17 Again - Trở Lại Tuổi 17

Chương 39: Ngoại truyện Vư



Ngoại truyện 2: Ngoại truyện Vương Tĩnh Nghệ.

Tôi là Vương Tĩnh Nghệ.

Người đàn ông nhanh nhất cả Trung Quốc.

Thật ra bản thân tôi cực kỳ không hài lòng với danh hiệu này.

Nhưng không sao cả, dù sao con người tôi luôn lười so đo quá nhiều với tất cả mọi chuyện.

Ông anh song sinh cùng trứng Vương Tĩnh Nghiêu của tôi thì lại khác.

Anh ấy cực kỳ tích cực, chỉ cần không vừa mắt chuyện gì thì có thể liều mạng với người ta tới cùng.

Tính cách của anh ấy hoàn toàn tương phản với tôi.

Nói ra, chắc tất cả mọi người không tin, thật ra tôi cực kỳ thích anh trai tôi.

Anh ấy là một người vô cùng thú vị, có một linh hồn rất thú vị trong một cơ thể rất thú vị.

Còn tôi thì lại là một thiếu niên lão cán bộ đến chính tôi còn cảm thấy mình chán òm.

Trên đời, ngoài chạy bộ có thể mang đến niềm vui cho tôi, thì hình như chẳng có gì đáng để tôi thích cả.

Cha mẹ ly hôn khá sớm, hai anh em chúng tôi đều được bố nuôi lớn.

Việc giao lưu với người khác phái luôn là một chướng ngại rất lớn với ba bố con.

Rất nhiều người cảm thấy tôi và anh trai tôi trông cũng ngon lành, duyên với người khác giới hẳn phải tốt lắm.

Nhưng hiện thực thì hoàn toàn tương phản.

Anh trai tôi còn may hơn một tí, anh ấy chỉ lười nói chuyện với con gái thôi, không thích đáp lại mấy cô ấy lắm.

Còn tôi thì, tôi thảm hơn hẳn.

Ngay cả việc đến gần cô gái mà tôi thích, tôi cũng không làm được.

Đúng vậy, tôi có một người con gái mà tôi thích.

Trong tuyển của chúng tôi chẳng có cô nào xinh xắn, cho nên vào ngày đầu tiên huấn luyện viên đưa Hàn Trác Trác vào đội, tôi đã phải lòng cô ấy.

Cô ấy xinh đẹp, tính cách cũng ổn, càng ở gần cô ấy lâu tôi càng cảm thấy ——

Chính là cô ấy, mẹ ơi, con muốn cưới em này.

Đúng vậy, cứ cười đi, tôi chính là một người trẻ truyền thống, bảo thủ và cũ kỹ như vậy đấy.

Thầy bói phán cuộc đời tôi đã định sẽ là một chú chó FA cô độc hết quãng đời còn lại.

Tôi cảm thấy chắc chắn ổng bói sai.

Chỉ có cái loại đầu gấu xã hội đen suốt ngày đòi đánh đòi giết như ông anh tôi mới lưu lạc tới nước đấy thôi.

Thanh niên tươi trẻ có chí hướng, phóng khoáng rạng rỡ như mặt trời giống tôi đây, sao có thể không được ai thích cơ chứ?

Tôi sống đến năm 17 tuổi mới nhận ra hình như mình đúng là một vật cách người khác phái.

Không biết tại duyên cớ gì, hầu hết các cô gái xung quanh tôi đều né tôi xa ba mét.

Rõ ràng tôi đáng yêu thế này.

Tôi đoán có lẽ các cô ấy tưởng tôi là tên ác ôn Vương Tĩnh Nghiêu nghe danh mà sợ vỡ mật kia rồi.

Anh ấy suốt ngày gây chuyện thị phi, sớm muộn gì cũng xảy ra họa to.

Dạo đấy nghe nói anh ấy chọc phải ai đó, lúc tan học, tôi đột nhiên phát hiện có kẻ đang theo dõi mình.

Bữa đấy tôi cũng không nghĩ nhiều, tính chọn chỗ đông người mà đi, bọn kia cũng chẳng dám ra tay bừa bãi.

Tiếc là tôi tính sai rồi. Nếu không gặp chuyện, thì không thể biết được người qua đường có thể lạnh nhạt đến mức nào.

Tôi chưa từng đánh ai bao giờ, chuyện này anh tôi am hiểu hơn tôi nhiều.

Mấy kẻ kia quây tôi lại, kéo tôi vào một con ngõ nhỏ tẩn tôi một trận.

