Nghịch Tử Thiên vừa nghe chuyện Nghịch Nhi đã nghỉ học mấy năm qua liền nổi trận lôi đình, chẳng phải vẫn luôn miệng nói học rất tốt sao, bây giờ lại lòi ra chuyện con gái bỏ học mấy năm rồi.
"Tô Nhật, anh bây giờ đang rất khó xử, quyền quyết định ở chỗ em, nếu bây giờ em cảm thấy khó xử anh sẽ đi giải quyết chuyện này thay em, đó là con của anh, của chúng ta!".
Tô Nhật đang ở công ty bàn chuyện xây nhà với bên chủ đất, vừa bàn xong chuyện đứng lên liền nhận được điện thoại của Nghịch Tử Thiên, rõ ràng đang rất tức giận nhưng vẫn hạ giọng nói đàng hoàng với bà.
Tô Dĩ là em gái ruột của Tô Nhật, chuyện này suy ra suy vào vẫn nên là phu nhân đi giải quyết, Tử Thiên ở vị trí anh rễ tất nhiên nghĩa tình không sâu đậm bằng bà nhưng nếu để ông ấy ra tay thì sau này hai chữ chị em ruột khó mà hàn gắn lại.
"Để em giải quyết, em sẽ cho anh câu trả lời được không?".
"Được, anh chờ em!".
Ngọn nguồn tin tức bay được đến tai Nghịch Tử Thiên là do khối trung gian Chu Đảo, nói chuyện cùng Nghịch Nhi một hồi anh biết được tin chấn động sốc hơn giá nhà đất này mà không màng thời gian gọi nói cho cha cô biết. Nghịch Tiểu Nhi sớm muộn cũng sẽ bị mắng một trận, tội dám nói dối khi ông ấy hỏi về chuyện ở trường, lần nào cũng bình thản trả lời giờ lòi ra cái đuôi dài cả thước.
Chỉ không ngờ là thời điểm đó lại tới ngay lúc này...
Ông gọi video call cho Chu Đảo bảo đưa điện thoại cho Nghịch Tiểu Nhi để ông hỏi chuyện. Nghịch Nhi còn vô cùng bình thản giữa chấn động ngầm mà cười tươi tỉnh vui vẻ gặp cha.
"Cha ơi, cha khỏe không? Khi nào thì cha với mẹ về?".
"Nghịch Tiểu Nhi, năm nay con học lớp mấy hửm!?", câu nói không dính líu gì tới câu hỏi của cô, nụ cười trên môi phần nào cứng lại.
"Dạ lớp 5!".
"Sao cha chẳng bao giờ nghe con nói gì về chuyện ở trường nhỉ?".
Giọng nói nghiêm khắc của Nghịch Tử Thiên xuyên qua loa khiến Chu Đảo ngồi bên cạnh còn phải rùng mình, Nghịch Nhi im lặng không biết phải nói gì, cha đang tức giận với cô, giọng Nghịch Nhi nhỏ đi, không gian tứ phương như đâm chọc vào cổ họng, cô lắp bắp nói ra từng chữ.
"Cha biết rồi ạ? Con cảm thấy đi học quá phiền phức, nhưng con đã xem rồi, mấy bài tập ở trường rất dễ nên...".
"Có thật không?".
Gương mặt nghiêm khắc của Nghịch Tử Thiên như áp đảo tinh thần bé nhỏ của Nghịch Nhi, mắt cô bắt đầu rưng rưng lên, khóe mắt đỏ ửng, cô mếu máo, "Cha đừng giận Tiểu Nhi, là tại con đi học đánh nhau với bạn nên bị đuổi học...hức, dì đã đổi trường cho con nhưng vẫn như vậy, các bạn không thích con, cứ kiếm chuyện với con suốt...hức...".
Chu Đảo ngồi nên cạnh nghe Nghịch Nhi vừa cố nhịn không khóc nấc lên vừa cố nói tròn câu mà lòng như thắt lại, anh lấy lại điện thoại từ trong tay cô, kéo Nghịch Nhi ôm vào lòng, thay mặt cô nói chuyện.
"Ông chủ à đừng la cháu tôi nữa, con bé hiểu chuyện không muốn ông bà chủ phải lo lắng nên mới như vậy, ông chủ còn mắng nữa tôi khóc theo con bé mất!".
