Nhưng mà, cảm xúc mơ hồ của Tần Chiêu rất nhanh đã bị các nữ sinh đánh gãy. Bọn họ biết được anh thân thiết với Giang Ngộ Tuyết thì liền nhao nhao lên hỏi đủ thứ chuyện.
Giang Ngộ Tuyết ở trường cũng rất có danh tiếng. Một phần là vì nét đẹp độc lạ của hắn, còn một phần nữa thì chính là do cái danh võng hồng của hắn. Trên thực tế thì ở trong trường cũng có không ít bạn là võng hồng, dù gì thì bây giờ cũng đã là thời đại của mạng xã hội lên ngôi, nhà nhà người người đều đua nhau làm võng hồng. Mà lứa tuổi này là cái lứa tuổi nhanh nhạy nhất, bắt kịp xu hướng nhanh nhất, vì thế không ít bạn học đã nổi tiếng ở trên mạng.
Chỉ là không có một ai là đạt được đến trình độ vươn tầm quốc tế như Giang Ngộ Tuyết. Hơn nữa, hắn có thâm niên làm người nổi tiếng, từ cái hồi chỉ mới 4 tuổi đến tận bây giờ là cũng đã mười mấy năm. Mười mấy năm ròng, nhưng danh tiếng vẫn đứng vững được trong khi từng lớp từng lớp người mới nổi lên. Chỉ riêng điểm này là đã ăn đứt được tất cả những võng hồng nhỏ ở trong trường rồi. Thế nên, hắn là người nổi tiếng nhất trong số những người nổi tiếng trong trường.
Quần chúng thích nhất chính là hóng hớt chuyện của người nổi tiếng. Giang Ngộ Tuyết là người nổi tiếng, mà Tần Chiêu lại vừa hay là bạn thân của Giang Ngộ Tuyết. Thế nên, bọn họ đâu có dễ gì mà bỏ qua cho anh. Bất quá Tần Chiêu cũng đâu có ngu, chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói anh đều hiểu rất rõ ràng. Thế nên, mặc kệ cho mấy cô gái có tấn công cỡ nào thì anh một chữ cũng không hề để lộ thông tin cá nhân của Giang Ngộ Tuyết ra. Nhất là Wechat. Mấy cô gái bây giờ cứ nhào vô là xin Wechat thôi.
Đang lúc mọi rôm rả trò chuyện thì Bùi Ngạn bước vào. Ông gõ gõ bảng, ra hiệu cho tất cả mọi người im lặng. Đám học sinh liền ngoan như cún mà im phăng phắc.
" Các bạn nhỏ, vừa thi khảo sát xong, cảm giác thế nào? "
Cả đám nghe vậy thì kêu gào thảm thiết.
" Không ổn tí nào ~ "
" Lão sư, em cảm giác như năm nay em phải về quê chăn heo rồi. Thi cử gì mà câu nào cũng không biết làm ~~ "
" Tui cũng vậy. Đề năm nay khó muốn chết~ "
Một nam sinh lớp 11 cũng quay sang hỏi Tần Chiêu, " Nè, cậu làm bài được không? "
Tần Chiêu gật gật đầu, " Cũng được. "
" Ầy~ vậy thì quá tốt rồi. Lúc thi toán tui không làm được gần cả nửa cái đề. Phần còn lại thì có vẻ như làm sai gần hết. Lần này xem ra là điểm Toán lại không đạt tiêu chuẩn rồi. "
" Ừm. " Tần Chiêu gật đầu, không nói gì thêm.
Mọi người nói một hồi, lại nhao nhao cả lên. Bùi Ngạn lại gõ bảng bảo im lặng thì mới có thể yên tĩnh trở lại.
