5 Lần!!!

Chương 17



Sáng hôm sau:

Tại công ty vệ sĩ Châu Long

Một cậu thanh niên đang luống cuống vội chạy thật nhanh, hình như có chuyện gì đó.

- Thầy ơi,……….Thầy……

Châu Thanh lúc này đang ngồi tại phòng khách cùng với bố của mình

- Có chuyện gì vậy? Cứ từ từ mà nói thôi.

- Bên ngoài, bên ngoài có một đám người trông rất bặm trợn muốn gặp thầy ạ

Châu Thanh nhìn bố của mình, Ông biết đám người đó là ai rồi.

- Bọn chúng đến sớm thật đấy.

Ông nhìn cậu thanh niên rồi dặn cậu:

- Cứ đi ra mời họ vô, không có chuyện gì cả đâu, cứ bảo mọi người yên tâm.

- Dạ.

- Bố yên tâm, để con xử lí chuyện này.

Ông Châu Long nhìn tên con trai độc nhất của mình. Từ nhỏ đến lớn nó đều gây đủ mọi thứ chuyện phiền phức rồi. Tới tận bây giờ đã hơn 40 tuổi rồi mà vẫn còn tự mình dính vào những chuyện của người ngoài như thế này. Ông thở dài :

- Chả giống ai cả

Bà vợ của ông lúc này đã đứng ở ngay sau lưng, nghe chồng nói vậy bà lão cốc đầu ông một cái

- Nó giống ông chứ ai. Hồi còn trẻ ông mắc không như vậy.

- Đau nhé. Tôi làm gì lo chuyện bao đồng như nó.

Haizzz thôi đợi xem nó giải quyết việc này ra làm sao.

Trong phòng chờ

- Rất hân hạnh được gặp ngài Châu Thanh, tôi đã được nghe danh tiếng của ngài rất là nhiều lần rồi.

Một người đàn ông mặc vest gọn gàng khuôn mặt điển trai, mắt đeo kính đen lịch sự, trông mới chỉ ba mươi mấy tuổi thôi, hắn giơ tay ra bắt tay với Châu Thanh.

- Ngài quá lời rồi. Không biết ngài đây là…?

- À xin tự giới thiệu tôi là Cửu Sơn, tôi là một lái buôn người Trung Quốc.

- Mời ngài ngồi.

- Không biết hôm nay ngài đến công ty của chúng tôi là có chuyện gì đây?

- À. HAHAHA….. Bởi vì ở thành phố này ai cũng biết tới danh tiếng của ngài, việc làm ăn của tôi lại tập trung ở đây cho nên hôm nay tôi mới qua để chào hỏi ngài.

Châu Lăng lúc này đã thấy cái tên mặt sẹo và tên đầu trọc tối hôm qua đang đứng ở đằng sau tên Cửu Sơn này. Ánh mắt chúng như muốn ăn tươi nuốt sống ông vậy.

- Thôi, Ông không cần phải dài dòng nữa. Có gì ông nói thẳng đi.

Gã Cửu Sơn cười lên, khi thấy ông nói như vậy

- Ông Châu Thanh quả đúng như lời mọi người nói, rất thẳng thắn.

Vậy…. Vào thẳng vấn đề luôn nhé.

Hắn ta chắp tay lại tựa khuỷu tay lên đầu gối, đưa ánh mắt sắc lẹm về phía ông.

- Có vẻ như do một sự tình cờ ngẫu nhiên nào đó mà…..ngài đang cầm món đồ của tôi.

Châu Thanh nhìn thẳng vào ánh mắt của gã Cửu Sơn qua cặp kính đen đó. Ông biết ánh mắt đó đang muốn gì.

- Chắc là có sự nhầm lẫn nào rồi.

Tôi đây không hề cầm nhầm món đồ nào của ngài hết.

Hai người nhìn thẳng vào nhau không hề chớp mắt. Họ hiểu hết lời muốn nói của đối phương qua ánh nhìn đó.

