71 Năm Sau Khi Nhân Loại Biến Tình

Chương 58: Đáp Xuống Trái Đất





Cố Trường An có chút lo lắng, hỏi Chamberlain, "Truyền dữ liệu không ổn ư?"
Bạch tuộc trên màn hình sáng trừng mắt, vươn xúc tu chỉ vào Cố Trường An - mà xúc tu kia còn vì tức giận mà đang run nhẹ.

Nó nghiêm túc chất vấn, "A Cố, ngươi có ý gì?"
Đồng thời, búp bê bạch tuộc trên vai Chamberlain thì tỏ vẻ tổn thương sắp khóc, toàn bộ cơ thể run run như thạch trái cây.
Don dùng ngón tay chọc miếng thạch này, cười xấu xa, xen miệng, "Thế cũng không hiểu ư? Ý của Đại tá chính là nhìn ngươi có vẻ không thông minh lắm đấy."
Bạch tuộc tức đến sắp khóc.

Cố Trường An thì lại như không nghe thấy bọn họ đấu võ mồm, còn nhìn Chamberlain.
Chamberlain hơi nghi ngờ trạng thái của đại tá lúc này, nhưng mặt lại tỏ vẻ bình tĩnh giải thích cho anh, "Rời khỏi kim la bàn của bàn điều khiển thì nó chỉ là nơi lưu trữ sao lưu dữ liệu của tàu Conquest với bề ngoài của một con búp bê bạch tuộc.

Chỉ khi được bạch tuộc tiên sinh điều khiển từ xa thì nó mới có thể sử dụng được dữ liệu về nhân cách và trí thông minh của bạch tuộc tiên sinh, lúc đó thì mới có thể giống như bạch tuộc tiên sinh rời khỏi tàu được."
"Một khi nó phát hiện hành vi đọc hoặc viết lại từ bên ngoài bảng điều khiển, con búp bê bạch tuộc sẽ ngay lập tức bắt đầu quy trình tự hủy.

Thiết kế này là vì lý do bảo mật, mà cũng là vì bộ nhớ cũng không đủ để làm được cái gì hơn."
"Về sự khác biệt tính cách, tôi đoán là vì công nghệ của chúng ta đi sau công nghệ của Conquest rất nhiều, nên là búp bê bạch tuộc không thể phân tích dữ liệu tính cách và trí thông minh của bạch tuộc tiên sinh một cách hoàn hảo được."
Bạch tuộc nghe xong, hiểu rõ, hừ một cái với Don, "Ngươi nghe thấy chưa? Không phải ta không thông minh, là trình độ khoa học kỹ thuật của các ngươi quá lạc hậu thì có!"
Don đang muốn đấu võ mồm tiếp với bạch tuộc thì lại thấy Cố đại tá chỉ gật đầu, không có phản ứng gì khác.
Đại tá không phải người vô tâm, lại có tính cách rất dịu dàng, sẽ không làm lơ đối phương khi đang trò chuyện, đặc biệt là bạch tuộc cô đơn được làm từ linh hồn của Thượng tướng Friedrich, thế mà sao hôm nay anh lại liên tục bỏ qua những chi tiết mà bình thường anh sẽ để ý đến?
Sau Chamberlain, đến lượt Don cũng lo lắng vì đại tá có gì đó không hợp lý lắm.
Cố Trường An hoàn toàn làm lơ sự lo lắng không thể giấu được của Don và Chamberlain, cũng không thấy bạch tuộc đang muốn được an ủi.

Cố Trường An không chút do dự nhìn Seryozha tỏ vẻ chuẩn bị lên đường, sau đó cầm lấy cánh tay trái của cậu.
Lần này, ánh sáng phát ra từ cơ thể của Cố Trường An bắt đầu tỏa ra từ nơi hai người chạm vào nhau, lập tức lan tỏa trên cơ thể của Seryozha, nhanh chóng bao trùm toàn bộ cơ thể của cậu.

