[12 Chòm sao] School

Chương 43: Tiết sinh hoạt lớp




===================

Trường cao trung Zodiac...

Phòng họp giáo viên...

Sáng sớm, các thầy cô bộ môn của riêng lớp 12S đã có mặt tại phòng họp. Sắc mặt ai cũng căng thẳng và phòng bị. Chỉ trừ hai người. 

Một người là thầy Hiệu phó. Người còn lại, là giáo viên chủ nhiệm Dương Ma Kết.

Thầy Hiệu phó ngồi ở vị trí chủ trì, ôn hòa nói:

- Các thầy cô đã sẵn sàng chưa? Lần này luật quyết định rất đơn giản. 

Vừa nói, thầy Hiệu phó vừa mở nắp hộp của một chiếc hộp lớn giữa bàn, trong đó là những trái bóng với đầy đủ sắc màu. Ông bật cười:

- Ai có đủ năm trái bóng khác màu trước, người đấy có quyền quyết định! Tôi hô nhé? Một, hai, ba! Bắt đầu!

- Yah! Của tôi!

- Mấy anh phải nhường phụ nữ chứ!

- Tránh ra! Tất cả tránh ra!

- Tôi sẽ là người quyết định trước!

- Bla... bla...

Chỉ một câu của Hiệu phó, tất cả giáo viên trong phòng họp, kể cả Ma Kết cũng bay vào tranh giành nhau bóng trong chiếc hộp.

Chỉ một câu của Hiệu phó, tất cả giáo viên trong phòng họp đều vất bỏ dáng vẻ tôn nghiêm của mình để tranh giành bóng. 

Rốt cuộc bọn họ muốn có quyền quyết định cho việc gì mà phải làm đến mức này?

...

Lớp 12S...

Cạch.

Bầu không khí trong lớp 12S hôm nay ảm đạm lạ thường. Nhưng khi người này bước vào, mọi người càng thêm khó xử.

Nhưng người này không đến lớp một mình. Lần đầu tiên cả lớp thấy hai chị em họ đi học cùng nhau. 

Sắc mặt Thiên Yết so với mọi ngày, còn lãnh cảm hơn. Khiến bầu không khí trong lớp, vừa khó xử vừa ngột ngạt.

Cạch.

- Ô? Hello bà chủ Lãnh!

Song Tử bước vào lớp, vừa thấy Kim Ngưu đã cố tình gọi tên thân mật. Phá toang bầu khí lãnh đạm trong lớp. Kim Ngưu lâu ngày không gặp, cũng vui vẻ vẫy chào:

- À nhong! Ông chủ Dương!

Hai người tay bắt mặt mừng, nhưng sự chênh lệch chiều cao quá lớn, nhìn lại thấy buồn cười. Song Tử vỗ vai Kim Ngưu:

- Tớ nghe Nhân Mã kể chuyện của cậu rồi, bà chủ Lãnh. Tớ tò mò không biết cô bạn Đỗ Mỹ Hoa kia trông như thế nào nhỉ? Trên đời này còn có người có bộ dáng quang minh chính đại hơn cậu được sao? Khó hiểu, khó hiểu!

- ...

Một câu vô tư của Song Tử, lại khiến mỗi người trong lớp đều chột dạ. Kim Ngưu cũng không biết nên đáp lại thế nào. 

May thay, ngay lúc này, có người bước vào lớp. Là Song Ngư, trên tay là một ổ bánh mỳ nóng hổi cùng hộp sữa chuối.

Như một phản xạ tự nhiên, Song Tử dời sự chú ý từ Song Ngư sang Kim Ngưu, quàng vai cô, nét mặt tốt bụng:

- Yên tâm đi bà chủ Lãnh. Có tớ trở lại rồi, sẽ không để cậu oan ức thêm hihi!

- Vậy thì cảm ơn cậu rồi, ông chủ Dương.

Kim Ngưu khẽ vỗ lưng Song Tử, đáp lại.

Không hiểu sao, hình ảnh hai người Song Tử và Kim Ngưu thân thiết với nhau lại khiến ai đấy có chút râm ran trong lòng.

- Cầm lấy.

Song Ngư đi đến chỗ Kim Ngưu, bất ngờ ném bịch đồ ăn kia cho cô, khiến cô ngỡ ngàng. Anh vẫn đi thẳng xuống chỗ cũ của mình, nét mặt lạnh nhạt:

- Hôm qua tiêu hết tiền tiêu vặt của cậu. Nên hôm nay cứu cậu một bữa.

- Coi như cậu biết điều!