Gã Cửu Sơn lúc này ngẩng đầu lên nở nụ cười đểu, hai tay giơ ngang đặt lên chiếc ghế.



- Tôi chỉ giỡn thôi. Ngài căng thẳng quá ngài Châu.

- Thật ra thì hôm nay tôi tới để đón đứa cháu của tôi.

- Cháu của ngài?

- Đúng vậy. Cháu của tôi

- Không biết cháu của ngài tên là gì?

- À, là Trần Lăng….Tôi có nghe nói hôm qua nó bị ốm nên đã được ngài mang về đây để chăm sóc.

“ Tôi vô cùng biết ơn lòng tốt của ngài”

Hắn ta ngiêng đầu ra phía trước rồi đặt tay lên ngực tỏ vẻ cảm ơn?

- “Đúng là hôm qua tôi có giúp đỡ một cậu nhóc thật nhưng….. không hiểu vì sao cậu bé lại bị đánh đập rất dã man, không biết là cậu bé đó đã gây ra tội lỗi gì với các ngài ở đây không?”

Châu Thanh nhìn về phía tên mặt sẹo đang đứng ngay sau tên Cửu Sơn, hắn ta cảm nhận được sự tức giận trong đôi mắt kia nên chủ động lùi lại núp sau mấy tên để tránh ánh mắt đáng sợ kia.

- Thật là như vậy ư? Không thể nào.

Tôi rõ ràng đã căn dặn cấp dưới qua đón cháu rất cẩn thận mà. Hắn vừa nói vừa quay lưng lại giương đôi mắt sắc lẹm đó về phía tên mặt sẹo.

Chắc là có sự hiểu lầm nào đó ở đây rồi.

- Thôi tạm cho qua chuyện đó.

Không biết ngài có quan hệ gì với Trần Lăng?

- Haha….Tôi …là Bác của nó.

Hắn mỉm cười, tất nhiên là không phải như vậy rồi. Hắn chỉ là một tên buôn người khốn nạn mà thôi. Và điều hiển nhiên là Châu Thanh cũng biết là hắn đang nói dối. Nhưng không cần thiết phải vạch mặt hắn ra lúc này. Ông cũng cười nhìn hắn.

- Làm sao tôi có thể tin ngài là bác của Trần Lăng đây? Tôi cũng không quen ngài thì không thể vì vài câu nói là có thể để cậu bé đi theo ngài được.

- Ồ chuyện đó thì ngài không cần phải lo, cứ gọi cháu nó ra thì sẽ biết ngay thôi mà.

- Hiện tại cậu bé đang rất mệt nên có lẽ sẽ không thể ra đây được.

- Hahaha… Vậy thì ngài làm khó tôi quá.

Bây giờ chỉ còn cách đó mới có thể chứng minh được thằng nhóc đó là cháu tôi thôi.

Nếu có thể xin ngài hãy để cho tôi đón cháu nó về để tiện đường chăm sóc.

- Rất tiếc tôi không thể…

Không gian trở nên thật yên tĩnh, cả Châu Thanh và tên Cửu Sơn đều im lặng nhìn nhau. Nụ cười đã tắt trên khuôn mặt của Cửu Sơn. Hắn tháo kính ra nhìn thẳng vào Châu Thanh. Hắn nhếch mép:

- Ông Châu rốt cục ông muốn gì đây?

- Tôi không muốn gì cả. Tôi chỉ cần ông chứng minh được ông là người thân của Trần Lăng thì tôi sẽ cho ông gặp cậu nhóc.

- OK thôi. “ Tách”

Hắn búng tay tách một cái. Một tên đàn em chạy ra ngoài xe dẫn một người phụ nữ bước vào. Một người phụ nữ trông khá trẻ chắc cũng tầm ba mươi mấy thôi. Trông khuôn mặt cô ta hốc hác và tiều tụy, hai má đầy những cục mụn đỏ, đôi mắt lờ đờ thâm quầng. Mái tóc cột vội nên không gọn gàng chút nào.Trông cô ta thật thiếu sức sống. Cô ta tiến vào, tên Cửu Sơn vẫy tay rồi đập tay lên ghế ra hiệu cô ngồi xuống.