Bùi Ngạn lại nói, " Được rồi, chuyện gì thì cũng để sau rồi nói. Hôm nay, là ngày đầu tiên chúng ta quay lại câu lạc bộ sau một thời gian dài nghỉ hè. Và theo thông lệ hàng năm thì hôm nay cũng là ngày mà các thành viên mới đến ra mắt với các thành viên cũ. Năm nay câu lạc bộ chúng ta có thêm 16 thành viên mới gia nhập. Ây da, tôi nhìn thấy năm nay mọi người đều là trai xinh gái đẹp cả nhỉ, mặt mũi ai cũng sáng lạn, dễ thương quá chừng. Nào, các bạn học cũ hãy vỗ tay chào mừng các bạn học mới đi. "
Nhóm thành viên cũ nghe vậy thì thầm bật cười, Bùi Ngạn năm nào cũng chỉ có một câu đó, năm nào cũng khen lớp người mới dễ thương. Những tấm chiếu mới chưa từng trải nghe thì tất nhiên sẽ thấy rất vui, còn những tấm chiếu cũ thì cũng vui, nhưng niềm vui của hai bên là hoàn toàn khác biệt.
Bùi Ngạn tiếp tục nói, " Nào, các bạn mới hãy lần lượt tự giới thiệu bản thân cho mọi người làm quen một chút đi. Bắt đầu từ bạn nữ tóc buộc nơ đỏ này đi. "
Cô nàng tóc buộc nơ đỏ đứng dậy, tươi cười nói, " Xin chào các bạn, các học trưởng, học tỷ, mình tên Hàn Ngọc Dao, học sinh lớp 11B2..... "
.... Mọi người lần lượt tự giới thiệu. Sau khi tất cả các thành viên mới đều tự giới thiệu xong, Bùi Ngạn lại nói, " Còn một chuyện nữa, thực ra thì năm nay trừ 16 người mới gia nhập, chúng ta còn có một người nữa. Người này thì khá đặc biệt. ", Bùi Ngạn nố rồi liền quay ra ngoài cửa, vẫy tay gọi, " Nào, bạn học Tiểu Giang, vào đây! "
Giang Ngộ Tuyết đứng bên ngoài nãy giờ, sắp bị muỗi hút cạn máu luôn thì mới đợi được Bùi Ngạn gọi. Hắn nhanh chóng đi vào trong, mỉm cười vẫy tay chào mọi người, cũng không quên nháy mắt với Tần Chiêu một cái.
Tần Chiêu đứng hình mất 5 giây. Giang Ngộ Tuyết.....vì sao lại đến đây? Hàng trăm suy nghĩ bắt đầu hiện lên trong đầu anh. Lúc trưa, rõ ràng hắn đã nói với anh là hắn không muốn tham gia cuộc thi này. Nhưng mà bây giờ vì sao hắn lại ở đây? Là ban đầu vốn dĩ hắn chưa từng từ chối Bùi Ngạn hay là cố ý vì anh mà thay đổi chủ ý? Anh nhớ rằng, lúc trưa anh có nói với hắn rằng muốn hắn cùng anh tham gia cuộc thi. Là hắn đã thực sự để tâm đến câu nói vu vơ đó của anh sao?
Còn đám con gái nhìn thấy Giang Ngộ Tuyết thì không nhịn được phấn khích mà hú hét ầm cả lên.
" Ôi trời ơi, thật sự là cậu ấy kìa!!! "
" Mẹ ơi, đây là lần đầu tiên tui được nhìn thấy Giang học trưởng ở khoảng cách gần đến như vậy luôn á. Người thật so với trên mạng đẹp hơn nhiều lắm luôn á trời. "
" Mẹ ơi, nhìn làn da kia đi, trắng đến phát sáng luôn á. Tui nhìn mà ghen tị luôn á. "
" Hơ, nói thừa. Người bạch tạng thì có chỗ nào mà không trắng? Đừng nói là da, tóc cũng là màu trắng kìa. "
" Đâu, tóc của cậu ấy vẫn có một chút màu vàng kìa, nhìn qua cũng không hoàn toàn trắng, mà giống như là màu bạch kim á. "
" Ờ, cũng đúng ha. "
" Được rồi, được rồi, yên tĩnh nào! " Bùi Ngạn gõ gõ bàn, lên tiếng trấn an đám con gái đang nhao nhao như cái chợ ở bên dưới. Đợi mọi người yên tĩnh rồi, ông mới nói, " Xem ra bạn học Tiểu Giang cũng rất có danh tiếng đấy nhỉ. Nhưng mà vẫn là nên tự giới thiệu một chút đi, cho mọi người chính thức làm quen với nhau. "
Giang Ngộ Tuyết gật đầu, cầm phấn viết tên mình lên bảng rồi nói, Xin chào mọi người, tớ tên là Giang Ngộ Tuyết. Hai chữ Ngộ Tuyết này có nghĩa là: sơ tuyết chi dạ, nhĩ ngã tương ngộ. Thực ra thì tớ cũng đã nhiều lần giải thích cho mọi người nghe về tên của tớ, nhưng mà hôm nay vẫn muốn nói lại lần nữa cho những bạn chưa biết được biết đến. Khởi nguồn của cái tên này chính là vì tớ sinh ra trong ngày tuyết đầu mùa rơi, lại bẩm sinh mang tóc trắng, lúc tớ với ra đời, anh trai nói là tớ là một đóa hoa tuyết hóa thân thành, vì thế cha mẹ mình mới đặt hai chữ Ngộ Tuyết này. "
" Oa~ tên nghe hay thế? Sơ tuyết chi dạ, nhĩ ngã tương ngộ, nghe lãng mạn thật đấy. " Một nữ sinh không nhịn được mà thốt lên.