Kim Ngưu thỏa mãn mở túi đồ ăn ra, lại chau mày:

- Cậu phải có thành ý chút chứ? Cả tuần này tôi ăn bánh mỳ chưa đủ à? Lại còn sữa chuối, là Nhân Mã thích chứ tôi có thích đâu! Haizzz... Cậu còn kém lắm, bạn Song Ngư a~

- ...

Mặt Song Ngư bỗng chốc đen lại. Đã có thành ý mua cho, còn dám bêu anh như vậy.

- Gì đấy? Ai nhắc gì đến tớ đấy?

Nhân Mã vừa đến lớp, ngơ ngác nhìn xung quanh xem, là ai đã nhắc tên mình. Kim Ngưu liền thẩy hộp sữa chuối cho Nhân Mã, cười đểu:

- Nhân Mã bảo bối, uống nhiều cho "chuối" phát triển nha!

- Ái nha Kim Ngưu! Đây đâu phải công dụng của sữa chuối đâu! Bậy bạ quá nhen! _Nhân Mã giả thành bộ dạng tiểu thư ngại ngùng, đánh Kim Ngưu một cái rồi nháy mắt:

- Nhưng tớ cảm ơn nhé~

Giây trước còn yểu điệu thục nữ, giây sau liền có chút giật mình, vội vàng đứng thẳng lại, khẽ hắng giọng.

Cậu quên mất hôm nay mọi người sẽ trở lại đầy đủ, bao gồm cả Thiên Yết. Anh đang nhìn cậu với ánh mắt dị thường.

Thôi toang, mất mặt quá.

- Này Song Tử!

Nhân Mã vừa cắm ống hút vào hộp sữa, vừa quay sang đá vào chân Song Tử ngồi cạnh mình một cái. Sắc mặt tra vấn:

- Tao hỏi tội mày đây! Mày ở trường Youth làm cái quái gì vậy? Sao lại để sư phụ của tao bị bắt nạt chứ?

- Hôm qua tớ cũng thấy rồi. Tay của Thiên Bình tệ lắm. Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Kim Ngưu từ lúc nào đã cầm theo bánh mỳ và chiếc ghế, ngồi cạnh Nhân Mã, ánh mắt tò mò nhìn Song Tử. Thậm chí Thiên Yết ngồi bàn cuối cũng hơi nghiêng người về phía trước để nghe ngóng. Song Ngư ngồi phía trên Thiên Yết, thấy có sự tiếp gần phía sau, liền lên tiếng:

- Cậu lên kia ngồi mà nghe.

Kim Ngưu tinh mắt nhìn thấy, liền trêu chọc:

- Nhiều chuyện thì phải bạo dạn lên. Lén la lén lút như vậy, thật không đáng mặt em trai của chị mày mà! _Nói rồi Kim Ngưu ngoắc tay:

- Tò mò chuyện của bạn cùng trường sơ trung, thì lên đây nghe!

- Bạn cùng trường sơ trung?

Ngoại trừ Kim Ngưu được Bảo Bình tiết lộ mối quan hệ giữa Thiên Yết và Thiên Bình ngày hôm qua, thì những người còn lại, ai cũng ngạc nhiên. Kể cả những người khác trong lớp cũng có chút phản ứng. 

Lúc này Thiên Yết cũng không lén lút nghe ngóng nữa, bình thản cất giọng:

- Chuyện của Thiên Bình, cậu kể đi.

Song Tử có chút ý tứ nhìn Thiên Yết, không rõ là ý gì. Sau đấy, lại nhìn Thiên Yết, hỏi:

- Cậu là bạn cùng trường sơ trung của Thiên Bình? Trùng hợp, cái kẻ bắt nạt kia cũng là bạn cùng trường sơ trung với cậu ta đấy!

- ...

Sắc mặt Thiên Yết chợt biến đổi, ngữ điệu âm trầm:

- Tên gì?

- Lương Nhã Ý.

Hàng chân mày của Thiên Yết càng chau lại, vẻ mặt có chút suy ngẫm, sau đấy lại thấp giọng:

- Chưa từng nghe qua.

- Sao có thể? Cô ta nổi danh từ lúc học sơ trung lận đấy! 

- Vì cô ta và Thiên Yết học khác trường.

Bỗng, một giọng nữ nhàn nhạt vang lên, khiến cả đám một phen giật mình.

Thiên Bình ngồi vào chỗ, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như ngày thường:

- Sơ trung, tôi học hai trường. Trường của Thiên Yết, là trường lúc sau.

- Ơ? Nói như vậy, Thiên Yết cũng học cùng trường với Sư Tử luôn à?

Nhân Mã nhìn thấy mặt Sư Tử, liền nhận ra mối liên quan. Lúc này, Thiên Yết và Sư Tử mới nhìn nhau. Lúc này, hai người họ mới chân chính nhận ra sự việc này. Thiên Yết mở lời:

- Cậu học lớp nào?

