17 Again - Trở Lại Tuổi 17

Chương 33



Tôi là Vương Tĩnh Nghiêu.

Một anh đầu gấu tài sắc vẹn toàn lại còn giỏi diễn sâu.

Thời thơ ấu của mỗi người đều có một “Con nhà người ta”. Từ khi chui ra khỏi bụng mẹ, tôi đã phải buộc chặt với thằng em trai tài đức thể lực hơn hẳn tôi.

Tôi là quà miễn phí mua một tặng một.

Kiểu người ngoan ngoãn như Vương Tĩnh Nghệ là được các trưởng bối yêu mến nhất.

Khiêm tốn, lễ phép, thông minh, hiểu chuyện.

Còn tôi thì ——

Thôi, đến cả tôi còn lười nói đến tôi.

Vào lớp 12, tôi chuyển trường lần thứ 3, sau rốt chuyển vào THPT số I.

Thật ra tôi rất không muốn vào THPT số I.

Bởi vì Vương Tĩnh Nghệ cũng đi học ở đây.

Ở trường khác tôi còn có thể giả bộ mình là một đại ca ai nghe danh cũng phải sợ vỡ mật.

Nhưng ở THPT số I, dưới sự đối lập như trời với đất cùng Vương Tĩnh Nghệ, tôi chính là một thằng lưu manh vô văn hóa.

Dù vậy, quan hệ giữa tôi và Vương Tĩnh Nghệ vẫn rất thân thiết.

Một dạo chúng tôi thường xuyên đi học cùng nhau, sau khi tan học tôi sẽ ra sân thể dục ngồi chờ nó huấn luyện xong, dù khuya mấy tôi cũng nguyện ý chờ.

Bởi vì tôi phát hiện một cô gái tập luyện cùng nó trông rất là đáng yêu.

Cô ấy tên là Hàn Trác Trác.

Tóc ngắn, mắt to, làn da màu mạch, khí chất tomboy rất phóng khoáng tươi mới.

Tôi thích nhất là nhìn cô ấy chạy như bay trên đường băng.

Tự tin, tuyệt đẹp, bình tĩnh, vĩnh viễn dẫn đầu người khác.

Ngầu vãi l.

Tôi nghĩ, nếu tôi có bạn gái, chắc chắn người đó phải giống như cô ấy.

Có lẽ là thần tình yêu quan tâm tôi.

Tan học một hôm nọ, như mọi khi, tôi đi đường tắt về nhà.

Tôi phát hiện có người đang theo dõi tôi.

Qua mặt kính pha lê cách đó không xa, tôi phát hiện ra người theo dõi mình.

Hóa ra lại là Hàn Trác Trác!

Đây đúng là chuyện tốt đẹp nhất thế giới.

Người tôi yêu thầm, cũng yêu thầm tôi.

Về sau, ngày nào tôi cũng cố ý về nhà một mình, để tiện cho cô ấy theo dõi tôi.

Mong trăng mong sao mong mỏi mãi, tôi cố ý thả bước chân chậm hơn, để cô ấy có thể đi chung với tôi một đoạn đường thật xa.

Cứ đi một trước một sau thế này, cảm giác như đang hẹn họ vậy.

Chúng tôi cùng đi qua công viên, đi qua tiệm cà phê ở chỗ rẽ, chúng tôi cùng đi qua từng phong cảnh, cùng nghỉ chân ở chỗ đèn xanh đèn đỏ.

Đại khái qua 3, 4 lần như thế.

Tôi cảm thấy một thằng con trai không thể để con gái nhà người ta đợi lâu quá.

Cho nên khi cô ấy theo dõi tôi lần nữa, tôi ngả bài.

Lúc ấy tôi đã diễn tập cả 100 lời dạo đầu khác nhau ở trong lòng.

Ai dè quýnh quá, tôi lại lỡ mồm thành câu: “Cậu là đồ cuồng theo dõi à?”

Lúc ấy cô ấy suýt bật khóc đến nơi.

Tôi quả thực ngu đần, cả đời này tôi chưa từng mất mặt như thế bao giờ, điều chết dở nữa là tôi không biết phải an ủi cô ấy làm sao.

Trong phương diện này thì tôi và thằng em tôi đều như nhau, nhát như cáy. Có lẽ là do không có mẹ từ nhỏ, nên chúng tôi không biết phải đối xử với người khác phái thế nào.

