71 Năm Sau Khi Nhân Loại Biến Tình

Chương 16: Hãy Viết Di Thư





Cố Trường An giải thích rõ ràng và đầy đủ về sự biến mất của tinh hạm Revelation, sự biến mất đáng ngờ không kém của tinh hạm Noah hai mươi năm trước, sau đó nói rõ các chi tiết và rủi ro của nhiệm vụ tìm kiếm hiện tại.

Khoang điều khiển rơi vào một khoảng lặng ngắn ngủi.

Màn hình hiển thị tọa độ của sáu mục tiêu nằm rải rác khắp vũ trụ.

Chúng được đánh số từ M1 đến M6.

Ngoại trừ M1 và M2, M5 và M6 không quá xa nhau và không cần đi qua các điểm nhảy, tất cả những tọa độ còn lại đều cần phải đi qua các điểm nhảy thì mới đến được.

Nói cách khác, chuyến đi này, bao gồm cả điểm nhảy đầu tiên đã đi qua, tổng cộng phải vượt qua bốn điểm nhảy để hoàn thành nhiệm vụ - nhiều hơn kỷ lục đi xa nhất hiện tại hẳn một điểm nhảy.

Du hành vũ trụ đường dài cộng với những tọa độ chưa rõ của các mục tiêu khiến Don thượng tá và Chamberlain thượng tá khó có thể đưa ra một câu trả lời tử tế để đáp lại.

Sau một lúc lâu, Chamberlain thượng tá bất đắc dĩ giãn đôi mày đang nhíu chặt, báo cáo với Cố Trường An, "Đại tá, xác suất chúng ta sống sót trở về Loại Địa Cầu là gần như 0%.

À không, nếu không tính may mắn, xác suất chúng ta trở lại Loại Địa Cầu chính là 0%."
Nói xong, Chamberlain thượng tá dần lấy lại bộ dạng khôn khéo thường ngày, khác là hắn không thèm che giấu thái độ dùng khiêm tốn giấu đi cao ngạo nữa, nói rằng, "Tôi đề nghị bây giờ, trước khi chúng ta tiếp cận tọa độ của mục tiêu đầu tiên, mọi người hãy viết di thư và lưu vào hộp đen dữ liệu của Conquest để phòng trường hợp có điều gì không mong muốn xảy ra."
Don thượng tá vẫn rũ mắt như thường lệ, không nói gì.

Vừa mới biết mình phải tham gia một nhiệm vụ có lẽ sẽ dẫn đến cái chết, dù là ai đi chăng nữa cũng không thể có tâm trạng tốt được, Cố Trường An có thể hiểu, nên là, thực ra phản ứng của bọn họ như này đã rất có trách nhiệm và chuyên nghiệp rồi.


Cố Trường An suy nghĩ một lúc, cũng không bác bỏ gợi ý của Chamberlain, gật đầu đồng ý, "Đây là một gợi ý hợp lý.

Chúng ta còn mười lăm phút, các cậu có thể hoàn thành di thư trên AI của mình.

Sau đó, bạch tuộc tiên sinh có thể mã hóa di thư để đảm bảo quyền riêng tư của mỗi người, đúng không?"
Cố Trường An nhìn về phía bạch tuộc đang nổi lềnh bềnh trên màn hình bên cạnh, bạch tuộc cũng cố hết sức gật đầu.

"Vậy thì, bắt đầu đi."
Viết di thư cũng không phải chuyện cần bàn.

Bốn người tản ra, Don thượng tá đứng im, Chamberlain thượng tá đi đến ghế mềm xa bảng điều khiển ngồi xuống, còn Seryozha thì đến chỗ màn hình đã chuyển nửa trong suốt, nhìn về phía tinh cầu màu xanh đang ngày một gần hơn.

Cố Trường An ngồi xuống trước bảng điều khiển, mở AI ra, ghi lại một cách đơn giản và rõ ràng những thành quả cũng như những nghi ngờ thu được trong chuyến hành trình cho đến nay, chú ý viết rõ cảm nhận của mình lúc giao tiếp với bạch tuộc tiên sinh.

Anh viết di thư thành báo cáo nhiệm vụ.