Vì thế, Cố Trường An không như Seryozha nắm vào không trung mà thực sự nắm lấy bắp tay của cậu.
Thoạt nhìn, có vẻ như cả hai đều đang phát sáng.

Nhìn kỹ hơn, vẫn có sự khác biệt lớn - Seryozha chỉ được bao phủ trong ánh sáng, trong khi Cố Trường An thì phát sáng theo đúng nghĩa đen.
Giống y hệt Eve trong trí nhớ của Don và Chamberlain.
Vào thời điểm toàn bộ cơ thể Seryozha được bao phủ trong ánh sáng, Cố Trường An dẫn cậu về phía màn hình ánh sáng, không hề dừng bước chút nào.

Bọn họ xuyên qua màn hình ánh sáng trong suốt, trực tiếp đi ra khỏi Conquest, sau đó cứ thế tiếp tục đi về phía trước.
Bọn họ bước đi như thể đang đi trên đất bằng giữa chân không của vũ trụ không có không khí cũng chẳng có đất liền, từng bước về phía Trái Đất chỉ còn lại một nửa.
Don và Chamberlain ngơ ngác nhìn cảnh này, không thể hiểu được thông tin được thị giác truyền đến đại não.
Đến khi phản ứng lại được rồi, bọn họ lại càng đứng sững tại chỗ, chẳng biết nên phản ứng thế nào.
Hành vi này của Cố Trường An không còn liên quan đến việc sức mạnh của anh mạnh đến đâu nữa, nó đã hoàn toàn nằm ngoài hành vi của con người rồi!
Sợ hãi, bàng hoàng, lo lắng, nghi ngờ...!đủ loại cảm xúc đan xen trong lòng Don.

Trong tình huống căng thẳng quá độ vì du hành vũ trụ quá lâu lại bỗng nhiên bị đảo lộn nhân sinh quan, Don không thể rời mắt khỏi bóng dáng của hai người đang dần tiến xa kia.

Tay anh vô thức lần vào trong áo muốn chạm lấy bức tượng Thánh mẫu, nhưng khi những ngón tay chạm vào bức tượng cộm lên dưới áo đồng phục, anh lại thu tay.
Chamberlain không đứng nổi nữa, quỳ xuống đất, lẩm bẩm đọc kinh cầu nguyện trong vô vọng, nhưng hắn thực sự không hiểu mình đang cầu nguyện cái gì vào lúc này.

Bộ não của hắn, trước giờ vẫn luôn khôn ngoan và cẩn thận, bỗng trở nên trống rỗng.
Nhưng khi Don nhẹ nhàng nhưng kiên định ôm lấy eo Chamberlain từ phía sau, an ủi hắn, để hắn bình tĩnh trở lại, Chamberlain đột nhiên hiểu rằng mình chỉ đang làm một việc theo thói quen trong tiềm thức mà thôi - hắn đang dùng nó để thích nghi với những thứ kì dị vượt quá nhận thức con người vừa phát sinh trước mắt mình.
Chamberlain nghiêng mặt, đưa tay xoa nhẹ sau cổ bạn trai xinh đẹp của mình, khiến Don hơi cúi đầu xuống một chút để anh hôn lấy mình.
Sự ấm áp của người thương, so với tất cả những thứ khác trong vũ trụ này, vẫn là thứ có thể khiến người ta dễ bình tĩnh lại nhất.

Cố Trường An nắm bắp tay Seryozha đi về phía trước.

