Dù nó hơi xa trung tâm một chút, nhưng cậu nghĩ đó hoàn toàn là bước đầu hợp lý và ổn định để thực hiện các kế hoạch sau này.

Chơi thân với Tú gần ba năm, cậu không rõ tình cảm của mình với Tú có đủ sâu đậm đến vậy hay không, và liệu với Tú thì mình có ý nghĩa tương tự như cái cách cậu nghĩ về Tú? Nhưng Quân là ai chứ? Cậu chẳng quan tâm. Cậu sẽ chỉ làm những điều mình muốn mà chẳng buồn cân nhắc tới bất kì trở ngại nào. Thứ Quân có thừa nhất là sự liều lĩnh và tự tin.

Quân luôn nghĩ rằng rồi mình sẽ gặp lại Tú, và tới lúc ấy cậu sẽ có đáp án ngay thôi.

(Hết)