Nữ sinh nọ bỗng đỏ bừng mặt. Ui trời ơi, đẹp trai quá đi mất.
Giang Ngộ Tuyết tiếp tục nói, " Còn có một chuyện nữa là, tớ muốn giải thích một chút về mái tóc của mình. Đây là màu tóc hoàn toàn tự nhiên, tớ không có sử dụng bất kỳ hình thức nhuộm tóc nào để biến thành như thế này. Nguyên nhân khiến tớ có mái tóc như thế này là do tớ bị một căn bệnh, gọi là bệnh bạch tạng. Bởi vì không có nhiều thời gian nên tớ sẽ không thể giải thích kỹ cho các bạn về căn bệnh này. Nhưng mà các bạn có thể tìm tớ để hỏi sau khi tan lớp, tớ sẽ giải đáp thắc mắc của các bạn trong phạm vi hiểu biết của tớ. Được rồi, cảm ơn mọi người đã lắng nghe tớ. Về sau, tớ sẽ là một thành viên trong đội tuyển tranh biện tiếng anh, hi vọng các cậu hãy chiếu cố cho tớ với nhé! "
Mọi người vỗ tay hoan hô, nhưng đồng thời cũng có người lên tiếng thắc mắc.
" Đội tuyển? Là ý gì? Cậu ta được đặc cách tuyển thẳng vào đội tuyển thi đấu luôn á? Dựa vào đâu chứ? "
" Đúng đó. Chúng ta vào được đội tuyển là đều phải thi sát hạch tận mấy lần. Dựa vào đâu cậu ta không thi mà đã được vào đội tuyển chứ! "
Bùi Ngạn cũng nghe thấy những lời đó, ông nói, " Không sai, đúng như các em thắc mắc. Bạn học Tiểu Giang là thành viên được tôi đích thân mời vào đội tuyển của chúng ta. Trước khi lên tiếng bất bình, tôi mời các em hãy xem đoạn video này. " - Bùi Ngạn nói rồi liền phát một đoạn video lên màn hình chiếu.
Đó là hình ảnh của Giang Ngộ Tuyết trong cuộc thi hùng biện SSCAE.
Một số người nhận ra được cuộc thi này, " Ôi đệt, là SSCAE đó. Mẹ ơi, đại thần a~ "
Một số người lại không nhận ra, " Ể, SSCAE? Đó là gì thế? "
Những người biết liền nhỏ giọng giải thích, " Đó là một trong những cuộc thi tranh biện dành cho học sinh trung học lớn nhất ở Mỹ á. Hơn nữa, thí sinh nếu như không phải là người bản xứ của các quốc gia nói tiếng anh thì điều kiện cơ bản để được tham gia thi đấu thì IELTS phải trên 7.0, vì thế tham gia được cuộc thi này thì đều là đại thần. "
" Ôi đệt, trâu bò thế? "
Những lời bàn tán càng lúc càng ít dần, mọi người đều tập trung xem thi đấu. Không thể không nói, Giang Ngộ Tuyết rất mạnh, rất giỏi, mà đồng đội với đối thủ của hắn cũng rất mạnh. Cường hổ gặp mãnh long, hai bên choảng nhau kịch liệt, làm cho người xem càng xem càng cảm thấy lôi cuốn.
