9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!

Chương 23: Tôi Yêu Em



Buổi tối tài xế đến nhà đưa ông bà về, Nghịch Nhi hứa mùa hè này sẽ về thăm ông bà và ở một thời gian dù sao lên đại học sẽ không còn thời gian nhiều để thăm ông bà nữa, ba đứa nhỏ cũng về, ngôi nhà trở nên im ắng hẳn.

"Em thích trẻ con lắm thì phải?".

"Không hẳn, vì đâu phải đứa trẻ nào cũng ngoan như ba em ấy!".

Bữa tối trong bếp chỉ có cô và Hắc Quản, sau khi làm xong bữa tối và ngồi trò chuyện cùng cô một lúc thì chú ấy cũng về phòng, trong bếp chỉ còn mỗi Nghịch Nhi và mấy món ăn trên bàn, cô đang ngốn một miệng thịt thì dưới chân cảm nhận được thứ gì đó mềm mềm mượt mượt, cô cúi xuống tóm thứ đó lên đặt trên đùi.

"Không ngồi yên trên phòng được à!?".

"Tôi thì sốt xắn chuẩn bị cho em thị tẩm từ một tiếng trước còn em thì giờ này còn ngồi đây ăn cho được, em quá đáng lắm!".

"Ăn cùng không, thịt ngon... ".

Hắn biến lớn thành người trong bộ dạng chỉ mặc mỗi chiếc quần tây, cơ bụng hiện diện trước mặt khiến Nghịch Nhi không thể rời mắt, cơ nào cơ nấy xuất hiện rõ ràng và to bự, hoàn hảo.

Phụt... hắn ngồi lên bàn tay giữ lấy cằm Nghịch Nhi nâng lên cao, gương mặt yêu nghiệt khiến cô hết tâm trạng muốn ăn, nuốt xuống hết ngụm thịt, cô nhìn hắn.

"Hồ ly đúng là giỏi dụ dỗ người khác!".

Hắc Quản sau khi tắm liền đi ra dọn dẹp bàn ăn, trông thấy hắn đang làm loạn trên bàn liền càm ràm.



"Làm gì đó?".

"Ra đúng lúc lắm, dọn dẹp đống này đi!".

Nói xong hắn liền nhảy xuống đất bế cô mang lên phòng, Nghịch Nhi tay còn cầm cục xương gặm chưa xong đã bị hắn giành lấy mang người đi.

Phòng tắm bốc khói do xả nước nóng, biết cô sẽ không bao giờ lên giường khi chưa tắm rửa nên hắn đã chuẩn bị nước nóng từ trước. Nghịch Nhi vào nhà tắm tắm rửa hơn ba mươi phút chưa ra hắn gọi mãi cũng không lên tiếng nên liền mở cửa đi vào.

"Nghịch Nhi, em không sao chứ?".

Cô ngâm mình trong phòng tắm, ngửa đầu ra điểm tựa liền ngủ quên khi nào không hay, hắn đột ngột xông vào lay người cô mới tỉnh dậy.

"Mệt quá nên tôi ngủ quên mất!".

Lần đầu tiên hắn xông vào nhà tắm không gõ cửa mà không bị cô đánh, Nghịch Nhi mệt rã người tùy ý cho hắn thích làm sao thì làm, hắn lấy khăn quấn lại giúp cô sau đó bế ra ngoài, mùi hương trên cơ thể hắn khiến cô thoải mái, Nghịch Nhi vòng tay ôm lấy cổ hắn tựa đầu lên vai càng khiến cô ngửi rõ mùi hương này hơn.

Cảm giác thoải mái dâng trào khiến cô bất giác rúc đầu vào cổ hắn, người hắn như bị thổi phồng lên bằng khí nóng, đường gân máu trên cổ đang dẫn thứ chất lỏng ấm nóng đỏ chảy mạnh bên trong, yết hầu chạy lên chạy xuống tìm chỗ an ủi, bên dưới theo đó mà thổi bùng sự hưng phấn, hắn cười tự mãn kê đầu sát lại cô.