Theo lý thuyết mà nói, họ sẽ không thể đi hết khoảng cách giữa Conquest và Trái Đất trong suốt cuộc đời của họ bằng tốc độ này, nhưng trên thực tế, họ mới bước ra khỏi Conquest trong vòng chưa đầy một phút thì đã sắp đến nơi.
"||||||||||||||||||||||||||||"
Tiếng kêu quỷ quái bên trong tai phải của Cố trường An chưa bao giờ ngừng kêu kể từ ngày anh thực sự nghe thấy nó - ngày 25 tháng 1 năm 71 Loại Địa Cầu.
Lúc đầu, nó xuất hiện càng ngày càng thường xuyên, nhưng sau khi rời khỏi hành tinh số 2, không giây phút nào là nó im lặng hết.
Âm thanh trong tai anh vẫn y như cũ - là một loại ngôn ngữ nào đó không rõ ràng, mang theo sức mạnh như sấm rung gió gào, liên lục không ngừng nghỉ đánh vào màng nhĩ của anh.

Nếu cái này thật sự là một "giọng nói" có thật, màng tai của anh chỉ e là đã sớm rách từ lâu.
Nhưng Cố Trường An sẽ không còn cố gắng nghe giọng nói này nữa, bởi vì anh đã hiểu rằng tiếng gọi này không thể bắt chước, không thể diễn tả được, là thứ mà tai của cơ thể con người không bao giờ có thể nghe được.
Nó vừa như xa tận cuối chân trời lại như gần kề bên tai, sắc bén đến đau xót, mềm mại đến điên đảo tâm hồn, vừa cao vút, lại vừa trầm thấp, vừa hồn hậu mạnh mẽ, lại vừa mơ hồ khó bắt.
Nó không có thật, không có lý do gì để tồn tại, nhưng nó đang xé nát tai phải và não của anh, giống như ai đó đang liên tục nện vào đầu anh bằng một thứ vũ khí nặng nề.
Đó là nỗi đau không thể miêu tả bằng lời được.

Nếu là một người bình thường nào khác chịu đựng, chắc người đó đã sớm phát điên muốn bổ đôi đầu mình ra rồi.
Cố Trường An hiện tại lại thấy biết ơn nỗi đau này.
Lượng thông tin khổng lồ không thể đếm xuể liên tục tràn vào tâm trí anh.


Trước sự xâm lược mạnh mẽ này, ký ức con người trong vòng 22 năm của Cố Trường An nhỏ bé như một hạt bụi, giống như một chiếc thuyền nhỏ lắc lư trên biển bão, có thể bị những con sóng lớn đánh vỡ ngay bất cứ lúc nào.
Nỗi đau này khiến anh luôn có thể cảnh giác, để anh vẫn có thể bám lấy thân phận con người, khó khăn giống như tuyệt vọng nắm lấy sợi dây của con thuyền nhỏ kia, cố gắng ngăn cho nó bị lật trong biển bão.
Ngoại trừ sự đau đớn này, thứ giúp anh nắm chặt nhân tính của mình còn có cả người này nữa.
Liêu Sa của anh.
Không biết từ lúc nào, cái người trước mặt anh luôn thẳng thắn chân thành, thỉnh thoảng hơi ngốc một chút đã trở thành một phần quan trọng không thể thiếu trong cuộc đời của anh mất rồi.
Bỏ qua những năm vinh quang chinh chiến trên chiến trường, bỏ qua Địch thượng tướng anh luôn ngưỡng mộ từ nhỏ và ký ức không rõ thật giả ở cô nhi viện, Seryozha chính là người đã cho Cố Trường An cảm nhận được thứ tình cảm của con người vừa chân thật vừa thân mật hơn nhiều.

Tình yêu dũng cảm không chút giả dối của chàng trai trẻ giống như một chiếc neo vững chắc chìm vào đáy biển sâu, vừa là chỗ dựa giúp anh giữ vững bản thân, vừa là nguồn dũng khí để anh tiếp tục tiến về phía trước.
Nghĩ đến Seryozha, Cố Trường An bỗng nhận ra những gì đang xảy ra không bình thường thế nào đối với một con người bình thường, nên là anh nên quan tâm một chút đến người bị mình kéo đi nãy giờ mới phải.