Tôi cũng không biết tại sao người khác lại biết được, chuyện cô ấy theo dõi tôi đã bị bại lộ.

Về sau mỗi lần lên sân thượng hút thuốc tán dóc, các anh em chẳng có gì hay để bàn thì toàn lôi chuyện này ra trêu tôi.

Tôi không cần mặt mũi nữa à.

Mất mặt như thế trước cô gái mà mình thích, nói ra thì còn làm nổi chức đại ca này nữa không.

Tôi giả vờ không có hứng thú gì với cô ấy, bụng một đằng nói một nẻo, chê cô ấy là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.

Tôi dùng câu đấy để che giấu sự hoảng loạn trong lòng tôi.

Bởi vì lúc ấy tôi đã nghĩ, tôi và cô ấy không thể có tương lai gì.

Dạo ấy tâm trạng tôi không tốt, tôi thường xuyên đi choảng nhau với người khác. Về sau đối thủ đến địa bàn của chúng tôi giương oai, tuyên bố muốn đập gãy một chân tôi.

Đương nhiên với thân thủ của tôi, thì chúng không thể làm tôi bị thương chút nào.

Ai dè mấy thằng ranh kia lại chuyển sang nhằm vào em trai tôi.

Lúc ấy thành tích của Vương Tĩnh Nghệ trong đội tuyển tỉnh cực kì khủng, huấn luyện viên của tuyển quốc gia đã tới nói chuyện với nó, tiền đồ của nó vô cùng rộng mở.

Lúc nghe tin thằng bé xảy ra chuyện, máu tôi suýt chảy ngược.

May mà nó không bị thương.

Nhưng tôi lại nghe nói một người khác xảy ra chuyện vì bảo vệ nó.

Thời khắc biết đó là cô ấy, tôi thà để thằng em mình gãy chân còn hơn.

Một vận động viên bị gãy một chân, thì chẳng khác nào chặt đứt kiếp sống thể thao.

Tôi không biết nên đền bù cho cô ấy thế nào. Chỉ cần cô ấy mở miệng, cho dù là giết người phóng hỏa, tôi cũng có thể làm được.

Về sau tôi đến nhà cô ấy.

Không ngờ gia cảnh nhà cô ấy lại khốn khó như vậy, điều này khiến cảm giác áy náy của tôi càng sâu đậm hơn.

Hành động ấu trĩ của riêng tôi đã khiến cô ấy mất đi cơ hội đổi đời.

Tôi biết đề nghị trả tiền thì tục quá.

Tôi muốn lấy lại công bằng cho cô ấy. Tôi gọi kẻ làm cô ấy bị thương ra, đánh gãy hai tay của hắn ta.

Nhưng thái độ của cô ấy với chuyện này rất lãnh đạm, tựa như tất cả những việc tôi làm cho cô ấy đều không có ý nghĩa, thậm chí cô ấy còn không có ý định muốn truy cứu.

Ánh mắt cô ấy nhìn tôi vô cùng lạnh nhạt và xa cách. Tình yêu lấp lánh trong đáy mắt cô ấy thuở còn trộm đi theo tôi, nay chẳng còn chút nào.

Nếu báo thù không có tác dụng, vậy thì tôi phải tự làm chút gì để đền bù cho cô ấy mới được.

Tôi cố ý mượn xe của ông bô, muốn đưa cô ấy đi học.

Lúc chờ cô ấy ở đầu ngõ, tôi lại bất ngờ phát hiện Vương Tĩnh Nghệ.

Nó đạp xe tới, nói là đi đón bạn gái.

Bạn gái.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi tuyệt vọng.

Cô ấy từ bỏ tôi, lựa chọn một phiên bản “Tôi” hoàn mỹ hơn.

Ngày nào tôi cũng phải nhìn cô ấy hẹn hò với em trai tôi, show ân ái trước mặt tôi, nhét cho tôi cả tấn thức ăn cho chó.

Bố mày thấy nuốt đíu nổi.

Nếu hai người họ tình đầu ý hợp, thì tôi chúc phúc cho họ.

Đáng tiếc, em trai tôi còn đầu gỗ hơn cả tôi.