"Nghịch Nhi thật xinh đẹp!".



Nghe thấy giọng nói, cô lờ mờ tỉnh dậy, đập vào mắt là yết hầu không ngừng chạy lên chạy xuống mãnh liệt, cô đưa tay giữ nó lại.

"Nó cứ chạy suốt, mấy nam sinh khác cũng như vậy, họ đều có thứ này! Sách sinh học có dạy thứ này với thứ bên dưới khá nhạy cảm!".

Hừ! Hắn cười khổ đặt cô nằm xuống giường. Cô gái trước mặt hắn chỉ cần vứt tấm khăn kia đi liền trần trụi không một mảnh vải che thân, nước da trắng ngần mềm mại, mái tóc thơm hương hoa búi gọn trên đầu lơi nhẹ vài sợi tóc con. Cậu em ruột dính trên người như muốn bung xích nhảy tọt ra để tiếp xúc với cơ thể mềm mại, mát mẻ trước mắt, hắn cúi xuống giữ chân cô đặt lên vai, Nghịch Nhi như thuốc phiện nằm yên một chỗ cũng khiến hắn phất cờ trắng, Hành Dục cúi thấp đầu phả luồng hơi ấm lên cổ cô, **** *** thỏa thích sau đó liền ngậm lấy cánh môi đùa giỡn, đầu lưỡi ấm nóng luồng vào bên trong quậy phá, Tiểu Nhi bị hắn hôn một cách ngấu nghiến và thô bạo đơn giản vì bây giờ cơ thể hắn đang cực kì muốn giải phóng.

Đầu lưỡi di chuyển trên từng tấc da tấc thịt bị đàn hồi, cô ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn tiệt nhiên không làm gì quá đáng.

Nghịch Nhi khẽ mở mắt trông thấy gương mặt đáng thương đang khổ sở của hắn không kiềm lòng được vòng tay qua cổ hắn ngồi dậy áp sát môi hôn lấy cặp môi mỏng hồng nhạt, cậu em bên dưới nóng ran bị hắn nhất quyết nhốt lại không cho ra ngoài, giọng Nghịch Nhi nhỏ nhẹ cất lên.

"Có muốn tôi giúp cậu... giải quyết nó?".

Vẻ mặt ngượng ngùng hơi ửng đỏ của hắn thật dễ thương, tóc mái che xuống mắt được cô vuốt ngược ra sau giúp cho hắn, người con trai đẹp như thiên thần.

Hành Dục mỉm cười nhẹ áp sát mặt cô, "Nghịch Nhi chưa sẵn sàng! Em chỉ cần cho tôi chút mùi hương từ em!".

Hắn vừa dứt câu cô đã tóm chặt má hắn đưa lưỡi vào quậy phá, cậu nhóc nhỏ bên dưới được giải thoát nóng hừng hực chờ được phóng thích, nắm cây gậy nóng trong lòng bàn tay không ngừng sục liên tục, một tay giữ chặt eo Nghịch Nhi cho cô tùy ý chọc ghẹo phần thân trên, da hắn mẫn cảm bị cô cắn mút tạo ra mấy hình hoa đỏ trước ngực, sực nhớ vẫn còn nơi không chịu yên phía trên, cô nhướng người ngậm lấy yết hầu trên cổ đang không ngừng nhúc nhích, **** *** khiến hắn nhanh chóng chạm đến cao trào, một dòng chất dịch được phóng thích, hắn vòng tay ôm chặt cơ thể bé nhỏ trong lòng, mùi hương hòa quyện vào nhau như hai cơ thể hòa vào làm một.

Giọng hắn trầm khàn cất lên, "Điên mất, tôi yêu em, Nghịch Tiểu Nhi!".

"Ừm, tôi cũng vậy!".