(12 Chòm Sao) Hoàng Cung Náo Loạn, Gà Bay Chó Sủa

Chương 33: Thân phận của bạn nhỏ Đại Hổ [2]



Ba ngày sau... Tại sơn trang Đại Minh...

Nhân Mã nhàm chán đi dạo quanh khu vườn trồng hoa anh túc, cái môi chu lên đầy hậm hực. Không biết vì sao mà ba ngày nay nàng tới đây đều không trông thấy Đại Hổ đâu, dù mọi người ở đây đều đối xử với nàng rất tốt nhưng Nhân Mã vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng ở đây. Đại Hổ là ăn mày nghèo, tại sao lại quen được bằng hữu giàu có thế này, hơn nữa khi nhắc tới Đại Hổ, họ còn tỏ rõ thái độ cung kính cùng đau đầu, khiến nàng xoay vòng vòng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Thủng thẳng dạo chơi hồi lâu, đột nhiên nàng phát hiện ra từ trên mái ngói trên đẩu nàng có một hắc y nhân bịt mặt đang trèo xuống, hai mắt mở to theo dõi nhất cử nhất động của gã. Hắc y nhân vẫn đang bám vào ngói còn chưa kịp xuống đất đã bị Nhân Mã hừ một tiếng khinh bỉ:

"Vị huynh đệ này, ngươi có phải quá thông minh rồi hay không, giữa trời nắng chói chang thế này lại mặc đồ đen nổi bật, còn sợ người ta không phát hiện ra hay sao? Nghe nói quả óc chó bổ não rất tốt, để ta kêu người mang tới giúp ngươi nha."

"..."- Hắc y nhân run tay ngã nhào xuống đất, bàn tọa chính thức ôm hôn đất mẹ thắm thiết, khóe miệng co quắp dữ dội. Nhân Mã ngồi xổm xuống xoa đầu kẻ đó đưa ánh mắt đồng cảm:

"Ai, đứa nhỏ đáng thương, chắc ở nhà chưa bao giờ được ăn quả óc chó đúng không? Cũng đừng kích động như vậy chứ, để ta đi lấy ngươi ăn!

Hắc y nhân rưng rưng nhìn nàng, nghẹn ngào lên tiếng:

"Thì ra bọn chúng là có ý bổ não cho ta, dám chê ta ngu ngốc sao? Mỗi ngày họ đều mang cho ta một đĩa quả óc chó."

''..."- Lần này đến lượt Nhân Mã chết lặng, bờ môi anh đào run rẩy muốn cười. Anh bạn nhỏ này quá thành thật đi.

Nhìn vẻ mặt kì quái của Nhân Mã, hắc y nhân ngó trước ngó sau rồi kéo nàng lại gần, tháo khăn ra thì thào:

"Là huynh đây."

"Hổ ca ca?"- Nhân Mã kích động hô lên, lập tức bị Đại Hổ bịt miệng lại.- "Ngu ngốc, muội muốn huynh chết sao mà hô to thế? Tại sao chưa gì đã đi đứng với người lạ? Mà thôi, lát nói sau, mau lên, rời khỏi nơi này ngay."

Nhân Mã ngơ ngác bị Đại Hổ kéo đứng lên, rong khi hai người định đi cửa sau ra, đột nhiên từ trong bụi cây, mái nhà, bờ tường,... nhảy ra hàng chục người, già bé lớn bé không phân biệt tuổi tác giới tính, hú hét cầm thanh kiếm nhảy chồm chồm lên, cùng nhau ca bài ca thổ dân.

"..."- Một luồng gió lạnh thổi qua, hai bạn trẻ không chịu nổi đả kích trước sự hoang dại của quần chúng, rơi vào trầm mặc, mồ hôi thi nhau tuôn rơi. Nhân Mã che mặt khóc thét, ra đến giang hồ cũng không có người nào bình thường sao? Nàng chỉ là người ngoài hành tinh đáng thương thôi, có cần thử thách sự chịu đựng của nàng như vậy không?

Một khắc sau, đồng chí Thanh Long cùng tiểu muội Huyền Vũ, còn có Chu Tước và Bạch Hổ rẽ đám động kinh bước ra, hai mắt long lanh, trìu mến nhìn Đại Hổ thể hiện tình yêu thương mãnh liệt:

"Minh chủ đại nhân, cuối cùng người đã trở về."

"..."- Nhân Mã bị một đạo sét đánh làm cho đen thui từ đầu đến chân, không thể tin quay sang Đại Hổ đang co giật bên cạnh. Chàng ta là Minh chủ Võ lâm? Có lầm không vậy?

Chu Tước sùng bái nhìn Minh Chủ, bắt đầu thao thao bất tuyệt:

"Minh Chủ, trước kia người luôn bỏ chạy không nhận chức Minh Chủ vì đi tìm người yêu, nay tìm thấy rồi cũng nên trở về quê hương thôi. Chúng ta đã chuẩn bị xong cả rồi."

