5 Lần!!!

Chương 37



- Hộc…. hộc…….. Sắp tới….. tới nhà cậu chưa?

Viên Minh lúc này đã thở dốc rồi. Lúc nãy cô vẫn còn rất tự tin khi cho rằng mình có thể đỡ được cậu ta về. Nhưng không ngờ lại khó như vậy. Nếu không phải vì Lăng đang gắng đi thì có lẽ cả hai giờ đã nằm xuống góc đường nào đó rồi.

Cuối cùng cũng đã tới nơi. Lăng tựa lưng vào cổng, tay cố gắng lôi một chiếc chìa khóa từ trong túi ra.

- Có bố mẹ cậu ở nhà không?

- Phiền cậu……

Viên Minh cầm lấy chiếc chìa khóa rồi mở cổng ra. Rồi dìu Lăng vào.

- Woa một con chó dễ thương quá. Cô hét to bất ngờ khi thấy chú chó nhỏ của Lăng chạy ra chào đón.

- Ơ mà Cậu bước lên bậc thềm được không? Viên Minh suýt nữa thì quên mất Lăng còn đang đứng đợi mình.

- Phiền cậu….. Lăng với tay lại Viên Minh.

Lúc này Viên Minh mới biết được rằng cậu ta nặng tới mức nào. Cô phải cố gắng hết sức lực mới có thể dìu cậu ấy vào phòng.

- Gần tới giường rồi. Cố gắng lên.

Lăng đã cạn sức rồi. Cậu gắng sức tới mức này là đã tới giới hạn mất rồi. Mắt cậu lảo đảo khi thấy giường ở trước mặt. Bỗng cậu đổ người hẳn xuống giường, bị mất thăng bằng nên Viên Minh cũng bị ngã xuống.

Cả cơ thể to lớn của Lăng lúc này đang nằm đè lên Viên Minh. Cô hốt hoảng đẩy cậu ra rồi bật dậy hai tay ôm lấy ngực.

- Trời ơi. Suýt nữa thì……

- Lăng nè. Cậu ổn chứ? Viên Minh đưa tay sờ lên trán của cậu.

- Nóng quá. Chắc bị sốt lại rồi.

Cô liền chạy vô bếp lấy một bình đun nước siêu tốc đun nước hòa với chút nước cho ấm rồi giặt khăn đắp lên trán cho Lăng. Thật ra cô cũng chỉ còn biết mỗi cách này thôi, có tác dụng hay không thì cũng không rõ bởi cô nhớ hồi đó khi bị sốt cô đã được chăm sóc như vậy.

- Mày đang lo cho cậu ấy lắm hả?

Viên Minh nói khi nhìn thấy chú chó Bull nhỏ đang nằm dưới đất, ánh mắt đượm buồn cứ hướng về chỗ Trần Lăng. Cô khẽ cúi xuống vuốt ve nó:

- Yên tâm. Cậu ấy sẽ không sao đâu.

Cô ngồi đấy túc trực, thỉnh thoảng khăn đã bớt nóng thì lại giặt để đắp lên cho cậu.

Đồng hồ đã chỉ 11 giờ hơn. giờ này đã tan trường rồi, chắc Triệu Huy cũng sắp qua đây. Đúng như dự đoán cô mới chỉ nghĩ tới thì cậu ta đã tới thật rồi, có cả Hải Quỳnh đi theo nữa.

- Hắn ta sao rồi? Triệu Huy hỏi khi thấy Lăng đang nằm ngủ.

- Vẫn đang ngủ mê man.

- Cậu cũng có làm sao không Viên Minh? Hải Quỳnh tiến tới nắm tay Viên Minh.

- Mình không sao. Cảm ơn cậu.

- Tôi thấy cặp cậu không ngừng rung lên, chắc là đang có ai gọi đấy.

Chắc là Triệu Văn rồi. Cô mở cặp ra thì đã thấy có tới 5 cuộc gọi nhỡ kèm theo tin nhắn, tất cả đều là của Triệu Văn. Cô ra trước nhà rồi nhấc máy gọi.