Cô ta trông khá sợ hãi khi nhìn thấy Cửu Sơn. Cô ngồi xuống nhìn người đối diện.

Châu Thanh lúc này mới nhìn rõ người phụ nữ kia. Ông chỉ cần nhìn qua đã biết được người phụ nữ này “bị làm sao” rồi.

Cô ta nói giọng khản đặc:

- Tôi là mẹ của Trần Lăng. Ông hãy gọi nó ra đây.

- Làm sao tôi biết được cô là mẹ của cậu ta đây.

- Ông dẫn nó ra đây rồi sẽ biết thôi.

Tên Cửu Sơn tiếp lời:

- Ông Châu tôi biết ông là người nổi tiếng nhân nghĩa, chả lẽ bây giờ một người mẹ muốn gặp lại con của mình mà ông cũng ngăn cản?

Châu Thanh không nói gì, ông chỉ tập trung nhìn vào người đàn bà kia. Ánh mắt kia có một chút sợ hãi, chút phẫn nộ nhưng không hề có ý nói dối.



- Nếu ông vẫn cố chấp không cho 2 mẹ con họ gặp nhau thì có lẽ tôi sẽ nhờ đến sự can thiệp của công an rồi. Bởi vì không có lí do gì lại có thể ngăn cấm việc người mẹ muốn gặp lại con của mình cả.

Chúng tôi cũng có thể tố cáo ngài đã bắt cóc trẻ con đấy. Hắn vừa mỉm cười vừa nói.

Châu Thanh cầm li trà lên thổi nhẹ rồi đưa lên miệng uống. Ông thở dài, không thể chối được nữa rồi:

- 2 người đợi một lát. Ông đứng dậy tiến vào phòng Trần Lăng. Nhẹ mở cánh cửa ra, cậu nhóc lúc này đã tỉnh rồi, lưng tựa vào tường, hai tay ôm chặt lấy chiếc gối ôm. Có lẽ vẫn chưa hết bàng hoàng vì chuyện ngày hôm qua.

Trông thấy Châu Thanh tiến vào cậu cố gắng nhoài người ra phía trước muốn tới chỗ của ông

- Nào, cứ từ từ, đừng cử động mạnh như vậy. Châu Thanh nhẹ nhàng đỡ cậu nhóc, Trần Lăng lại ôm chặt cứng ông, cậu biết ơn người đàn ông này. Nếu không có người này thì có lẽ cậu đã không còn trên thế gian này nữa rồi.

Lăng nhẹ rên rỉ: Chú…. Cháu biết ơn chú lắm…. Nhìn cậu nhóc nhỏ bé trong tay Châu Thanh, với những gì mà cậu nhóc đó đã trải qua, chợt thấy trong lòng đau nhói.

- Không sao. Không sao. Ông vuốt mái tóc của cậu rồi từ từ gỡ cậu ra.

Nhìn ánh mắt của cậu nhóc ông thật không nỡ để nó phải đi ra ngoài đó vào lúc này, nhưng thật sự là không còn cách nào khác. 2 tay ông nắm lấy vai của Lăng, ông nói:”

- Lăng. Nghe kĩ lời chú nói đây.

- Dạ? Lăng ngơ ngác

- Hiện tại mẹ cháu… đang đợi cháu ở ngoài kia.

Lăng ngẩn người ra khi nghe thấy Châu Lăng nói như vậy. Tại sao mẹ lại tới đây? Chẳng lẽ là mẹ đã hối hận vì đã bán mình cho những kẻ như vậy rồi ư?

Có đúng là như vậy không mẹ? Nhìn dáng vẻ bối rối của cậu Châu Thanh liền nói thêm ngay:

- Thật ra thì chú chưa chắc đó có phải là mẹ cháu hay không. Vì vậy chú mới vô đây để nói cháu cùng ra ngoài đó.

- Cháu sẽ ra ạ. Chắc là mẹ cháu sẽ đến đón cháu về rồi.

