Trịnh Hoài Thu, 18 tuổi, mặt xinh da trắng dáng đẹp, giỏi giang, nhà giàu, những điều này của một cô gái tạo thành tiền đề: kén cá chọn canh.
Thu nghĩ, người xứng với nó chỉ có huyền thoại 9.9 a.k.a người hai năm liền đều được giải quốc gia môn Vật Lý - Hoàng Nhật Đăng (ngoài ra còn siêu đẹp trai nữa).
Đoàn Thiên Vũ 11A1 cũng đáp ứng đủ các tiêu chí của Trịnh Hoài Thu, nhưng Thu vẫn nghĩ người nó nhắm phải hơn nó mọi thứ, kể cả tuổi. Mà Vũ thì kém một tuổi nên bị loại khỏi danh sách không thương tiếc.
Mọi người vẫn bảo nó chảnh như thế thì lấy đâu ra người yêu, nên nó định vợt Hoàng Nhật Đăng cho mọi người mở mang tầm mắt.
Thu nhấc bút viết một bức thư đầy đủ mở thân kết bài, câu cú rõ ràng mạch lạc, nhân hoá ẩn dụ biện pháp tu từ đủ cả, tình ý dạt dào, cảm xúc chân thật như văn mẫu. Nó vẫn nghĩ tổng kết văn 9.0 thì ngán gì mấy cái viết lách này, với lại hoàn hảo như nó muốn ai mà chẳng được, tính đi tính lại vẫn thấy tỉ lệ thành công lên tới 100%.
Trịnh Hoài Thu đưa thư cho anh họ của mình học lớp 12A5 là Trịnh Đình Phong, nhờ ông anh lén nhét vào cặp sách của Đăng.
Trong thư nó để tên tuổi rõ ràng, nhưng đợi một thời gian không thấy Đăng hồi đáp nên nó quyết định dùng thời khắc mình toả sáng nhất để tới tỏ tình. Tỉ lệ thành công lên tới 101% nên rất tự tin. Chẳng qua nghĩ có lẽ cần giả vờ bẽn lẽn cho đáng yêu nên nó cố diễn một tí.
Hử? Bị từ chối rồi?
Không tin được.
Chắc thằng này làm giá.
Nó bày mưu tính kế nhờ Đăng đèo về để tạo thêm thiện cảm dù bình thường nó có bác xe ôm riêng đón về.
Vẫn không được.
Cái tên này phũ như chó vậy. Không tin được trên đời này có người còn chảnh hơn cả nó.
Cứ ngỡ chỉ cần ra tay là thành công, ai dè ca này khoai hơn mình tưởng.
Sau đó Trịnh Hoài Thu cố chấp đi thi văn nghệ 20/11 nhận về kết quả giải khuyến khích thua thê thảm, niềm kiêu ngạo của nó dần sụp đổ.
Đoàn Thiên Vũ, 17 tuổi, đẹp trai, nhà mặt phố bố làm to, thông minh tuyệt đỉnh - ba điều này góp phần tạo nên một thứ khác trong cậu: kiêu ngạo.
Thế mà chẳng ngờ, bất cứ điều gì cậu cũng thua Hoàng Nhật Đăng lớp 12A5 - đó còn không phải là lớp chọn!
Thấp hơn anh ta MỘT-xăng-ti-mét, tức thật chứ!
Nhẹ hơn Hoàng Nhật Đăng HAI-ki-lô-gram, cái này cũng thua??
Tổng kết cuối kì căng nhất chỉ được 9.5, thua Hoàng Nhật Đăng hẳn 0.4 điểm, khóc. Học kiểu éo gì mà được 9.9 vậy?
Lên lớp 11 giành giật được chức Bí thư Ban chấp hành Đoàn, tưởng do Hoàng Nhật Đăng thua, ai dè do anh ta không ứng cử do "nhà bao việc" nên chức này mới đến tay cậu.
Năm lớp 10 Hoàng Nhật Đăng đã được giải 3 Vật Lí Quốc Gia. Năm lớp 10 Đoàn Thiên Vũ chỉ được giải khuyến khích Toán Quốc Gia - chắc là do tuyển toán khó hơn.
Năm lớp 11 Hoàng Nhật Đăng được giải nhì Quốc Gia. Năm lớp 11 Đoàn Thiên Vũ vẫn được giải khuyến khích Toán Quốc Gia.
Cứ đà này chắc năm sau Hoàng Nhật Đăng được giải nhất mất! Hay là chuyển sang học tuyển Vật Lí nhỉ? Nhỡ sang rồi vẫn thua thì có nhục quá không?
Có cái gì để so hơn thua nữa không?