Mỗi lần hẹn hò về, nó đều cằn nhằn với tôi, bọn con gái bây giờ nhiệt tình quá làm nó không biết phải phản ứng thế nào.

Đù má mày bớt cái kiểu đã sướng còn không biết đường hưởng đi.

Tôi thừa nhận, tôi vẫn còn thích cô ấy rất nhiều.

Nhưng tưởng tượng đến chuyện cô ấy là bồ của thằng em mình, tôi lập tức dập tắt mơ tưởng này.

Mãi đến một ngày kia, tôi ngồi ở sân thể dục ăn kẹo mút, chẳng hiểu sao lại bị cô ấy cướp đi nụ hôn đầu.

Chắc chắn là cô ấy cố ý!

Yêu em trai tôi lâu như thế, sao cô ấy lại có thể không phân biệt rõ được ai là ai kia chứ?

Tôi không thể để cô ấy có cơ hội bắt cá hai tay được!

Vì thế tôi không buông tha cho cô ấy, cố ý tung tin đồn cô ấy là bồ của tôi.

Dưới sức ép của dư luận, cô ấy nhanh chóng nghỉ yêu đương với em trai tôi.

Chuyện ngoài dự kiến của tôi là, em trai tôi còn rất là buồn. Mà nó cứ buồn là lại chạy như điên khắp sân thể dục, dạo ấy có khi nó phải chạy được mấy chục nghìn vòng.

Có lẽ cúp quán quân thế giới cũng có công lao của tôi.

Về sau cô ấy tới tìm tôi vì chuyện của Vương Tĩnh Nghệ, tôi đối xử với cô ấy có thể nói là vô cùng tuyệt tình.

Tôi biết, tôi và cô ấy hoàn toàn không còn gì nữa.

Mãi tận lúc tốt nghiệp, cô ấy cứ thấy tôi là đi đường vòng, chắc hẳn cô ấy phải hận tôi lắm.

Không ngờ mối tình đầu lại rơi vào kết cục này.

Sau khi tốt nghiệp cấp 3, Vương Tĩnh Nghệ thật sự vào tuyển quốc gia.

Bố tôi đập tiền đưa tôi ra nước ngoài học, lấy tấm bằng về.

Trước khi ra nước ngoài, nhớ tới Hàn Trác Trác, tôi đi hỏi thăm. Nghe nói cô ấy muốn từ bỏ chuyện học vì gia cảnh khó khăn!

Như vậy sao được?

Lỡ như cô ấy lầm đường lạc lối, tương lai khốn cùng tuyệt vọng, thì tôi sẽ áy náy cả đời!

Thế là tôi chạy đi tìm cô ấy, đưa ra điều kiện, bắt cô ấy đi làm ở công ty tôi sau khi tốt nghiệp.

Vì công việc của bố tôi và chuyên ngành của em trai tôi, tôi thật ra vẫn luôn rất có hứng thú với thể dục thể thao.

Hơn nữa trước kia tôi từng khoác lác với Hàn Trác Trác, sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ mở một công ty sự kiện thể thao.

Những bước đầu chập chững của công ty rất khó khăn, liên tục phải nếm mùi thất bại, chịu xem thường, chỉ để kiếm mấy đồng còm.

Mấy chuyện này nếu phải ngày xưa thì tôi đã bỏ con mẹ nó không làm lâu rồi.

Nhưng thấy cô ấy quý trọng từng cơ hội khó kiếm như vậy, tôi bèn buộc bản thân sửa lại tính tình thiếu gia, cần phải học hỏi đối nhân xử thế thế nào, làm sao mới kiếm được nhiều tiền hơn.

Tôi luyện được bộ kỹ năng buôn bán siêu đỉnh, chẳng mấy đã kiếm bộn tiền.

Cô ấy rất vui vẻ, đặc biệt là lúc kiếm được tiền, cô ấy cười vui nhất.

Tôi rất thích dáng vẻ cố gắng theo đuổi ước mơ của cô ấy, khiến người ta cảm thấy cuộc sống tràn ngập hy vọng, sống rất nhiệt tình.

Tôi mong sau này ngày nào cũng được ở bên cô ấy.

Ai cũng bảo lâu ngày sinh tình, đáng tiếc hình như cô ấy chẳng có chút ý nào với tôi.

Gucci, Armani, D&G…… Mặc hàng hiệu mỗi ngày mà làm chi?