- D. Còn cậu?

- A.

Điều này cũng có nghĩa, hai thằng cha này không hề biết đến đối phương khi họ học sơ trung.

Những người còn lại, cảm thấy cạn ngôn khi nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng ngơ ngác của hai bọn họ.

Từ khi nào, lại chuyển từ vấn đề của Thiên Bình sang câu chuyện gặp gỡ lại bạn cùng trường đầy cảm động của Sư Tử và Thiên Yết?

Kim Ngưu cảm thấy nổi da gà, hứng thú nói:

- Trái đất đúng là tròn nha! Biết vậy hồi đó tớ cũng theo trường S.M giống Thiên Yết cho rồi! Có khi giờ tớ trở thành bạn thân của Thiên Bình cũng nên hihihi!

- Thế thì mày chấp nhận từ bỏ người bạn này có đúng không?

Một chất giọng bá đạo vang lên, khiến Kim Ngưu có chút chột dạ, vội vàng cười trừ:

- Ây da, ai nói thế chứ? Tao chỉ đang cảm thán cái duyên phận này thôi mà! Có ai ngu mà từ bỏ Bảo Bình nữ đại hiệp đâu chứ!

Bảo Bình về chỗ, mắt vừa liếc qua những con người hôm qua đã lớn tiếng với Kim Ngưu. Sau đấy lại vất cho Kim Ngưu cái nhìn đầy khinh bỉ. 

- Ôi~ Lâu lắm rồi mới trở lại nơi thân thương này! 

Người chưa thấy đâu, đã nghe thấy giọng. Vài giây sau, liền có một cậu chàng tí tửng chạy vào lớp, dang tay và xuất hiện chính giữa bục giảng:

- Ta da~ Hàn Bạch Dương của mấy cậu đã trở lại rồi đây~

- Bớt làm trò hề đi. Xem xem, có ai muốn chào đón cậu không?

Xuất hiện sau kẻ hay làm trò Bạch Dương, là cậu bạn hay cằn nhằn Âu Dương Xử Nữ.

- Ôi trời Xử Nữ? Nghe nói cậu bị thương, nhưng sao gương mặt nặng thế?

Kim Ngưu lần đầu nhìn thấy gương mặt bị thương của Xử Nữ, không khỏi lo lắng và kinh ngạc. Bạch Dương lại phất tay trấn an:

- Cái này a, có gì nặng đâu chứ? Đều là tại cậu ta chửi mắng người ta, nên mới mồm rước họa vào thân ấy!

Bốp!

- Đây cũng là mồm rước họa vào thân ấy.

Xử Nữ nhại lại giọng Bạch Dương, rồi từ tốn về chỗ ngồi, nói:

- Không vấn đề gì. Là do hình tượng tớ trước giờ lành lặn sạch sẽ, nên cậu thấy lạ thôi. 

Ầm ầm ầm ầm...

Đột nhiên, có tiếng bước chân chạy ầm ầm vang lên rất lớn, khiến mọi người bỗng ngây ngây ngác ngác.

Không biết vị đại nhân nào lại gây ra tiếng vang như vậy? Không lẽ là đội Sumo?

Xạch!

Cán cửa lớp bị mở tan hoang, mà người vừa xuất hiện, âm thanh ầm ầm kia cũng biết mất. Có điều, mọi người lại không ngờ kẻ gây ra âm thanh lớn kia, lại là một cô gái.

- Cự Giải?

Cự Giải thở gấp, tay chống lên cạnh cửa, trông giống như vừa chạy trốn khỏi ai. Cô không ngờ, những người bạn kia đã có mặt đông đủ trong lớp, khiến cô có chút ngỡ ngàng. Xong luôn, có phải mọi người đã bị dọa một trận rồi không?

- Cậu bị ai đuổi theo à? _Kim Ngưu lo lắng. Cự Giải phẩy tay, cười:

- Không, không phải. Không có gì đâu, mấy cậu đừng để ý. Tớ muốn vận động một chút ấy mà hahaha!

"Brm... Brm..."

Cự Giải vừa dứt lời, điện thoại trong tay cô đã rung lên. Màn hình hiển thị cái tên "Koala", khiến sắc mặt Cự Giải vô cùng méo mó. Cô kịch liệt bấm vào nút từ chối cuộc gọi, sau đấy lại cười cười với chúng bạn.

Có hơi đáng sợ a.

Cuối cùng thì, lớp 12S cũng tề tụ đầy đủ học sinh vốn có của mình.