"Haiz... cậu khóc lóc cái gì? Tôi đã mắng câu nào đâu?", Nghịch Tử Thiên quá đỗi bất lực, còn chưa quát câu nào mà nước mắt nước mũi hai người họ chứa chan thế kia thì còn nói gì thêm được.
"Được rồi được rồi, Nghịch Nhi ngoan không khóc nữa, Chu Đảo sẽ lo chuyện tiếp tục đến trường cho con, con yên tâm, có cha hậu thuẫn sẽ không ai ăn hiếp con nữa!".
"Dạ, Nghịch Nhi biết rồi, con sẽ ngoan!", Nghịch Tử Thiên vừa hạ giọng xuống cô liền hớn hở áp mặt vào màn hình điện thoại cười toe toét, khóc cũng giỏi mà cười cũng giỏi, đứa con gái này sao lại giống mẹ nó như thế.
Ít lâu sau Tô Nhật gọi lại cho ông ấy, thật tình trong lúc nói chuyện Tô Dĩ cứ lắp ba lắp bắp suốt, cứ xoay quanh lí do là vì muốn không dính phiền phức tới con gái họ nên mới dẹp đường của Nghịch Tiểu Nhi, đánh nhau lần đầu đã bị đuổi học là do hiệu trưởng thích làm khó muốn ép tiền bọn họ.
Nghịch Tử Thiên mặc dù đã nghe hết lí do nhưng cơn giận dữ vẫn không thể nguôi ngoai, tiền chu cấp mỗi tháng đều được chuyển vào tài khoản Diệp Thẩm nhưng con gái họ chẳng khác gì người ở.
"Em biết một chỗ này rất thoáng, nếu Nghịch Nhi có thể làm bài kiểm ra nhảy lớp một cách xuất sắc thì con bé không phải học lại, em sẽ bảo Chu Đảo sắp xếp đưa con bé đi!".
"Vậy đi!".
Buổi chiều hôm đó Chu Đảo đưa cô đến địa chỉ ngôi trường Tô Nhật nói, hiệu trưởng ở đấy là một người phụ nữ nghiêm khắc với chiếc kính vuông trên mặt, bà ấy nói rất ngắn gọn súc tích, trò chuyện với Nghịch Nhi và bảo Chu Đảo ra bên ngoài chờ.
Chu Đảo ở bên ngoài không biết hai người họ đã nói gì nhưng tiếng cười rôm rã kéo đến tận cả dãy hành lang còn nghe.
Lát sau Nghịch Nhi chạy ra gọi anh vào phòng.
Người phụ nữ kia liền nghiêm túc trở lại, bà chống tay nên bàn nhìn Nghịch Nhi bé nhỏ phúng phính hai cái má đáng yêu mà cầm lòng không đặng bảo cô qua cho bà ấy ôm xíu cuối cùng lại thành ngồi đấy cho bà ấy ôm cả buổi.
"Nghịch Tiểu Nhi rất thông minh, dù gì cũng gần đến năm học mới, nên cậu cứ nộp hồ sơ vào đây tôi sẽ xếp cho con bé lớp đúng với tuổi của con bé, ngoài ra, trong trường còn rất nhiều khóa học thú vị, tôi nghĩ cậu nên đăng kí hết cho con bé, năng động phát triển, rất có tiềm năng!".
"Vâng, tôi đã hiểu rồi ạ, cảm ơn hiệu trưởng!".
"Chị ơi, chị có lớp dạy võ không ạ!?".
"Tiểu Nhi, con học võ để làm gì chứ, có chú bảo vệ con rồi!".
Người phụ nữ kia lập tức nhìn anh bằng đôi mắt dữ tợn rồi lại nhìn Nghịch Nhi bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng.
"Học võ rất tốt cho sức khỏe, cậu nhắm bảo vệ cho con bé mọi lúc mọi nơi không?".
Chu Đảo đột nhiên bị đem ra dạy dỗ nên cả người căng cứng lắng nghe.
"Có rất nhiều loại võ cho em lựa chọn, thích loại nào học loại đó, riêng lớp học này chị sẽ miễn phí cho em luôn chịu không?".
"Oa...em yêu chị, chị là chị hiệu trưởng tốt bụng, xinh đẹp nhất em từng thấy a! Cảm ơn chị!".
"Được rồi, chị sẽ thêm tên em vào lớp em muốn học, về bảo chú của em gửi sớm tờ đăng kí cho chị nhé, nếu đăng kí tối nay ngày mai em có thể đến học ngay!".