5 Lần!!!

Chương 20



Châu Thanh nhìn Lăng. Cậu nhóc đang quỳ dưới chân của mình.

- Đứng dậy đi đã nào. Có gì ngồi dậy cho đàng hoàng rồi nói.

Đừng có quỳ như vậy nữa.

- Phải rồi. Với số tiền mà chú đã đưa cho bọn người xấu kia để cứu cháu. Cháu hứa sau này cháu sẽ làm việc và trả lại cho chú.

HIện tại cháu chưa thể làm ra được số tiền đo. Nhưng cháu hứa khi lớn lên cháu sẽ chăm chỉ làm việc kiếm tiền và trả cho chú.

Nhìn ánh mắt của Lăng. Ông không nghĩ một cậu bé chỉ mới 6 tuổi mà đã có những suy nghĩ trưởng thành như vậy.

Ông đang còn đang định ngỏ lời nhận cậu bé làm con nuôi của mình , nhưng nhìn ánh mắt của cậu lúc này, nếu như ông hỏi thì chắc chắn cậu sẽ không giám đồng ý. Chậc.... thôi thì để chuyện này tính sau vậy, chuyện này cần phải có thêm nhiều thời gian.

Ông cầm tay Lăng đỡ cậu đứng dậy.

- Trước tiên, lên giường nằm rồi mới nói chuyện.

Giọng nói nghiêm nghị của ông khiến Lăng vội vàng nhảy lên giường nằm xuống.

- Có thể giờ nhóc cảm thấy đỡ mệt rồi nhưng chưa phải là khỏe hẳn đâu. Đừng có vội vàng cử động mạnh như vậy nữa.

- Dạ. Cháu biết rồi.

- Cứ việc ở lại đây thoải mái. Hãy cứ tự nhiên, coi như đây là nhà của mình. Ta không yêu cầu nhóc phải làm bất cứ công việc gì hết.

- Và không được nhắc lại việc sẽ kiếm tiền để trả cho ta nữa.

- Nhưng mà........

Chưa xong đâu hãy nghe cho hết.

-Từ nay trở đi, tuyệt đối không bao giờ được nhắc tới chuyện đã xảy ra ngày hôm trước nữa.

-Không được kể lại câu chuyện này cho bất kì ai. Chuyện đã qua thì hãy cứ để cho nó qua.

Nếu như nhóc mà còn suy nghĩ và nhắc lại chuyện này thì coi chừng ta. Đã nghe rõ chưa?

- Nhưng mà. Chú hãy cho phép cháu khi lớn lên, cháu sẽ được phép trả lại chú số tiền đó được không ạ?

Cháu biết khoản tiền đó thật sự rất lớn. Cháu không thể để cho cô chú mất không khoản tiền như vậy được. Cháu cảm thấy rất là áy náy.

Châu Thanh định lắc đầu từ chối nhưng ánh mắt của Lăng khiến cho ông phải đồng ý với mong muốn của cậu.

Ông cảm nhận được sự áy náy và quyết tâm trong ánh mắt đó.

- Được rồi. Chuyện này ta sẽ suy nghĩ lại.

Cháu cảm ơn chú.

- Còn nữa

- Dạ?

- Cấm nói lời cảm ơn nữa. Ta dị ứng với từ đó. Nghe rõ chưa?

Lăng cười rạng rỡ. Cậu gật đầu lia lịa.

- Được rồi. giờ thì nằm nghỉ đi cho khỏe. Để ta đi chuẩn bị đồ ăn cho nhóc.

Lúc này từ ngoài cửa có 3 người bước vào. Lăng nhìn 3 người đó. Cậu chỉ nhận ra một người đó là vợ của chú Châu Thanh còn 2 ông bà lão kia là?

- Chà tỉnh rồi đó hả? Bà lão cất tiếng hỏi.

- Nhóc này ngủ cũng khá quá đấy nhỉ, 3 ngày mới chịu tỉnh.