Trong lúc mọi người mải xem video, Giang Ngộ Tuyết đã chạy xuống chỗ Tần Chiêu. Tần Chiêu thấy hắn đến, liền vô thức mỉm cười và xê qua một bên, nhường cho hắn một khoảng trống. Giang Ngộ Tuyết cũng không câu nệ, trực tiếp ngồi vào.
Giang - mặt dày- Ngộ Tuyết ghé tai Tần Chiêu hỏi nhỏ, " Chiêu à, nhìn thấy Giang đại mỹ nhân của cậu xuất hiện ở đây, cậu có vui không? "
" Mình còn muốn hỏi cậu đó. Cậu sao mà lại ở đây? Không phải là nói cậu không muốn tham gia sao? "
" Nhưng mà cậu muốn mà, không phải sao? Vì thế nên đại mỹ nhân của cậu liền miễn vi kỳ nan, qua đây làm đồng đội của cậu rồi! "
" A? " Tần Chiêu lại đứng hình mất 5 giây. Nhưng mà lần này anh cảm giác được tim mình đập rất nhanh, còn có một cảm xúc gì đó nữa rất lạ đang chầm chậm trào dâng.
" A cái gì mà a! " Giang Ngộ Tuyết gõ nhẹ một cái lên trán Tần Chiêu, " Không hoan nghênh mình đến vậy sao? "
" Không... Không có! Cậu đến rồi, mình rất vui! Tiểu Tuyết, về sau được làm đồng đội của cậu rồi, tốt thật! Trước kia, mình cứ luôn xem video mà cậu thi đấu rồi tưởng tượng ra cảnh có một ngày được cùng cậu đi thi đấu như vậy. Mấy năm nay, mình luôn cố gắng tham gia câu lạc bộ tranh biện, cố gắng để lọt được vào đội tuyển. Trước kia, mình và cậu không cùng một trường, nên mình từng nghĩ rằng, chỉ cần mình nỗ lực thì cho dù không được làm đồng đội của cậu thì làm đối thủ của cậu thôi cũng rất không tệ. Nhưng mà ai mà ngờ được là sẽ có một ngày cậu chuyển trường, lại còn gia nhập vào cùng một đội với mình. Tuyết à, xem ra những năm qua, những nỗ lực của mình cũng không tính là vô dụng nhỉ! "
Giang Ngộ Tuyết sững sờ mất 2 giây, trái tim cũng lạc mất một nhịp. Trên đời này không ngờ lại có một người luôn ngốc nghếch lại cực kỳ nỗ lực mà chạy về phía hắn. Càng không ngờ rằng người đó lại là Tần Chiêu. Cũng không biết từ khi nào, hắn đã quen với việc anh luôn âm thầm nỗ lực chạy đến bên cạnh hắn. Lúc nhỏ, mỗi lần ra ngoài chơi, với cái thân luyện võ gần 10 năm thì hắn chạy rất nhanh, lúc nào cũng dễ dàng bỏ xa anh, nhưng anh lúc nào cũng lon ton chạy theo hắn, dù mệt đến bở hơi tai nhưng anh cũng chưa từng than thở lấy một câu.
Lớn hơn một chút, hắn bắt đầu quay cuồng với công việc, chẳng còn đi chơi với anh nhiều như lúc nhỏ nữa. Nhưng mà anh cũng chưa bao giờ trách hắn, mỗi lúc hắn tan làm về muộn, anh luôn luôn ngồi ở sô pha đợi hắn, cho dù buồn ngủ đến mức ngủ quên luôn trên sô pha thì cũng nhất quyết đợi hắn, không hề về phòng ngủ. Rồi có những ngày hắn khó ở, nổi giận vô cớ, nhiều lúc không kiềm chế được mà nổi giận với anh một cách vô lý thì anh cũng chưa từng giận hắn hay trách móc hắn lấy một lời. Hắn biết, đó không phải là sự nhẫn nhịn và cam chịu, mà là sự thấu hiểu và nhường nhịn.