Trên tay chúng đều có vũ khí.

Lúc cây gậy bóng chày bằng sắt đập lên người tôi, lưng tôi sắp đứt làm đôi. Ai dè họ lại kéo chân tôi, mài dao xoèn xoẹt.

Lúc ấy tôi tuyệt vọng nghĩ thầm, đời này có lẽ tôi không thể chạy vui vẻ được nữa.

Không ngờ đúng lúc này, nữ thần của cuộc đời tôi đạp mây bảy sắc đến, xông tới làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Cuộc đời tôi chưa từng sợ hãi như thế bao giờ.

Tôi sợ cô ấy bị thương dù chỉ một chút vì bảo vệ tôi.

Tôi tình nguyện chết luôn tại chỗ.

Tôi không hiểu tại sao một cô gái lại có dũng khí lớn nhường đó.

Gặp tình huống nguy hiểm thế này, cô ấy còn có thể đứng lên trước, chặn một gậy cho tôi.

Cô ấy đau đến độ ngất xỉu tại chỗ.

Sau đó cảnh sát ập tới, cô ấy đã gọi cảnh sát từ trước.

Khi tôi nghe thấy bác sĩ nói chân cô ấy hỏng rồi, tôi bật khóc thất thanh lần đầu tiên trong suốt mười mấy năm qua.

Lúc mẹ tôi mất tôi cũng không khóc đến mức này.

Có lẽ là do tôi cảm thấy mình vô dụng.

Đến cả cô gái mình thương mà tôi cũng không bảo vệ nổi.

Sau khi cô ấy tỉnh lại, tôi trịnh trọng xin lỗi cô ấy, muốn gánh vác cả những rắc rối mà Vương Tĩnh Nghiêu mang đến.

Tôi chỉ muốn cảm ơn sự trợ giúp của cô ấy.

Còn gì hơn thế thì tôi không dám vọng tưởng.

Tôi chỉ muốn dùng hết khả năng suốt quãng đời còn lại của mình để đền bù cho cô ấy.

Ai dè cô ấy nói muốn tôi làm bạn trai cô ấy.

Tuy rằng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi đã đồng ý ngay không chút do dự.

Về sau sự thật chứng minh, quả nhiên không có chuyện tốt kiểu bánh rớt xuống từ trên trời thế này.

Lúc cô ấy hẹn hò với tôi, cô ấy luôn chọn mấy nơi có Vương Tĩnh Nghiêu, y như cố ý sắm vai show ân ái diễn cho anh ấy xem vậy.

Mà khi đó tôi cũng đang ở giai đoạn chuẩn bị thi đấu, phải tập luyện căng thẳng rất nhiều, hơn nữa còn phong bế mình lại, cắt hết liên lạc với thế giới bên ngoài.

Cho nên, nếu cẩn thận tính lại, thì tôi cũng chẳng hẹn hò tử tế với cô ấy được mấy lần.

Bạn phải biết rằng, tôi gặp khó khăn khi tiếp xúc với người khác phái.

Có trời mới biết mỗi lần đụng chạm thân mật với cô ấy, lòng tôi lo lắng tới mức nào.

Tôi còn nhớ rõ, lần đầu chúng tôi nắm tay nhau, là do cô ấy chủ động. Tôi lo lắng đến độ lòng bàn tay đổ mồ hôi, sợ cô ấy phát hiện, tôi đành giãy tay ra.

Nhưng sau khi tôi lau khô tay rồi, thì cô ấy không còn chủ động nắm tay tôi nữa.

Chuyện mất mặt hơn còn ở phía sau.

Đã yêu nhau rồi thì đương nhiên sẽ làm mấy chuyện thân thiết quấn quýt, nhưng tôi với cô ấy đều không phải là kiểu người sến sẩm.

Khó khăn lắm mới có lần không khí ổn thỏa, chúng tôi ôm nhau. Cô ấy chu môi lên, còn chưa kịp hôn thì ——

Tôi đã không biết cố gắng mà cửng mất rồi.

Phải biết rằng cô ấy toàn nói tôi là nam thần của cô ấy.

Tôi nhưng không muốn bước xuống khỏi bục thần.

Thế là tôi ngồi nghiêm chỉnh, lập tức từ chối nụ hôn của cô ấy.

Sau đó thì không có sau đó nữa.

Một ngày nọ, anh trai tôi thở phì phò chạy tới, nói anh ấy bị bạn gái tôi cưỡng hôn.

Anh ấy bảo cô ấy là thứ con gái lăng nhăng, muốn bắt cá hai tay, thu gọn cả hai anh em chúng tôi vào trong túi.