Ăn vận đẹp trai cũng vô dụng, cô ấy còn chẳng thèm sờ mó tôi.

Có người nói, ghen ghét chính là sự mở màn của tình yêu.

Tôi lại nhắc nhở cô ấy lần nữa, tôi được phái nữ yêu thích thế nào, hi vọng cô ấy có thể quan tâm tôi hơn một chút.

Cô ấy không hề ghen tẹo nào, còn đẩy tôi vào hố lửa.

Khách hàng nữ lưu manh tiếng thối đồn xa mà cô ấy cũng dám giới thiệu cho tôi, làm người ta quá là buồn luôn.

Tôi mà cứ hết vui là phải làm chuyện xấu.

Tôi vốn chỉ định giả vờ bị người ta bỏ thuốc, hù dọa cô ấy tí thôi.

Không ngờ đêm đó cô ấy cũng uống nhiều, ý thức mơ hồ, đã thế còn khỏe kinh người, còn ồn ào đòi giúp tôi.

Lúc ấy tôi thật sự đã liều mạng chống cự ——

Đáng tiếc là tôi uống quá nhiều trà Michelin say, đầu váng mắt hoa, rất là khó chịu, mà cô ấy còn cố tình ngồi trên người tôi cọ tới cọ lui. Cô ấy thơm như thế, cơ thể lại mềm mại vô cùng.

Bàn tay nhỏ chui vào quần tôi sờ loạn một lúc ——

Tôi tôi tôi tôi hãm cương lại kiểu gì?

Thế là tôi lừa mất đêm đầu tiên của cô ấy.

Nhưng cô ấy cũng chẳng thiệt gì, 24 năm trinh trắng quý báu của tôi cũng tặng cho cô ấy rồi.

Những cô gái khác trải qua chuyện này đều khóc la đòi chịu trách nhiệm. Cô ấy thì hay lắm, ngược lại luôn. Cô ấy nói mình uống say quá, nhận nhầm người, nhất thời không kiềm lòng được nên phạm sai lầm, hy vọng tôi đừng truy cứu trách nhiệm với cô ấy trong vụ này.

Ừ, nhận nhầm người.

Cái mặt có một không hai này của tôi còn nhận nhầm với ai được nữa?

Tôi đột nhiên nhớ ra trên đời còn một người nữa giống tôi như đúc.

Nói cách khác, nếu không phải bề ngoài giống nhau, thì tôi căn bản không có tư cách trèo lên giường cô ấy.

Đúng là vạn tiễn xuyên tâm.

Bể rộng có bao nhiêu cá, bố mày thì lại chỉ muốn ngủ với cô ấy, đến mức không được thì không cửng với ai nữa, sống cô độc hết quãng đời còn lại!

Ai dè chưa được mấy hôm, cô ấy uống say mèm, xong lại tán tỉnh bố mày đây.

Tôi điên rồi hay sao mà lại để cô ấy giẫm đạp như vậy?

Được rồi.

Lúc cô ấy mềm như bông dán vào lòng tôi, thì tôi điên thật.

Vào lúc tình cảm sôi trào nhất, tôi cắn cổ cô ấy, hỏi cô ấy tôi là ai.

Cảm ơn trời đất, cô ấy gọi tên tôi.

Chẳng biết là do đau hay do sướng nữa.

Có lẽ biểu hiện lần này của tôi khiến cô ấy rất hài lòng, nên về sau chúng tôi tất nhiên lại có thêm lần thứ hai, thứ ba……

Theo lý thuyết, lượng tăng đến điểm nút nhất định sẽ biến đổi về chất, đôi bên sẽ từ bạn bè thành người yêu gì gì đấy.

Nhưng sự thật lại lệch so với tưởng tượng của tôi.

Chúng tôi phối hợp với nhau trên giường cực kỳ trôi chảy thuận lợi, nhưng trong vấn đề tình cảm thì có trăm ngàn chỗ hở.

Chúng tôi đều là những người rất cứng rắn, phàm những chuyện liên quan đến chủ kiến của mình thì cô ấy rất kiên quyết, tôi cũng không phải là người dễ thỏa hiệp.

Cứ cãi nhau là cô ấy vĩnh viễn không chịu nhận thua. Tôi toàn phải cúi đầu trước, xuống nước với cô ấy nhưng cô ấy cũng không chịu, bọn con gái đúng là phiền toái.