Và có cả những ngày hắn buồn bực đến mức không muốn gặp ai, những ngày đó hắn tự nhốt mình trong phòng, chẳng buồn ăn uống cũng chẳng buồn làm gì cả, cảm xúc vừa cô đơn vừa lại không muốn có người bước đến bên cạnh, cho dù là người thân nhất, là lão cha của hắn thì hắn cũng không muốn gặp. Thậm chí là khi Tần Chiêu cố gắng trò chuyện với hắn, hắn còn cố ý bơ anh, mặc kệ anh nói gì hắn cũng không thèm trả lời.
Và sau mỗi lần lạnh nhạt với anh như thế, hắn luôn cảm thấy tự trách và tự dằn vặt bản thân, tự trách bản thân vì sao lại hành xử khó ưa như vậy. Nhưng mà khi đụng mặt nhau, hắn lại không biết phải nên nói gì, thế là lại lạnh nhạt, rồi lại tự dằn vặt. Tất cả giống như là một vòng tuần hoàn chết, đem cảm xúc và tâm hồn của hắn bào mòn từng chút một. Đối với hắn, những ngày đó thật sự rất khó khăn và bế tắc,
Nhưng mà sau đó, vào một đêm hè nóng bức, khi cảm xúc của hắn rơi vào tình trạng tồi tệ nhất, tăm tối nhất thì hắn bỗng nhiên nhìn thấy một con đom đóm nhỏ. Đứa nhỏ có vẻ như là bay lạc vào trong phòng của hắn. Hắn đột nhiên có chút vui vẻ, đuổi theo con đom đóm nhỏ và khi vừa đuổi ra đến ngạch cửa, hắn đãn nhìn thấy Tần Chiêu ngồi co gối ở trước cửa phòng hắn, cằm tựa lên đầu gối, hai mắt nhắm tịt, có vẻ như là do mệt quá nên đã ngủ thiếp đi, ở kế bên vẫn đặt một hộp đựng cơm.
Trong giây phút ấy, Giang Ngộ Tuyết bỗng cảm thấy tội lỗi vô cùng vì lúc chiều đã đối xử tệ với anh, lúc anh hỏi hắn đã ăn cơm chưa thì hắn không trả lời anh, lại còn đóng sập cửa cái rầm trước mặt anh rồi đuổi anh đi. Đó là lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân có lỗi với anh đến như vậy. Rõ ràng là hắn đón anh về đây là để anh có thể vui vẻ trưởng thành, nhưng mà ngược lại, hình như hắn cũng đang bắt đầu ngược đãi anh rồi.
Ý thức được vấn đề của bản thân, Giang Ngộ Tuyết rất nhanh đã điều chỉnh lại cách cư xử. Nhưng mà nói thì dễ, làm mới khó. Đôi lúc, hắn vẫn bị mất khống chế mà cư xử tệ với anh. Nhưng mà mỗi lần như thế, anh vẫn không giận hắn, ngược lại vẫn đến ngồi ở trước cửa phòng hắn. Sau này hắn mới phát hiện ra rằng, hóa ra, anh vẫn luôn ở đấy, luôn ngồi ở trước cửa phòng của hắn, âm thầm làm bạn với hắn. Anh không tùy tiện tiến vào lãnh địa của hắn, nhưng cũng chưa từng rời đi. Sau tất cả những điều quá đáng mà hắn làm với anh, anh vẫn luôn không giận hắn. Anh luôn ở phía sau lưng hắn, luôn nỗ lực tiến đến bên cạnh hắn, tựa như là cách anh đã luôn chạy theo phía sau hắn như hồi còn bé vậy.
Ánh sáng lập lòe bé nhỏ của đom đóm, tuy không chiếu sáng được cả thế giới, nhưng ít nhất đã thắp sáng được tâm hồn đang bị bóng đêm bao phủ của Giang Ngộ Tuyết. Một đốm sáng nhỏ ấy cũng không thể nào khiến cho nội tâm của hắn lập tức sáng bừng lên, nhưng cũng không hoàn toàn vô dụng, bởi vì hắn nhìn thấy ánh sáng ấy, liền không còn cảm thấy cô đơn đến như vậy nữa.