Thấy Lăng đang ngơ ngác, Châu Thanh liền giới thiệu:

- Đây là bố của ta . Ông ấy chính là người đã thành lập ra công ty vệ sĩ này đấy.

- Đây là mẹ của ta.

- Còn đây thì chắc nhóc cũng biết rồi đúng không?

Cô ấy là vợ ta Thanh Hi. Lăng nghe thấy Châu Thanh giới thiệu thì đã cảm thấy an tâm hơn.

- Sao. Đã thấy khỏe hơn chưa. Ông Châu Long đến cạnh cậu hỏi

- Cháu đỡ rồi ạ. Cháu cảm ơn ông.

- Hahaha…. Thằng nhóc này lễ phép ra phết đấy.

- Khỏe là tốt rồi. Để ta đi nấu cho nhóc chút đồ ăn.

- Mẹ cứ để đó con nấu cho ạ.

Thanh Hi nhìn chồng mình, ông hiểu ý vợ đang muốn hỏi mình điều gì nên chỉ mỉm cười rồi khẽ lắc đầu.

- Được rồi. Nhóc nên nằm nghỉ một chút nữa đi. Lát nữa ta sẽ vô đánh thức nhóc dậy ăn sau.

- Dạ. Cháu cảm ơn mọi người.

- Hahaa. Tiếng cười vang khắp phòng.

Lăng nằm xuống, trùm chăn lên đầu. Cậu vui quá, lần đầu tiên trong đời cậu cảm nhận được tình yêu thương của mọi người dành cho mình. Cả gia đình của chú Châu Thanh họ thật tốt với mình quá. Mình không biết làm gì để báo đáp họ đây.

Cậu úp mặt xuống gối hét lên một tiếng thật to cho thỏa mãn sự vui sướng này.

………

- Anh nè. Tiếng bà Thanh Hi

- Sao vậy em?

- Anh đã hỏi Lăng chuyện đó chưa?

- À. Chưa. Anh nghĩ bây giờ chưa phải là lúc thích hợp để hỏi cậu bé như vậy. Cứ để một thời gian đã rồi tính tiếp.

Không cần vội vàng đâu.

- Vâng, Em biết rồi.

Mà anh định để nó mặc đồ của anh như vậy mãi à. Nó chỉ mặc mỗi cái áo thun của anh thôi mà đã như mặc váy rồi đấy.

Anh hãy đi mjua cho nó vài bộ đồ mới đi

- Anh cũng quên. Để ngày mai anh sẽ chở nó đi mua luôn.

- Được rồi. Cháo em nấu xong rồi nè. Anh muốn bưng vào cho cậu bé không hay để em?

- Để anh cho. Em nghỉ ngơi đi.

………………..

Ngày hôm sau là một ngày tuyệt vời nhất đối với Trần Lăng.

Cậu được Châu Thanh dẫn đi mua đồ. Lần đầu tiên cậu được đi mua sắm . Cậu như một con nai vàng ngơ ngác giữa một trung tâm mua sắm sầm uất. Trước đây có nằm mơ cậu cũng không dám mơ được đặt chân vô nơi này chứ đừng nói là mua sắm.

Ngay cả khi Châu Thanh đưa cho cậu bộ quần áo để mặc thử cậu còn không biết phải mặc như thế nào nữa. Đồ đạc của cậu trước đây chủ yếu là được người khác cho, hoặc là cậu nhặt được, chỉ cần thấy không có chỗ rách nhiều thì cậu sẽ mang về giặt kĩ rồi mặc bình thường.

Châu Thanh cười khi thấy cậu luống cuống như vậy, thật tội cho nhóc quá:

- Phải rồi. Nào nhóc đi theo ta.