- Tiểu thư? Sao tôi gọi mãi không thấy tiểu thư bắt máy. Tiếng Triệu Văn hốt hoảng

- À, tôi có chút việc bận ạ. Chú đang đợi cháu hả?

- Không. Tôi giờ đang chuẩn bị lên chuyến bay sang Nhật Bản có việc gấp nên tôi đã cho người tới đón tiểu thư rồi. Tôi gọi điện là để thông báo với tiểu thư.

- Tôi biết rồi. À mà khoan. Chú gửi cho cháu số của tài xế hôm nay đón cháu với.

- Vâng.

- Cháu về hơi trễ nên gọi dặn trước á.

- Được rồi. Tiểu thư đợi một lát.

Cô nhấc máy gọi cho người tài xế. Chỉ 5 phút sau đã thấy chiếc xe tới.

- Tiểu thư.

- Chú hãy cứ về trước đi. Tôi còn có chút việc nên chưa về được.



Khi nào về tôi sẽ gọi cho chú. Viên Mĩnh khẽ chui đầu vào cửa xe thì thầm với tài xế

- Vâng.

Chiếc xe đã lăn đi. Viên Minh chợt mỉm cười. Cô cảm thấy vui vì đã có thêm thời gian để chăm sóc cho cậu bạn kia rồi.

- Cậu ta phải thay băng 1 ngày hai lần đấy, và phải sát trùng nữa. Cô Thanh Miên đang rất giận cả hai cậu nhưng vẫn căn dặn tôi phải nhắc như vậy.

- Thật cảm ơn cô ấy quá. Viên Minh khẽ nói

- Đã trưa lắm rồi. Chắc tôi phải về trước thôi. Hải Quỳnh lên tiếng.

- Còn cậu thì sao Viên Minh.

- Tôi sẽ ở lại để theo dõi cho Trần Lăng. Dù sao thì chiều nay tôi cũng không có bận việc gì.

Triệu Huy nhìn Hải Quỳnh rồi mỉm cười gật đầu.

- Vậy phiền cậu chăm sóc cho tên bạn của tôi nhé. Tôi cũng có việc phải về trước đây.

Có gì cậu hãy gọi cho tôi nhé.

Triệu Huy và Hải Quỳnh đã về rồi, giờ trong căn nhà chỉ còn mỗi hai người và một chú chó nhỏ.

Viên Minh khẽ ngồi xuống bên thành giường nhìn cậu. Trông cậu ta ngủ trông thật giống trẻ con . Khuôn mặt lúc này khác hẳn khi nhìn người khác bằng ánh mắt lạnh băng.

- Chà, sợi dây chuyền đẹp quá nhỉ.

Còn có một chiếc nhẫn luồn qua nữa. Thường thì chiếc nhẫn này sẽ quan trọng lắm nên mới treo vào dây chuyền đấy.

- Cô cố cúi đầu sát xuống để nhìn cho rõ sợi dây. Lúc này Lăng cũng chợt tỉnh lại. Hình ảnh đầu tiên mà cậu thấy đó chính là khuôn mặt dễ thương kia đang ghé sát xuống ngực của mình, cậu ta định làm gì vậy?

Viên Minh đang chăm chú nhìn sợi dây thì có cảm giác như ai đang nhìn mình thì phải. Cô ngâng đầu dậy thì mới nhận ra là Lăng đã dậy từ lúc nào rồi. Cậu ta còn đang nhìn mình với ánh mắt ngạc nhiên nữa. Cô vội bật hẳn người dậy

- Đừng hiểu nhầm, tôi không có làm gì cậu hết á.

Trông mặt cô lúc này không khác gì một cái bánh bao đang chín. Lăng không nói gì chỉ khẽ nhổm người dậy rôi tựa vào đầu giường.

- Đã trưa rồi, sao cậu còn như về? Không sợ nhà lo hả?