Người yêu... người yêu... người yêu... Nàng lâm vào hôn mê, đây là đám động kinh gì thế? Có thể cho nàng đi học tiếng Trái Đất cổ đại đã được không?

Đại Hổ trông thấy biểu tình của Nhân Mã liền biết hỏng việc rồi, vội vã quay đầu định bỏ chạy. Nhân Mã cùng mọi người trăm miệng một lời kêu to ngăn cản:

"Đợi một ..."

"Tất cả câm miệng cho t..."

"Bốp!"

Trước mắt ánh sao bay loạn, Đại Hổ thẳng tắp ngã xuống đất, mặt được ép dẹp phẳng lì. Quần chúng huýt sao nhìn trời, yên lặng rơi lệ trong lòng. Có một Minh Chủ Võ Lâm thế này, bọn họ cũng không muốn sống nữa... Nhân Mã nghẹn ngào khóc thét:

"Ta chỉ muốn nhắc huynh chỗ đó có tường thôi mà.".

"Người đâu, hồi sức cho Minh chủ."

Bốn người Thanh Long cười đen tối, bắt đầu vặn khớp ngón tay răng rắc. Nàng toát mồ hôi nhìn mọi người, run sợ cắn ngón tay, Thiên Yết à, chỉ có ngươi đủ bình thường thôi, ta hối hận rồi a!!!

Một tuần trà sau...

"Các huynh đệ, vì Minh Chủ, chúng ta phải tận tâm tận lực."

Huuyền Vũ giơ nắm đấm, hai mắt lóe sáng lao lên đầu tiên, tiếp theo đó là ba người Bạch Hổ, cùng nhau xách ngược Đại Hổ lên, điên cuồng vũng vẫy lắc lấy lắc để, hiện trường một cảnh hỗn loạn, quần chúng tung hô reo hò cổ vũ.

"..."-= Nhân Mã hoảng sợ ngồi xổm xuống góc tường vẽ vòng tròn, Hổ ca ca, ngươi ra đi bình an nha, tiểu muội bất lực...


~~~​

Quay lại đám người Thiên Yết, sau khi Kim Ngưu nhận được sự "chúc phúc'' của nhạc phụ đại nhân, đã dẫn mỹ nữ ra khỏi núi, tiếp tục hành trình đi tìm em nhỏ ngoài hành tinh Nhân Mã. Nhìn sắc mặt tươi cười bình tĩnh của Thiên Yết khi chuộc lại đám vàng bạc châu báu hắn tặng cho Nhân mã đang nằm yên trong hiệu cầm đồ, cả đám yên lặng lau mồ hôi, khí thế quá khủng bố đi, Nhân mã, ngươi bỏ trốn cho thật xa nha.

Đi vào quán trọ Đại Minh ngồi còn chưa kịp ấm chỗ, mười một người liền nghe tiếng bàn tán xôn xao về một tiểu cô nương mười sáu, mười bảy tuổi đánh bại một đám mập ú, sau đó mọi người biết thân phận thật sự của nàng là Minh chủ võ lâm tương lai, liền ra sức khen ngợi. Song Ngư giơ ngón cái nhiệt liệt hoan nghênh, hỏi vị đại thúc bàn bên cạnh:

"Vị đại thúc này, tiểu cô nương này đúng là nữ hiệp tuyệt đỉnh nha, tại hạ rất hâm mộ, Xin hỏi đại danh quý tính vị cô nương ấy, nếu ta có dịp nhất định tới kết giao."

Vị đại thúc cười híp cả mắt liến thoắng:

"Nghe nam tử đi cùng gọi vị cô nương ấy Mã muội hay Nhân Mã cái gì đó, còn Mã cô nương gọi vị kia là Hổ ca ca, nghe nói Minh chủ tân nhiệm tên Đại Hổ, chắc là hai phu thê cải trang vi hành chăng? Ba ngày nữa là tới hỉ sự của họ, ai cũng được mời đến, các vị sẽ có cơ hội chiêm ngưỡng Minh chủ phu nhân."

"..."- Một đàn quạ đen bay qua, cả đám há hốc miệng không dám tin vào tai mình, kịch liệt rủn rẩy quay sang lão đại Thiên Yết đang từ tốn gắp một miếng cá bỏ vào miệng thản nhiên như không. Tai họa sắp tới rồi, Thiên Lôi à, mau giáng cho con một đạo sấm sét đi, thế này chúng con chịu không có nổi.

Mã muội... Hổ ca ca... Phu thê... Minh chủ tân nhiệm.... Minh chủ phu nhân... Thiên Yết nở nụ cười vô cùng kì dị vặn vẹo, mắt phượng khẽ híp lại. Giỏi lắm, nàng chuẩn bị lên thớt đi Mã Mã, dám hồng hạnh xuất tường, ta sẽ cho nàng một tuần không xuống được giường.

~~~ End ~~~​