Và chẳng biết từ lúc nào, Tần Chiêu ở trong mắt hắn đã trở nên rất đặc biệt. Lúc nhỏ, khi đón anh về nhà, hắn chỉ đơn giản là muốn che chở cho anh, muốn làm bạn với anh, giúp anh thuận lợi trưởng thành, lúc đó đối với hắn thì anh cũng chỉ là một người bạn bình thường, nhưng dần dần hắn lại cảm thấy không đủ, hắn muốn cho anh thật nhiều, tiền bạc và vật chất thôi là chưa đủ, hắn còn muốn để cho anh bước vào lãnh địa của hắn, bước vào cuộc sống của hắn, muốn anh gần hắn thêm một chút, gần thêm một chút. Luôn không nhịn được mà muốn cho anh biết tất cả mọi thứ về hắn, đến cả công ty của lão cha hắn cũng nói cho anh biết.
Trước kia, đây vốn dĩ là chủ đề cấm kị của hắn, hắn luôn không muốn cho người khác biết cha hắn là chủ của một công ty lớn, bởi vì rất nhiều nguyên nhân, nhưng phần lớn nguyên nhân chính là vì sợ, sợ bị người khác lợi dụng, sợ người khác sẽ vì thèm khát tài sản của cha hắn mà bắt cóc hắn, bắt cóc Giang Cẩm Thư để uy hiếp cha hắn, và sợ cả việc người khác làm bạn với hắn chỉ vì nhắm vào tài sản của cha hắn. Hắn đã từng rất sợ hãi những vấn đề đó, nhưng mà khi ở trước mặt Tần Chiêu, nỗi sợ ấy dường như đã biến mất, à không, nói đúng hơn là khi ở trước mặt Tần Chiêu, cảm xúc đã lấn át cả lý trí của hắn.
Lúc trước, hắn không hiểu vì sao lại như thế, không hiểu vì sao bản thân lại có thể hành động như vậy. Nhưng mà bây giờ hắn hiểu rồi. Một câu nói này của Tần Chiêu đã giải đáp tất cả mọi nghi vấn của hắn. Sở dĩ hắn hành động bất thường như vậy, là bởi vì hắn đã rung động rồi.
Hắn chưa từng nghĩ đến việc sẽ yêu đương ở tuổi 16, càng không nghĩ đến việc sẽ yêu con trai, thậm chí là từng tự đặt ra quy tắc là trước năm 30 tuổi sẽ hoàn toàn tập trung vào sự nghiệp, tuyệt đối không rung động với bất kỳ ai. Nhưng mà nếu như đó là Tần Chiêu, vậy thì hắn sẽ nguyện ý phá bỏ quy tắc của bản thân. Bởi vì cảm xúc là thứ duy nhất mà quy tắc không thể khống chế được.
Hắn không thể nào từ chối được sức hút của anh, một người luôn đối xử kiên nhẫn và hết sức dịu dàng với hắn, càng không thể nào từ chối được một người luôn nỗ lực hết mình để chạy đến bên cạnh hắn, dù là lúc hắn vui vẻ hay lúc hắn buồn bã, thì anh vẫn sẽ luôn đến bên cạnh và làm bạn với hắn. Lúc hắn nổi giận, anh không chê hắn khó ưa, lúc hắn lạnh nhạt và làm tổn thương anh, anh cũng không trách hắn xấu xa. Thế nên, hắn còn lý do gì để không rung động nữa đây?
Giang Ngộ Tuyết chỉ trong tích tắc thấu hiểu được cảm xúc của bản thân, hắn mỉm cười, đưa tay xoa đầu Tần Chiêu, khẽ ừm một tiếng.
Tần Chiêu phát hiện ra, hình như chỉ trong một tích tắc thôi mà ánh mắt của hắn đã thay đổi rồi. Nhưng mà anh lại không thể nào nhìn thấu được cảm xúc của hắn, cũng không hiểu được rằng hắn đang nghĩ gì. Bất quá, chỉ cần hắn không cười anh ngu ngốc, không chê anh phiền phức là đủ lắm rồi.