Sau một tuần, rốt cuộc lớp 12S cũng không còn vắng vẻ đàm đạm như trước. Mặc dù chỉ chiếm một phần ba góc lớp, nhưng sự sôi nổi của đám bạn ngồi ở gần cửa sổ, đã đánh bay mất bầu khí ảm đạm của những người còn lại.

Đây, chính là những học sinh ưu tú của 12S.

...

Bộ phận an ninh nhà trường...

Trước một dàn máy tính hiển thị CCTV ở các góc quay, là một người đàn ông trẻ. Anh đã ở đây từ giờ ra chơi, bây giờ, đã sắp hết tiết thứ tư.

Ma Kết tập trung quan sát sự việc diễn ra tại lớp của mình từ ngày hôm qua. Đã phát hiện ra những người cố ý vẽ bậy lên bàn Kim Ngưu. Sắc mặt anh có chút thất vọng, vì những người tham gia, hết gần cả lớp. Nếu chỉ xem những gì xảy ra vào giờ nghỉ trưa, Ma Kết đã xem xong từ lâu. Anh đã tua đi tua lại rất nhiều lần đoạn Kim Ngưu vào lớp sau khi xuống căn tin. Chính là muốn quan sát từng biểu cảm, thái độ và hành vi của mỗi học sinh lớp mình.

Cũng có một đoạn, khiến anh đặc biệt lưu tâm.

"Lời của cậu, một câu cũng không đúng! Cậu có biết khi tôi biết được sự thật, tôi đã cảm thấy thế nào không? Hai người bạn của tôi. Một người đã phản bội niềm tin của tôi. Còn một người... lại bị tôi phản bội niềm tin."

 Vẻ mặt của Bảo Bình khi nói ra lời này, rất quen mắt.

"Anh có thể làm chứng cho bố em mà, phải không? Chỉ có anh mới có thể cứu được bố em thôi."

"Vì tôi đã liên lụy ông ấy, nên tôi sẽ làm chứng."

"Nhân chứng. Cậu biết rằng trước mặt thẩm phán, nếu nói dối thì sẽ có hậu quả gì chứ? Nên mong cậu hãy cho chúng tôi biết sự thật. Rằng bị cáo đã lạm dụng chức vụ để tham ô hối lộ, hay là bị cha cậu vu oan?"

"Không có lý nào để cha tôi vu oan cho công tố viên Diệp cả. Bởi vì, chính mắt tôi đã nhìn thấy, công tố viên Diệp đã nhận tiền từ chính tay cha tôi. Cả hai người họ, đều là kẻ phạm tội."

"Ôi trời? Dương tổng không phải là nạn nhân, mà cũng là kẻ tòng phạm sao?"

"Vố này Dương tổng không thể dễ dàng tẩy trắng được rồi."

"Không... Đây không phải là điều anh đã hứa. Ba tôi không hề phạm tội. Anh lừa tôi sao... An Lục Nhiên?" 

 À, đúng là anh đã từng nhìn thấy vẻ mặt này.

Vào mười năm về trước. 

Gương mặt quá đỗi phẫn nộ cùng uất ức, vì đã bị kẻ mình tin tưởng phản bội.

...

Renggg... Rengggg...

Một tiếng chuông reo này, khiến những người trong lớp 12S ai nấy đều hồi hộp. Vì tiết cuối cùng của ngày thứ bảy, là sinh hoạt lớp.

Tiết sinh hoạt lớp hôm nay sẽ khác với mọi khi. 

Vì tuần vừa qua, cao điểm là ngày hôm qua, nội bộ lớp đã diễn ra tình trạng bất hòa. 

Ngay cả Bạch Dương làm trò hề cả buổi trời, lúc này cũng im lặng. Khiến bầu không khí căng thẳng bị đẩy lên cao điểm.

Cạch!

- Chào mấy đứa.

Ma Kết mở cửa bước vào, vẫn như mọi ngày, thái độ nhu hòa mềm dẻo. Khiến cho nhiều người thả lỏng thở phào nhẹ nhõm. Hôm qua thấy vẻ mặt nghiêm khắc lạ thường của Ma Kết, bọn họ đã rất áp lực. Không tin được vẻ mặt khi ấy và lúc này là của cùng một người. 

Sau khi cả lớp đứng dậy chào, Ma Kết hiệu tay cho tất cả ngồi. Vẫn giống như mọi tiết sinh hoạt trước, Ma Kết mỉm cười:

- Cuối cùng cũng thấy cả lớp đông đủ rồi nhỉ? Mấy bạn du học sinh, tuần vừa rồi có gì thú vị khi học ở trường khác không? Hay có ai có suy nghĩ muốn chuyển trường không haha?

- Không có đâu thầy ơi! Bọn em còn sống là mừng muốn chết rồi! _Bạch Dương

— QUẢNG CÁO —