Lăng chạy theo sau Châu Thanh, ông dắt cậu đến một tiệm cắt tóc. Lần đầu tiên được ngồi trên trên ghế của tiệm cắt tóc , nhìn người thợ tay cầm cây kéo sáng loáng dí sát vào mình mà run cầm cập, tay nắm chặt vào ghế. Mắt nhắm tít lại cầu mong cho việc này sẽ qua nhanh, để rồi khi mở mắt ra nhìn vào gương thì cậu không nhận ra mình nữa. Mái tóc rối tung, rậm rạp giờ qua tay người thợ đã trở nên thật gọn gàng sáng sủa. Trước đây cậu còn chẳng biết cắt tóc là gì. Cậu nhớ cái ngày đầu cậu biết đến cắt tóc khi nhìn thấy một ông thợ cắt tóc dạo đang làm việc. Ngay tối hôm đó cậu về nhà , tự cầm kéo cắt tóc của mình rồi còn lóng ngóng cắt xước cả tai làm máu chảy đầm đìa. Từ đó cậu cũng ớn và chỉ dám cắt phần tóc mái cho nó ngắn bớt lại thôi.

- Chu cha trông nhóc hơi bị đẹp trai đấy nhá. Còn hơn cả ta rồi.



Châu Thanh đứng ngay đằng sau cười khen ngợi khiến cậu cảm thấy ngượng với mọi người.

quả thật đúng là một ngày đặc biệt ? Lần đầu tiên cậu được trải nghiệm những chuyện tưởng như rất đỗi bình thường

Lần đầu tiên được khoác lên mình một bộ quần áo mới. Lần đầu tiên đôi chân này được đeo một đôi giày. Lần đầu được ngồi trên ghế của một tiệm cắt tóc. Nhìn mình trong gương, cậu nghĩ tới mình của ngày hôm qua. Có khi nào đây chỉ là một giấc mơ không?

Cầm que kem trong tay. Cậu lúc này đang ngồi trong công viên Châu Thanh. Công viên lúc này thật nhộn nhịp, những đứa trẻ giống cậu cũng đang được vui chơi cùng với bố mẹ, anh chị. Lăng chợt im lặng nhìn mọi người vui đùa. Nhận thấy hình như cậu có gì đó khác khác Châu Thanh hỏi

- Sao thế? Nhóc mệt hả?

- Dạ không

- Vậy sao tự nhiên im lặng vậy

- ……

- Chú Châu Thanh nè. Cháu cứ nghĩ liệu có phải cháu đang mơ hay không nữa.

Mọi thứ này trước giờ cháu chưa bao giờ dám nghĩ tới. Vậy mà hôm nay cháu đã có được hết những thứ này.

Có khi nào cháu đang mơ thật không? Lăng cười gượng nhìn lên phía trước

- Không. Nhóc không mơ đâu. Hãy quên hết quá khứ và vui lên nào.

- Cháu sợ khi nghĩ lại những chuyện đã qua. Cháu sợ trong tương lai mình sẽ lại gặp chuyện như vậy.

- Nhìn chú nè.....Chú sẽ không để cháu phải gặp lại những chuyện như vậy nữa.

Chú hứa với nhóc đó.

Còn bây giờ nhóc hãy nhìn qua bên đó kìa.

Nhóc có muốn qua bên kia chơi không?

Mắt Lăng sáng rực lên khi nhìn thấy Châu Thanh đang chỉ qua khu vui chơi bên kia.

Cậu biết nơi đó. Trước đây cậu đã được thấy nhiều lần rồi cậu chỉ dám đứng nhìn thôi chứ chưa bao giờ suy nghĩ mình sẽ được đặt chân vào nơi đó.

- Có ạ. Lăng mừng rỡ hét to.

- Nào vậy thì qua đó thôi.

- Vâng……..

Ông trời ơi nếu quả thật đây chỉ là giấc mơ thì con ước mình sẽ mãi không bao giờ tỉnh lại.

……………….

Buổi tối hôm đó tại công ty vệ sĩ Châu Long

- Châu Thanh. Giọng của ông Châu Long vang lên

- Dạ. Bố gọi con à?

- Con tính làm thế nào với cậu bé đó đây?

- Ý của bố là Lăng ạ? Làm sao là sao hả bố? Ông thắc mắc.

- Con và vợ muốn nuôi cậu bé đó đúng không?