- Không sao. Cậu thấy sao rồi? Có thấy đỡ chút nào không?

- Đỡ nhiều rồi. Lăng khẽ gật đầu

Viên Minh trông thấy sắc mặt của Lăng giờ đã khá hơn ban nãy rồi. Lăng khẽ giờ bàn tay đang băng bó lên, tự nhiên thấy nhức quá.

- Cậu thấy nhức hả?

- Ừm….. Vết thương mới khâu nên khó tránh nó nhức như vậy

- Cô Thanh Miên có dặn là phải thay băng 1 ngày hai lần. Chắc phải tới lúc thay rồi.

Chưa kịp nói hết câu thì cậu đã thấy Viên Minh chạy ra ngoài mất rồi.

Cậu nhắm mắt lại, thầm rủa cái tên chết tiệt tối hôm qua.

Phải chi mình không chủ quan thì giờ đâu phải chịu khổ thế này.

5 phút sau Viên Minh đã trở về. Lăng thấy cô ấy đang thở dốc, có vẻ rất mệt khi phải chạy nhanh như vậy. Cô tiến lại gần, khẽ nhấc tay của cậu lên.

Lăng trông thấy tay của Viên Minh đang run lên, môi của cô cũng đang mấp máy.

- Cảm ơn cậu, nhưng tôi có thể tự thay được. Lăng nhẹ nhàng nói

- Không, cậu đang mệt như vậy thì tốt nhất hãy để tôi.

Viên Minh khẽ gỡ nút thắt trên tay của Lăng ra. Một lớp, hai lớp, ba lớp. ….. Đã tới phần thấm máu. Lăng thấy tay của cô đang không ngừng run lên.

- Tới đây là được rồi. Cậu không cần phải cố gắng đâu.

Viên Minh nhìn Lăng. Cô hiểu cậu ta đang nghĩ gì trong đầu. Cô không nói gì, lật nốt miếng gạc đang đẫm máu ra. Vết thương dần dần lộ ra. Viên Minh hốt hoảng khi nhìn thấy bàn tay của Lăng lúc này. Những sợi chỉ khâu đen làm cho Viên Minh cảm thấy xót xa. Cô đưa tay lấy bông thấm một ít nước sát khuẩn rồi nhẹ nhàng lau vết thương cho Lăng.

Lại mùi thuốc sát khuẩn, mình ghét cái mùi này

Nước sát khuẩn rát tới mức khiến cho Lăng phải gồng mình lên mỗi khi Viên Minh chạm vào

- Rát lắm đúng không? Ráng chịu đựng chút nhé.Viên Minh thỉnh thoảng lại ghé xuống thổi nhẹ vào vết thương cho cậu đỡ đau, hành động ấy khiến Lăng khẽ bật cười.



- Cậu cười gì vậy hả? Viên Minh hỏi khi thấy Lăng đang cười.

- Không, không có gì. Lăng nhẹ nhàng nhắm mắt, thật sự đã lâu quá rồi mới được lắng nghe những lời nói dịu dàng và ân cần như vậy. Một sự ấm áp len lỏi vào trái tim sắt đá của Lăng.

Sát khuẩn đã xong. Bây giờ phải làm gì nữa nhỉ? Lúc nãy cũng đã hỏi kĩ chị bàn thuốc từng bước rồi mà giờ quên mất tiêu. Phải làm gì tiếp theo đây? Có bao giờ cô đụng tới mấy thứ này đâu, mọi lần bị thương cũng chỉ toàn được gia nhân sơ cứu chăm sóc. Biết vậy hồi đó chú ý nhìn thì có thể biết được cách làm rồi.

Lăng thấy Viên Minh có vẻ đang bối rối không biết làm gì. Cậu khẽ mỉm cười đưa tay phải lên chỉ vào miếng gạc.

- Đầu tiên là đắp miếng gạc đó lên vết thương.

Viên Minh luống cuống đặt miếng gạc lên, rồi đưa đôi mắt ngây ngô nhìn Lăng.