Viết xong cái này, Cố Trường An tạm dừng, dưới cùng đề một câu: Nếu không thể trở lại Loại Địa Cầu, tôi hi vọng tài sản mang tên mình được quyên tặng cho cô nhi viện Stardust.

Hoàn thành xong di thư, Cố Trường An mới nhớ ra tài sản mình sở hữu thật ra có chừng nào - tính ra mua cho mỗi đứa bé ở cô nhi viện một món đồ chơi cũng không đủ.

Anh không khỏi cảm thán sự nghèo khó của mình.

Seryozha đứng cạnh màn hình, im lặng một lúc lâu.

Cậu không có thân nhân, cũng chẳng có bạn bè, viết di thư thì giao cho ai?
Hơn nữa, mặc dù được coi là đã đạt được một ít thành tựu, ở trên chiến trường không màng sống chết chiến đấu, nhưng cậu chưa bao giờ có lúc nào thoải mái cười to, cũng chẳng có lúc nào bi thương đến mức khóc rống lên.

Hai mươi năm sống trên đời của cậu y như Loại Địa Cầu vậy – cằn cỗi, chẳng có gì thú vị.

Trừ việc cậu mới phát hiện ra mình thích Cố Trường An.

Seryozha mở AI, dùng tiếng dân tộc mình viết: Sau khi tôi hi sinh, hãy thay tôi nói với đại tá Cố Trường An rằng "Em mong anh bình an".

Đây chẳng phải di thư, giống như một lời cầu nguyện không nói với ai hơn.

Là người đề xuất, hiển nhiên Chamberlain vừa hạ bút đã viết ra điều mình nghĩ sẵn trong đầu.

Đầu tiên hắn viết một lời cầu nguyện sùng kính, sau đó sắp xếp cẩn thận tài sản không quá nhiều của mình, cuối cùng là một lời an ủi ngắn gọn dành cho em trai mình.

Tiếp theo, hắn bày tỏ sự kính trọng với một số người bạn quan trọng của cha mẹ, cũng hổ thẹn cảm ơn bọn họ, hy vọng bọn họ có thể quan tâm một chút đến em trai còn nhỏ của mình.

Cuối cùng, Chamberlain viết một lời cáo biệt vừa ngắn vừa khảng khái.


Đây là một bức di thư có thể sẵn sàng sử dụng bất cứ lúc nào – nó sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, lại không bao gồm quá nhiều tình cảm cá nhân.

Don thượng tá vẫn luôn đứng im tại chỗ, không có bất kỳ động tác nào.

Cố Trường An thấy thế, đến cạnh Don, im lặng đưa một ánh mắt dò hỏi.

Don thượng tá thoải mái cười, vờ như làm nũng hỏi Cố Trường An, "Đại tá, tôi không biết viết di thư, thế tôi viết một quyển Hồi ký của Don Cervantes hoặc Tiểu sử của Thượng tá Don Cervantes có được không?"
"Đương nhiên rồi," Cố Trường An thấy thật ra cảm xúc của Don thượng tá cũng không tốt như anh thể hiện ra, nên cũng hùa theo anh, "Chỉ là, không đủ thời gian đâu."
Don thượng tá tỏ vẻ không sao cả, nhún vai, "Tiếc thật, tôi viết xong thì nộp nhé, lần này không tính."
Cố Trường An cũng không can thiệp vào quyết định của anh, vỗ vỗ vai Don thượng tá, sau đó quay lại bảng điều khiển.

Ba người cũng quay lại chỗ cũ của mình.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Tinh cầu Death ngày một hiện rõ trước mặt bọn họ.

Họ thấy hơn nửa tinh cầu chủ yếu có hai loại – một là vùng nước lớn màu xanh nhạt, hai là đại lục nhấp nhô màu xanh lá cây.

Don thượng tá mặt vô cảm liếc bạch tuộc, bạch tuộc tỏ ý tổn thương không nói.

Vì để tránh bị sinh vật cực kỳ nguy hiểm ở tinh cầu Death phát hiện hành tung, Conquest dừng lại ở khoảng cách này, không tiến lên, cử những ong máy cỡ đầu người xuống điều tra.