- Vâng. Con muốn như vậy ạ.

- Nếu muốn nhận nuôi cậu bé thì con cần phải báo cáo tới chính quyền để họ nắm được tình hình.

Cần phải có giấy tờ hợp pháp thì mới có thể đàng hoàng nhận nuôi nó được. Nếu không thì sau này có thể xảy ra chuyện phức tạp đấy.

- Vâng con cảm ơn bố. Đó cũng là điều mà con đang suy nghĩ.

Ngày mai con sẽ làm giấy tờ ngay.

- Ta có quen ông bạn có thể giải quyết chuyện này. Nếu con nhờ ông ấy thì chuyện sẽ giải quyết được nhanh và đỡ rắc rối hơn đấy.

- Vâng. Cảm ơn bố.

...................

- À mà thằng bé mấy tuổi rồi vậy? Nó đã đi học chưa?

- Năm nay Lăng cũng 6 tuổi rồi thưa bố.

- 6 tuổi? Vậy là........... nó đang học lớp 1 hả?

Nghe bố nói như vậy, Châu Thanh cũng bỗng thốt lên:

- Chà bố không nói thì con cũng quên mất, thằng bé cũng cần phải đi học nữa.

- Hahaha vậy thì ta nghĩ con nên đi tìm ông bạn của ta mà giải quyết giấy tờ ngay luôn đi để cho kịp.

Có giấy tờ hợp pháp thì mới có thể cho nó đi học được.

- Vâng cảm ơn bố.

……………….

- Cốc….cốc….. Nhóc Lăng, là chú đây…

- Dạ, chú vào đi ạ.

Châu Thanh bước vào, thấy Lăng đang miệt mài ngồi dưới đất cầm giẻ lau đôi giày. Ông chợt bật cười thì thấy cậu làm như vậy

- Có cần phải cẩn thận tới mức đó không hả?

- Cháu cần phải lau thật sạch thì nó mới có thể giữ được lâu. Đây là đôi giày đầu tiên mà cháu có đấy ạ.

- Được rồi. Tạm dừng lại và nghe ta nói đây.

- Dạ. Cháu dừng rồi đây ạ. Nghe Châu Thanh có chuyện muốn nói Lăng bỗng hồi hộp giương đôi mắt to nhìn thẳng vào ông

- Bình tĩnh nào, đâu cần phải căng thẳng như thế.

- Dạ….....

- Nhóc cũng đã biết là ta đã nhận nuôi nhóc. Ta đã đi làm một số giấy tờ và đã được chính quyền xác nhận. Bây giờ ta chính là người bảo hộ hợp pháp của nhóc rồi. Nên hãy cứ yên tâm mà sống cho thật vui vẻ nhé.

- Lăng mừng rỡ khi nghe thấy Châu Thanh nói như vậy. Cậu gật đầu liên tục làm cho đầu cảm thấy choáng váng .

- Và đây nữa, cầm lấy.

Châu Thanh đưa cho cậu xem một số giấy tờ nhưng cậu không biết trên đó đang viết gì hết. Cậu chỉ nhìn thấy có một tờ giấy trên đó có hình ảnh.

“Một ngôi trường?”

Lăng nhìn vào tấm ảnh đó, cậu vẫn chưa hiểu chuyện gì cả. Lúc này Châu Thanh mới ôn tồn nói:

- Nhóc ….có muốn được đi học không?

- Dá…..??? Sao cơ ạ? Chú nói........

Lúc này Thanh Hi từ ngoài cửa bước vào. Cô ấy một tay đang cầm một chiếc cặp, một tay thì đang cầm một bộ đồ.

Cậu biết bộ đồ này. Chính là bộ đồ của những người đang đi học ở ngôi trường cậu thường thấy . Tuy nó có màu khác nhưng trông cũng gần giống như vậy?

- Nào. Mặc thử bộ đồ này cho cô xem nào? Thanh Hi đặt bộ đồ trước mặt Lăng và nhẹ nhàng nói

- Cháu… cháu vẫn chưa hiểu lắm ạ?