Lăng mải chú ý tới nụ cười kia mà không để ý tới thành quả của việc mà Viên Minh đã làm. Cô ấy đã băng tay của Lăng lại thành…… một cục u to đùng.

Cô ấy đã dùng tới 3 cuộn băng để băng vết thương lận. Lăng trố mắt nhìn bàn tay của mình rồi nhìn qua Viên Minh. Cô đang ngồi nhìn tay của Lăng và nghiêng đầu khó hiểu. Hồi nay băng đâu có nhiều như thế này đâu nhỉ?

- ỪM… cảm ơn cậu. có điều cậu dùng hơi nhiều băng rồi. Lăng khẽ ho nhẹ nói

- Ơ, vậy à. Tôi tưởng băng càng nhiều càng tốt. Ngại quá, đã không biết làm mà còn nhanh nhẩu….

- Chỉ tốn băng thêm thôi. Cậu giúp tôi mở nút thắt ra.

Lần này đích thân Lăng hướng dẫn cho Viên Minh băng nên thành quả cũng tạm chấp nhận được

- Ừm. Cảm ơn cậu….

- Nhưng cậu vẫn chưa cho tôi biết lí do khiến cậu bị thương đấy. Viên Minh lườm Lăng, cậu nhận thấy cô đang lườm nhưng sao cậu chỉ thấy cô ấy thêm dễ thương thôi.

- Tôi luống cuống nên mới bị vậy thôi. Lăng thầm nghĩ làm sao có thể nói là vì nghĩ tới cậu nên mới bị người khác đâm lén được chứ.

Viên Minh không tin nhưng thôi, cậu ấy chắc cũng khó nói. Bây giờ nên nói gì nữa đây nhỉ?. Không khí trong nhà lúc này thật yên tĩnh. Chẳng ai nói với nhau câu nào, chỉ nghe âm thanh náo nhiệt từ phía ngoài vọng lại và âm thanh của những cơn gió cuốn lá vàng lướt qua…

- À phải rồi, bố mẹ cậu đi làm hết rồi hả? Họ có về nghỉ trưa không?

- Lăng khẽ lắc đầu: Nhà tôi ở xa, đây là nhà tôi thuê.

- Vậy cậu sống một mình à? Viên Minh ngạc nhiên

- Ừm.

- Gần nhà cậu không có trường cấp 3 hả?

- Có.

- Vậy sao cậu không học ở đó mà lại học ở MULTI?

- ………….

- Cậu không muốn nói thì thôi.

- Để hi vọng gặp lại một người. Lăng trầm giọng rồi nhìn thẳng vào Viên Minh

- Gặp một người?

Để tôi đoán nhé. Có phải đó là một cô gái không? Viên Minh mỉm cười hỏi

- Gật gật…… Một cô gái.

- Tôi biết ngay mà. Chắc cô gái ấy rất xinh đẹp đúng không? Nụ cười vẫn ở trên môi nhưng trong lòng lại man mác chút buồn.

- Một cô bé rất dễ thương. Là người bạn đầu tiên mà tôi có. Lăng nhìn thẳng vào Viên Minh rồi nói khiến cô có chút ngượng ngùng.

- Vậy cậu đã gặp cô gái ấy rồi chứ?

- Có lẽ………. sắp rồi……….

- Sao lại có lẽ?

Lăng nhìn xuống bàn tay, cậu nhớ lại ngày đó những kỉ niệm đó cậu chưa bao giờ quên được.

- Cô ấy quên tôi là ai rồi.

Viên Minh nhìn ánh mắt đượm buồn của Lăng. Ánh mắt đó nói lên cậu ấy đã thất vọng rất nhiều khi tìm người con gái ấy. Cô cũng thoáng có chút gì đó khó chịu trong người.

- Cậu đã từng thấy sợi dây chuyền này chưa? Lăng đưa tay gỡ lấy sợi dây chuyền trên cổ đưa ra trước mặt Viên Minh.
— QUẢNG CÁO —