Ong máy nhanh chóng tới gần tinh cầu mục tiêu, sau khi vượt qua tầng khí quyển liền bay một vòng quanh tinh cầu, truyền lại hình ảnh rõ ràng.

Hai bán cầu của tinh cầu này lại có hai cảnh tượng hoàn toàn khác nhau.

Một nửa là cái bọn họ đã thấy được.

Thông qua hình ảnh truyền về từ ong máy, bọn họ kích động thấy được hình ảnh như ở Trái Đất: biển rộng xanh nhạt, đại lục bao phủ bởi rừng rậm và cỏ.

Nửa còn lại thì chất đầy các đồ vật không thể hiểu được, bao gồm: đống đổ nát của những chiếc máy bay, một phần sáu tinh cầu nào đó, các tòa nhà với nhiều phong cách khác nhau và những vật thể lớn không thể tưởng tượng được khác.

Điểm chung duy nhất là chúng đều tan nát, tơi tả, giống như bị đập thẳng xuống từ vũ trụ vậy.

Những mảnh vỡ này chồng chất lên nhau một cách bất thường, độ cao không đồng đều, tạo thành bảy tám ngọn núi cao, thậm chí chất thành đống cao hơn đường kính của tinh cầu Death, gần giống một tòa tháp khổng lồ xuyên qua bầu trời.

Nhưng mà, tuy Death tinh cầu trông kỳ lạ, nó có vẻ cũng không nằm ngoài phạm vi hiểu được của con người.

Trên hình ảnh mà ong máy truyền về cũng không thấy sinh vật nào.

Trong lòng bốn người đều ngập tràn nghi vấn.


Cố Trường An ra lệnh, "Tiếp tục xuống thấp."
Ong máy tiếp tục bay thấp xuống.

Trên màn hình, nước biển dậy sóng xanh nhạt và thảo nguyên nhè nhẹ gió thổi ngày càng rõ ràng.

Cảnh tượng chỉ có thể nhìn thấy trong tư liệu, không thể thấy trên Loại Địa Cầu - lúc chính mắt nhìn thấy, họ mới biết chúng có thể đẹp kinh tâm động phách đến nhường nào.

Giờ phút này, ai cũng có khao khát mãnh liệt được tự mình cảm nhận làn nước mát, cơn gió nhẹ kia.

Nhưng mà, thế thì sinh vật vẫn luôn bị bạch tuộc cảnh báo là nguy hiểm hiện đang ở đâu?
Đột nhiên, màn hình chiếu cảnh trên thảo nguyên bỗng gặp chấn động mạnh.

Động đất ư?
Bốn người chăm chú nhìn màn hình.

Thảo nguyên đang rung chuyển, mỗi lần rung chấn cách nhau một giây.

Điều này đột nhiên gợi Seryozha nhớ tới một bộ phim cũ cậu từng xem trên diễn đàn nội bộ của Starnet.

Các tác phẩm âm nhạc và điện ảnh của Trái đất vẫn tương đối phổ biến trên Loại Địa Cầu, nhưng lượng tác phẩm khổng lồ này trên Starnet không được phân loại chính xác, ưu nhược điểm thì không phải ai cũng mất thời gian xem xét, do đó, những người sẵn sàng dành thời gian để xem và viết bình luận rất được hoan nghênh.

Có một bộ phim nọ nói về một người khổng lồ rất chậm chạp.

Mỗi bước đi của hắn cũng sẽ tạo ra rung chấn như thế.

Bọn họ kiên nhẫn đợi, cuối cùng cũng nhìn thấy bộ mặt thật của "người khổng lồ".

Sau khi AI bị bạch tuộc tự tiện thay thế, Don thượng tá vẫn luôn coi bạch tuộc như không khí.

Mãi đến bây giờ, Don mới nói chuyện lại với bạch tuộc.

Anh nhìn về phía bạch tuộc, nhướng mày, "Đây là sinh vật ngươi bảo là cực kỳ nguy hiểm?"
Bạch tuộc cũng không xấu hổ chút nào, rất nghiêm túc gật đầu, nhấn mạnh, "Các ngươi không nên coi thường chúng nó.".