Tôi vẫn luôn có ý muốn bẻ con đường tình duyên cong vẹo này thẳng lại, nhưng hình như càng bẻ lại là cong.

Đáng tiếc, không chỉ riêng yêu đương, mà chúng tôi cũng có quá nhiều khác biệt trên phương diện công việc, tan vỡ cũng là chuyện sớm hay muộn.

Ý kiến và ý tưởng của cô ấy thường xuyên xung khắc với tôi. Để làm cô ấy nghe lời tôi, thi thoảng tôi sẽ viện đến thủ đoạn cực đoan, làm cô ấy rất tổn thương.

Tôi biết rõ tất cả, nhưng không thể nào sửa được, cái tính tình khó ưa này của tôi thực sự sửa hết nổi.

Hơn nữa con người tôi cũng không giỏi nói chuyện lắm, thi thoảng cô ấy cũng cùn đến mức không nói nổi. Tôi cứ quýnh lên là lại nói rất nặng lời.

Tôi chưa từng nghĩ những lời tôi nói sẽ làm tổn thương lòng tự tôn của cô ấy.

Thường thì cứ buồn cứ giận là cô ấy lại bơ tôi một khoảng thời gian dài, nhưng cũng tự dưng chả hiểu ra làm sao lại bỏ qua thù cũ, thế là chúng tôi lại thôi chiến tranh lạnh.

Tôi chưa từng cầu hôn cô ấy lần nào.

Tôi biết tôi chắc chắn sẽ thất bại, cô ấy không hài lòng về con người tôi, nhưng lại cực kỳ vừa lòng với “phương diện” kia của tôi.

Chỗ duy nhất có thể hấp dẫn cô ấy của tôi, chỉ sợ cũng chỉ có chuyện trên giường.

Tôi thật sự rất không cam lòng.

Tình cảm suốt 13 năm, mà chẳng đổi được lấy một câu hứa hẹn em yêu anh.

Thi thoảng tôi nghĩ cứ thế này mãi cũng không tệ.

Tuy rằng không danh không phận, nhưng chí ít tôi cũng ở bên cô ấy, chỉ thiếu một tờ giấy đăng ký kết hôn mà thôi.

Chúng tôi chẳng khác gì vợ chồng.

Nhưng một ngày kia, cô ấy lại chạy tới nói với tôi cô ấy mang thai rồi, nhưng đứa con không phải là của tôi.

Tôi biết cô ấy có rất nhiều bạn bè, không ít bạn khác phái, càng không thiếu người theo đuổi.

Tôi đã gặp mấy người, đều là hàng đỉnh của chóp.

Nhưng vẫn kém xa tôi.

Sao cô ấy có thể để mắt đến họ cơ chứ?

Tôi không biết những năm gần đây cô ấy có phải lòng gã đàn ông nào khác không.

Bởi vì cô ấy cứ lúc nóng lúc lạnh như thế, toàn làm tôi điên lên, không thể bình tĩnh nói chuyện bình thường được, cứ quấn riết quanh cô ấy nói lan man mãi.

Tôi không biết tại sao cô ấy sẵn lòng mang thai con của tôi, nhưng lại không muốn chấp nhận tôi.

Hồi mới chia tay, tôi nát rượu cả ngày.

Bạn bè tôi khuyên bảo, vào trường hợp này, chân tướng chỉ có một mà thôi.

Đó chính là cô ấy yêu người khác, hoặc là trong lòng cô ấy vẫn còn vấn vương một hình bóng không với tới được.

Lần này thì chọc đúng chỗ thốn của tôi rồi.

Tôi nhớ lại cô ấy từng thích Vương Tĩnh Nghệ biết bao, tiếc là đã bị tôi phá hoại.

Tôi không dám nghĩ tiếp nữa ——

Tôi đã nghĩ ra một chuyện rất tồi tệ: Cô ấy mê luyến con người tôi, chỉ là vì cô ấy còn vương vấn Vương Tĩnh Nghệ rất nhiều.

Cô ấy nguyện ý mang thai con của tôi, là vì cô ấy muốn sinh ra một đứa con trông rất giống em trai tôi.

Tất cả đã không còn quan trọng nữa.

Lần này chúng tôi kết thúc thật rồi.