Anh ấy còn nói, trước khi làm ra chuyện này, cô ấy đã có ý với anh tôi lâu rồi. Việc cô ấy trộm theo dõi anh tôi rồi bị bắt quả tang là bằng chứng tốt nhất.

Tôi cảm thấy anh ấy bị ngốc đấy à.

Cơ hội người khác cầu còn không được mà anh ấy lại đạp đổ toi công.

Nhưng tôi cũng hiểu rõ được nguyên nhân thật sự mà cô ấy đưa ra yêu cầu yêu nhau.

Thật ra, cô ấy không có được thứ mình mong muốn, nên lùi bước chuyển qua người kế tiếp, tìm kẻ thay thế mà thôi.

Sau khi chúng tôi chia tay, chẳng mấy mà cả trường đều biết cô ấy là bạn gái của đầu gấu trường.

Tuy rằng tôi rất ghét loại con gái như thế, nhưng dù thế nào tôi cũng không thể hận cô ấy được.

Sau khi chia tay, tôi một lòng một dạ tập trung vào thi đấu.

Bởi vì tôi từng hứa với cô ấy, sẽ giành được giải quán quân thế giới, hoàn thành ước mơ của cô ấy thay cô ấy.

Bản thân tôi cũng rất đam mê thể thao, nhưng ham muốn chiến thắng không mãnh liệt. Việc tôi nhất quyết giành được chiếc cúp vô địch thế giới là hoàn toàn dựa vào lời hứa với cô ấy.

Cho nên, khi nhận được chiếc cúp vô địch thế giới đầu tiên, tôi cố tình gửi một tấm ảnh có chữ ký cho cô ấy.

Ban đầu cô ấy vẫn còn kích động lắm, về sau đến lần thứ hai, thứ ba, số lần đoạt giải càng nhiều, thì cô ấy càng hững hờ.

Tôi thậm chí còn nghe nói cô ấy tống hết đống ảnh tôi tự tay ký vào phòng kho. Cô ấy còn bảo nhà cô ấy bé lắm, sau này đừng gửi nữa.

Con gái quả nhiên thấy sắc quên nghĩa.

Chắc là có “Nghiêu” nên vạn sự đủ đầy rồi.

Mấy năm nay, chúng tôi cũng không qua lại khăng khít lắm.

Bởi vì tôi không có người đại diện, cho nên tất cả những chuyện phiền toái liên quan đến thể thao tôi đều phải thỉnh giáo cô ấy.

Tôi không muốn tìm Vương Tĩnh Nghiêu, ổng là đồ tham tiền, cả ngày chỉ cân nhắc nên kiếm tiền từ tôi thế nào.

Còn Hàn Trác Trác thì khác, cô ấy tôn trọng ý nguyện của tôi hơn, giúp đỡ tôi rất nhiều chuyện.

Thí dụ như cô ấy từ chối hết những thương hiệu mời tôi làm người đại diện, để tôi trốn ở nước ngoài dưới danh nghĩa tập huấn đặc biệt chữa thương gì gì đó, có thế mới có thể bảo vệ tôi khỏi sự can thiệp của người ngoài, để tôi cống hiến hết mình cho thi đấu.

Phần lớn thời gian về nước tôi đều ở ký túc xá, cũng không ham thích các hoạt động xã giao. Ngoài huấn luyện thì tôi đi ngủ, cuộc sống chẳng khác gì một vị sư khổ hạnh.

Thật ra kiếp vận động viên này rất là buồn tẻ, những nỗi chua xót sau ấy, người bình thường khó lòng chịu nổi.

Tôi từng thử yêu những cô gái không tồi mà huấn luyện viên và bạn bè giới thiệu, vì không muốn cuộc đời mình chẳng có gì ngoài huấn luyện.

Nhưng không ngờ mấy cô nàng này còn khó chịu đựng hơn cả việc tập huấn.

Tôi lựa chọn độc thân forever.

Cho nên mỗi khi Vương Tĩnh Nghiêu “càu nhàu” với tôi về chuyện Hàn Trác Trác lại “hành hạ” anh ấy thế nào, khiến anh ấy sống không bằng chết nhưng lại không thể ngừng yêu, tôi vô cùng muốn cho anh ấy ăn hành.

Rốt cuộc có một ngày, tôi nghe nói Hàn Trác Trác lại còn mất trí nhớ ——

Đợi biết bao nhiêu năm, rốt cuộc cơ hội hành hạ anh ấy cũng tới rồi.