- Sao nay tự nhiên chậm hiểu vậy hả? Châu Thanh cười chế giễu cậu

- Ta đã đăng kí cho nhóc học ở trường tiểu học S rồi. Ngày mai sẽ là ngày đi học đầu tiên của nhóc đấy.

- Sao cơ ạ? Cậu không tin vào tai của mình nữa. Cậu giơ hai tay ra vừa khua lia lịa, vừa lắc đầu

Không. Không. Cháu không thể, cháu đã được cô chú cho sống ở đây, lại còn được cô chú mua cho rất nhiều đồ mới. Đối với cháu như vậy là quá đủ rồi.

Cháu bây giờ sẽ chỉ mong sẽ được làm việc để phụ giúp cô chú thôi ạ.

Cháu… cháu không dám làm tốn tiền của cô chú nữa đâu.

Thấy Lăng bối rối như vậy Thanh Hi tiến lại nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé đang run rẩy kia:

- Không cần phải cảm thấy cắn rứt như vậy. Ta không cần cháu phải làm việc gì giúp ta hết.

Việc của cháu hiện tại là hãy cố gắng học tập thật tốt là ta đã cảm thấy vui rồi.

- Chả lẽ nhóc cứ muốn cầm mãi những giấy giờ đó mà không hiểu trên đó đang viết gì hả?

- Nếu như nhóc thật sự muốn giúp đỡ ta thì trước hết hãy đi học đi đã. Đó là yêu cầu của ta. Châu Thanh nghiêm nghị yêu cầu làm lăng càng hồi hộp

- Nhưng, nhưng mà cháu……..

- Không cần nghĩ tới những việc đã qua nữa.

- Được rồi. Bây giờ hãy nói ta nghe. Nhóc có muốn được đi học không?

- Cháu,…. Cháu rất muốn ạ.

Cháu đã rất là muốn ạ.

Lăng nói trong nước mắt, cậu lao tới ôm lấy Thanh Hi và khóc tu tu.

- Cháu cảm ơn, cháu rất cảm ơn cô chú.

- Hhaha…. Được rồi, được rồi, giờ thì hãy thử mặc bộ đồ đồng phục này cho ta xem nào.

- Dạ. Lăng hồn nhiên lột hết quần áo của mình ra rồi mặc bộ đồ đồng phục vào.

- Chà, vừa y luôn. Em chọn khéo thật đấy nhỉ. Châu Thanh có ý nịnh vợ nhưng quả thật cô ấy đã chọn bộ vừa vặn với Lăng luôn.

- Được rồi đấy. Trông cháu mặc bộ đò này đẹp lắm. Lăng cười híp mắt khi được cô Thanh Hi khen ngợi.

Thanh Hi ngồi xuống trước mặt cậu rồi dặn :

- Sáng mai hãy mặc lấy bộ đồ này rồi đeo chiếc cặp sách này sau lưng nhé. Chú Châu Thanh sẽ chở cháu đến trường.

- Vâng. Cháu nhớ rõ rồi ạ.

- Được rồi. Bây giờ thì hãy đi ngủ thôi. Kẻo ngày mai dậy trễ là muộn giờ học, trường học là nơi có nội quy rất nghiêm đấy.

- Dạ. Cháu sẽ ngủ ngay bây giờ đây ạ.

- Giờ thì hãy cởi bộ đồng phục này ra đi, mặc lại đồ kia lại ngủ cho thoải mái.

Lăng cầm vạt áo lên, cậu nhin mình trong gương rồi cười:

- Không, cháu sẽ mặc bộ này đi ngủ luôn cơ. Lăng đưa hai tay ôm lấy bộ đồ trên người như không muốn rời xa nó vậy.

- Háo hức như vậy luôn hả? HAHAHA. Châu Thanh cười lớn.

- Được rồi. nhóc ngủ đi. Ta cũng về phòng đây.

- Dạ cháu biết rồi. hì hì.

- Cạch.... tiếng chốt đóng cửa..