Chắc mẹ đã hối hận vì đã đối xử với cháu như vậy rồi. Thật mừng quá.

Lăng háo hức, cậu muốn chạy ra ngoài và gặp lại mẹ ngay, mẹ sẽ đón mình về. Tuy mẹ không thương mình nhưng ít ra mình vẫn là con của mẹ mà.

- Khoan, từ đã. Nghe chú nói hết đã. Châu Thanh đỡ cậu nhóc lại trước khi cậu nhảy xuống giường.

- Nghe đây. Ngoài đó không chỉ còn mẹ cháu, mà còn có rất là nhiều người khác. Hai trong ba tên hôm qua ở phòng trọ cũng có mặt ngoài ra còn một người đàn ông tự xưng là bác cháu nữa.

Nghe tới đây mặt cậu bỗng nghệt lại. Có cả 2 tên hôm qua nữa ư.

Sao bọn họ lại có mặt ở đây? Và sao họ lại đi cùng mẹ nữa? Vậy là sao đây? Lăng nắm chặt tay của Châu Thanh:

- Chú, tại sao bọn họ lại có ở đây? Sao đám người đó lại đi cùng với mẹ cháu?

- Bình tĩnh. Cứ từ từ rồi nghe chú nói đây.

Chuyện này thật đúng quá mức chịu đựng đối với một đứa trẻ như cháu nhưng cháu hãy cố gắng nghe chú nói điều này.

Chỉ mới hôm qua thôi, cháu… đã bị mẹ bán cho bọn người xấu thì không có chuyện hôm nay mẹ cháu lại đến để đón cháu trở về được.

Trước tiên hãy cứ bình tĩnh. Đi ra đó xác nhận cho chú xem đó có phải là mẹ của cháu hay là không.

Nên nhớ. Dù đó chính xác là mẹ của cháu thì cũng không được vội vàng chạy lại bên mẹ. Nghe rõ chưa?

Lăng gật đầu, nước mắt cũng gần rơi ra nữa rồi. Cậu hít một hơi thật mạnh, cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt đang chuẩn bị rơi xuống kia. Vỗ thật mạnh vào mặt. Nhìn lên Châu Thanh. Cậu tin người này, bây giờ cậu chỉ tin vào mình người này nữa thôi.

- Được rồi. Đi thôi. Châu Thanh nắm tay cậu tiến ra ngoài.

…….

- Làm gì mà lâu thế nhỉ?

Tên Cửu Sơn cằn nhằn khi thấy Châu Thanh mãi mà vẫn chưa quay lại. Hắn nhìn qua người phụ nữ đang ngồi bên cạnh, nhếch mép lấy tay phất đuôi tóc của người lên. Cười :”Hừ” lên một tiếng. Người phụ nữ ngồi im không giám phản ứng lại với gã, cô ta đang tự bấm móng tay thật chặt vào ngón tay đến rướm máu.

- À. Đây rồi. Hắn cười lên khi nhìn thấy Châu Thanh đi ra, tay hắn đang cầm lấy tay của một thằng nhóc. Món hàng của hắn ta đây rồi.

Châu Thanh dẫn Lăng ra ghế. Cậu nhóc chỉ dám cúi mặt xuống nhìn sàn nhà mà đi theo những bước chân của người bên cạnh cậu.

- Ngồi xuống đi. Tiếng Châu Thanh nhỏ nhẹ.

Lăng ngồi xuống, vẫn chưa dám ngẩng đầu dậy. Cậu chỉ nghe thấy tiếng cười của ai đó từ đằng trước và tiếng bàn tán của một số người.

Nhìn thấy Lăng, tên Cửu Sơn mừng ra mặt. Hắn giơ một tay lên trán làm dấu hiệu cảm ơn với Châu Thanh.

- Nào nào. Trần Lăng cháu mau ngẩng đầu dậy cho bác xem nào? Hắn nhìn Trần Lăng, giọng nói của hắn khiến cậu cảm thấy rùng mình.
— QUẢNG CÁO —