Anh quay lại, hỏi, "Liêu Sa, em cảm thấy thế nào rồi?"
Bước đi trong khoảng không tối tăm là cảm giác như thế nào? Trên, dưới, trái, phải đều là chân không, nhưng bọn họ không thiếu dưỡng khí cũng không rơi, bọn họ đi trên đất bằng, bọn họ đi một bước bằng cả một ngày trời di chuyển bằng tinh hạm.
Khi Cố Trường An dừng lại và quay đầu để hỏi, bọn họ liền đứng yên trong chân không trống rỗng hoàn toàn.
Vũ trụ hoàn toàn khổng lồ, không cần gây tiếng động, chỉ cần im lặng không ồn ào cũng đã có thể phô bày sự rộng lớn vô biên của chính mình - cảnh tượng này đủ để khiến bất kỳ con người nào cảm nhận được sự tầm thường của bản thân, thậm chí còn có thể khiến người ta phát điên.
Seryozha thậm chí không chút run rẩy.

Cậu dùng ý chí cứng như thép và một tình yêu chân thành để ép xuống nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất của mình, kiên quyết nắm lại tay đại tá, đổi thành hai người tay trong tay, sau đó bình tĩnh báo cáo, "Vẫn như bình thường, thưa Đại tá."
Cố Trường An nghe được câu trả lời của cậu, vui mừng quay lại, nắm tay Seryozha tiếp tục tiến về phía trước.
Seryozha im lặng đi theo anh, mắt nhìn vào cái tay còn lại của Cố Trường An - cái tay đang nắm lấy quả cầu thủy tinh.
Eve.
Seryozha cắn chặt răng.
Bọn họ rốt cuộc đến nơi.
Tấm chắn trong suốt hình cầu đang phát sáng dưới chân hai người bọn họ.
Đồng thời, bọn họ cũng nhìn thấy một nửa Trái Đất bên trong lớp bảo vệ bằng ánh sáng.
Một nửa Trái Đất được bao phủ bởi một lớp tuyết sâu không xác định; đại dương, các tòa nhà, thảm thực vật...!hoàn toàn bị nhấn chìm.
Có lẽ cảm hứng làm quả cầu thủy tinh của Eve xuất phát từ cảnh này chăng?
Cố Trường An dùng giọng đại tá ra lệnh, "Em đứng ở đây, đợi lệnh."
Seryozha đành phải đáp, "Vâng."
Cố Trường An bước ra hai bước và quay lại.

Dường như được truyền cảm hứng bởi tình trạng hiện tại của Trái Đất dưới chân mình, anh đứng cách Seryozha không xa, sau đó dùng ngón tay vẽ một vòng tròn quanh thân cậu.
Vì thế, Seryozha cũng được thêm một lớp ánh sáng trong suốt bao phủ, giống như đã được đưa vào trong một quả cầu pha lê vậy.
Đây đương nhiên là một lớp chắn.
Làm xong động tác này, Cố Trường An không hề quay đầu lại, đi mất.
Seryozha cố gắng nhìn theo bóng dáng của anh, nhưng Cố Trường An đi về phía Trái Đất, sau đó rất nhanh biến mất khỏi tấm mắt của cậu.
Seryozha không nhìn được Cố Trường An đang làm gì.
Cậu chỉ nhìn thấy lớp bảo vệ trong suốt phía dưới mình bỗng biến mất, sau đó, đại tá của cậu quay lại từ một hướng ngược lại, trong tay không còn quả cầu thủy tinh kia nữa.

Anh dùng một giọng hơi dịu dàng, hơi vui mừng nói với cậu, "Trái Đất đã trở về trạng thái cũ, từ hai nửa trở thành một rồi."
Khi Cố Trường An quay lại bên cạnh Seryozha, lớp bảo vệ ánh sáng xung quanh cậu cũng biến mất theo.

Seryozha đi nhanh về phía trước, hơi vội vàng, suýt nữa không kiểm soát được lực tay của mình lúc nắm lấy tay anh.
May là, lúc ở trạng thái này, cậu có thể thực sự chạm vào đại tá.