Hai vợ chồng mới đóng cửa đi ra ngoài thì nghe một tiếng …..YE….. thật to từ bên trong. Hai người nhìn nhau rồi mỉm cười bước đi.

Còn về phần Lăng, cậu ta đang đưa tay lên bịt miệng của mình lại

- Vừa rồi mình hét to quá… Nói xong cậu ôm lấy chiếc cặp hình ngôi sao vào lòng. Trời ơi thật vui quá.

Cô chú Châu Thanh, họ thật tốt với mình quá. Họ cứ như ông bụt bà tiên vậy.

Cô chú đã mang đến cho cậu một cuộc sống hoàn toàn mới.

Một cuộc sống đối với cậu chỉ có ở trong mơ.

Cậu sẽ không bao giờ quên những điều mà cô chú đã làm cho mình. Chắc chắn sẽ không bao giờ quên.

Ôm chiếc cặp vào lòng, Lăng dần chìm vào giấc ngủ. Hiện tại cậu đang mơ, mơ một giấc mơ thật đẹp.

……………..

Sáng hôm sau.

…. Cốc cốc…. tiếng gõ cửa

- Lăng ơi….. đã chuẩn bị xong chưa? Gần muộn giờ rồi đấy. Giọng của cô Thanh Hi

- Dạ cháu ra ngay đây ạ.

Lăng đang đứng trước gương. Cậu ngắm mình trước gương rồi tự cười cũng được 30 phút rồi.

- Bộ đồng phục này trông thật tuyệt vời quá. Mình ngắm mãi mà không thấy chán.

…….. cốc cốc….. Lại tiếng gõ cửa…..

- …… Yo nhóc Lăng…… còn định lề mề tới khi nào nữa hả? Giờ là tới lượt chú Châu Thanh gọi cửa.

- Không ra là ta đi trước đây

- ẤY. CHÁU RA NGAY ĐÂY Ạ…… Lăng hét lớn.

- Lăng mở cửa ra rồi chạy theo sau Châu Thanh. Cậu vừa chạy vừa vẫy chào ông bà Châu Long, vừa chào cô Thanh Hi. Họ nhìn cậu bé kia, vẫy tay chào cậu.

Leo lên xe của Châu Thanh.

- Đã chuẩn bị xong hết chưa? Có thiếu thứ gì không

- Dạ đầy đủ hết rồi...……

- Được rồi. đi thôi.

Bầu trời hôm nay đẹp quá. Những tia nắng vàng nhẹ nhàng xuyên qua các kẽ lá, chiếc xe chạy qua con đường hai bên đầy những bông hoa anh đào cuối mùa đang tung bay trong gió. Lăng nhớ rõ cảnh vật của buổi sáng ngày hôm nay. Cảnh tượng này đã khắc sâu trong kí ức của Lăng khiến cho cậu không bao giờ quên được.

Chiếc xe đã tới nơi. Trường tiểu học S

Lăng hồi hộp bước xuống xe. Cậu nhìn thấy có rất nhiều những đứa trẻ khác tầm như cậu đang chạy nô đùa trong sân trường.

-Mình phải bắt đầu từ đâu đây nhỉ?

Châu Thanh thấy cậu nhóc đang bối rối. Ông cũng xuống xe bước tới kế bên cầm tay của cậu.

- Nào. Không có việc gì phải sợ hết. Có thấy người đang đứng ở kia không?

Đó chính là cô giáo của cháu đấy. Cô sẽ hướng dẫn cho cháu mọi thứ ở trường học. Vậy nên hãy cứ thoải mái.

Mạnh dạn lên.

- Vâng. Cháu biết rồi. Lăng hít thở mạnh rồi chạy nhanh qua cổng trường, không quên quay lại vẫy tay chào Châu Thanh.

Khoảnh khắc mà Trần Lăng đặt bước chân qua cánh cổng trường học đấy cũng chính là lúc một khoảng trời mới đang chào đón cậu.

..........................
— QUẢNG CÁO —