Quan sát lâu đến vậy, vào ngày Hoàng Nhật Đăng lên sân khấu diễn Romeo, cậu rung đùi cười đắc ý: phát hiện ra điểm yếu của ngươi rồi!
Nóng vội tỏ tình với bà chị trông chẳng có gì đặc biệt, Đoàn Thiên Vũ nhận về câu hỏi chua chát của Juliet: "Tổng kết kì trước được bao nhiêu điểm?"
Cậu đã luôn giả ngọt ngào lễ phép với thầy cô nên dù học lệch, giỏi mỗi môn Toán nhưng vẫn được thầy cô ưu ái nâng điểm, tổng kết lên đến 9.5. Vậy mà lúc nói ra con số cao ngất ngưởng này vẫn phải nơm nớp lo sợ: "Chín... chín chấm năm."
Không ngờ điều cậu lo sợ là hoàn toàn có cơ sở.
Bà chị với gương mặt ít khôn kia trả lời không cần nghĩ: "Chị thích chín chấm chín cơ."
AAAAAAAAAA! Chị tưởng tôi thèm để ý người bình thưởng như chị chắc? Các người thật là đáng ghét! Lại thua rồi hu hu hu hu hu T.T
"Vũ đấy à? Em đang làm gì ở đây? Trông buồn thế?"
Đoàn Thiên Vũ đang ngồi vẽ vòng tròn trong góc phòng sinh hoạt Ban chấp hành Đoàn thì nghe tiếng gọi, phát hiện đó là chị Trịnh Hoài Thu - Phó Bí thư.
Hai người trước giờ vẫn giữ vỏ bọc hoàn hảo trước mặt nhau, Vũ hắng giọng đứng dậy làm như không có chuyện gì nói: "Em làm rơi đồ trong góc ấy mà chị. Em tìm mãi không thấy."
"Thế đã tìm được chưa?" Thu mỉm cười dịu dàng hỏi.
Nhìn nụ cười của chị xinh đẹp trước mắt, Đoàn Thiên Vũ chợt nghĩ: Chị gái này xinh đẹp hoàn hảo hơn cái bà Diệp Diệp trông ngố ngố đấy cả tỉ lần.
Đoàn Thiên Vũ bật chế độ tán gái: "Em đánh rơi mất trái tim em vì chị rồi, tìm mãi không thấy. Chị này, nhà em giàu lắm. Bố em làm giám đốc ngân hàng, mẹ em kinh doanh bất động sản, ô tô mấy cái nhà mấy căn. Em thì đẹp trai cao ráo thông minh học giỏi. Chị làm bạn gái em nhé?"
Trịnh Hoài Thu bấm máy tính trong đầu: Tên này giàu hơn Đăng là cái chắc rồi. Coi như tạm được?
"Em làm chị bất ngờ quá..."
Vũ còn chưa kịp thuyết phục thêm thì đã nghe Thu bẽn lẽn nói: "Nhưng thật ra chị cũng thích em. Chị đồng ý."
Giây phút đó Đoàn Thiên Vũ mơ hồ nhận ra mình chỉ là hạt thóc, còn Trịnh Hoài Thu mới là con gà.
Trong mắt hai người rực lên cùng một ngọn lửa, không phải ngọn lửa tình yêu, mà là ngọn lửa thù hận.
Hoàng Nhật Đăng, hãy chống mắt lên xem cặp uyên ương số một trường Ngô Quyền đây!!
Hoàng Nhật Đăng ngồi ngả người trên ghế sô pha phòng khách, trên đùi cậu là Nguyễn Linh Diệp đang học thuộc từ mới tiếng Anh. Đầu Diệp ngả vào lòng cậu, giọng hơi ngõng nhẽo hỏi: "Đăng ơi hôm nay học 20 từ thôi có được không?"
"Không được. Có muốn lên Hà Nội học không hả?" Đăng nghiêm túc nói.
Diệp hơi tiến tới hôn lên môi cậu, thì thầm: "Thì để mai học."
Người làm việc luôn nghiêm túc tới nơi tới chốn như Đăng cảm thấy hôn nhẹ một cái là chưa đủ nên cậu không ngần ngại kéo Diệp tới hôn một cách kĩ càng, sau đó vẫn nói: "Học tiếp đi."
Tự nhiên mí mắt Đăng hơi giật giật, cậu véo má Diệp hỏi: "Đang mắng thầm trong lòng đấy à?"
Diệp vội vàng giải thích: "Không phải mà!"
Đúng rồi, không phải Diệp đâu. Là Trịnh Hoài Thu và Đoàn Thiên Vũ đang chửi xéo anh đấy đồ chảnh chó ạ - Đại Bông said.