Nếu không được như vậy, Seryozha không dám đảm bảo liệu mình còn có thể duy trì lý trí không nữa.
Cố Trường An dịu dàng hỏi, "Sao thế?"
Seryozha lúc đầu không nói nên lời, một lúc sau, cậu nói nhỏ, "Đại tá, chúng ta đáp xuống đi?"
Nghe cậu thúc giục, Cố Trường An không nhận ra sợ hãi trong lòng của chàng trai trẻ, còn tưởng cậu nóng lòng muốn đáp xuống Trái Đất.

Anh nhận thấy được Trái Đất không có sinh vật sống, nhưng vì đề phòng, anh vẫn không tháo bỏ lớp bảo vệ quanh người Seryozha.
Một nửa Trái Đất bên dưới bọn họ hoàn toàn bị tuyết trắng bao phủ, không nhìn được chỗ nào với chỗ nào.

Cố Trường An không cố tình chọn địa điểm nào cả, anh nắm tay Seryozha tùy ý rơi xuống dưới.
Sau đó, cả hai rơi vào tuyết trắng.
Lúc hoàn toàn chìm trong tuyết nhưng vẫn tiếp tục rơi xuống, Cố Trường An bỗng tự cười bản thân - rõ ràng lúc nãy đã chú ý đến lớp tuyết sâu không thấy đáy này, thế mà chớp mắt sau anh đã quên mất phải dọn sạch tuyết rồi.
Ánh sáng dịu dàng trên người Cố Trường An nhẹ nhàng tản ra xung quanh như những gợn sóng liên tục, ánh sáng chiếu tới đâu, tuyết đều hóa thành không khí.
Lớp tuyết dày đặc che khuất mọi thứ cứ thế biến mất, thậm chí không để lại dấu vết gì.
Cố Trường An đánh giá xung quanh.

Đây là một quảng trường kỳ lạ - không thể là ở Trung Quốc.
Seryozha rũ mắt nhìn, phát hiện mình đang đứng trên một bệ đá màu đỏ.
Phần trung tâm của bệ đá có một mặt phẳng hình vuông bằng đá đen, mà ở trung tâm của mặt phẳng có ngôi sao năm cánh nhô lên.
Phía trước ngôi sao năm cánh có khắc hai hàng chữ:
"Имя твоё неизвестно,
подвиг твой бессмертен."
Tên của bạn không ai biết,
Công lao của bạn trường tồn vĩnh viễn.
Seryozha nhỏ giọng đọc thành tiếng, ngẩng đầu nhìn quảng trường đỏ rực xung quanh mình.
Chú Alexei, cha, con đã đến với đất mẹ, đến nơi mà các người hằng mơ ước.
Seryozha quay lại trong tư thế quân đội tiêu chuẩn, trịnh trọng báo cáo với Cố Trường An, "Thưa Đại tá, chúng ta đã hạ cánh xuống Moscow."

Quả cầu thủy tinh vỡ.
Sao lại có thể bị vỡ được?
Tại sao con của cô vẫn không hiểu rằng một phép lạ không được nhân loại chứng kiến sẽ hoàn toàn trở nên vô nghĩa, mà con của cô cũng sẽ không được nhân loại đánh giá cao.

Với cả, sao nó vẫn không hiểu rằng việc này cũng hoàn toàn đi ngược lại sự sắp đặt bao lâu nay của cô?
Eve khó chịu, cau mày, đi về phía Trái Đất.
Tác giả có chuyện muốn nói: cô gái đoán đúng quả cầu pha lê là một nửa thật sự của Trái Đất được thưởng một bông hoa nhỏ màu đỏ ~~~
Chương tiếp theo là mở đầu cho bóng tối, nhưng sau đó, nó cũng là chìa khóa để tìm ra ánh sáng ~~.