9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!

Chương 73: Chỉ Xin Được Làm Người Một Nhà



Ba ngày sau cô về trường giải quyết đâu ra đấy chuyện thi cử, Lĩnh Quỳ trông thấy cô đã vui như trúng số mà giữ lại văn phòng hỏi chuyện gần hai tiếng đồng hồ, câu chuyện đại loại như là…

“Chuyện thi lại của em chị đã sắp xếp ổn thỏa đâu ra đấy, em chỉ cần chờ thông báo từ chị thôi nhé!”.

“Lần trước đi uống cà phê với Tô Nhật, cậu ấy nói em hình như có bạn trai rồi hả?”.

Stop! Dừng ngay câu này, Nghịch Tiểu Nhi thâm tâm lung nhẹ nhưng sắc mặt tuyệt nhiên vẫn một biểu cảm từ đầu tới giờ, cô đã uyển chuyển hướng vấn đề sang một góc nhìn khác rồi cuối cùng nhận lại lời khuyên chân thành từ Lĩnh Quỳ.

“Chị nói em nghe, chuyện gì thì chuyện, vẫn nên chia sẻ với người lớn, em có thể trưởng thành chính chắn nhưng vẫn không bằng số tuổi của mẹ em. Theo chị thấy thì Tô Nhật không phải là dạng má mì sử dụng quy luật bàn tay thuận nhỉ, vả lại em còn có chị mà… hhaa, sợ gì mà không nói ra chứ!”.

Nghe thấy câu nói ấy lòng cô dáy lên một sự nôn nao khó tả, thật sự là không sao ư? Kỷ Hành Dục đó thương yêu cô thì khỏi phải bàn, vứt hắn ra đường tuy có chút bứt bối vì bị phụ nữ vây quanh nhưng hắn tuyệt đối tự có cách tránh xa bọn họ, động vào liền đi khử trùng, con cáo ấy nhát gái gớm.

Nghĩ tới bấy nhiêu thôi cũng đã trút đi hết muộn phiền trong lòng cô. Rời khỏi văn phòng tầm mười giờ trưa, cô vừa ra đến căn tin mua chai nước suối thì tình cờ gặp lại Luyến Tư, nàng ấy vẫn hoạt ngôn rối rít nhưng ánh mắt có gì đó sai sai. Sau khi ngồi xuống dàn xếp rồi dẫn dụ mở lời, quả nhiên sau đó cô ấy đã gục mặt vào vai cô, khóc nấc lên như một đứa trẻ.

“Mình đã bị cha mẹ phát hiện sau đó cấm túc, họ còn đến nhà cậu ấy mắng cho một trận, giờ mình không còn mặt mũi nào nhìn cậu ấy nữa!”.

Lòng cô như chất thêm vài kí sỏi đá, ánh mắt hoang mang lẫn tâm trạng rối bời, cô tự hỏi rằng ra mắt phụ huynh hồi hộp như vậy sao.

Nghịch Tiểu Nhi đi xuống đường, cặp mắt vốn là điểm cô tự tin nhất nhưng giờ đây nó lại thẫn thờ nhìn vào không trung không có điểm tựa. Chợt cô giật mình tự vả vào mặt, rốt cuộc là cô đang lo lắng chuyện gì? Tại sao không ngừng có cảm giác trống trãi không có điểm tựa, chẳng phải điểm tựa tinh thần của cô vô cùng đáng yêu đó sao.

Điện thoại trong túi chợt vang lên, là cha…

“Cha! Con nghe đây ạ?”.

Ở đầu dây bên kia, Nghịch Tử Thiên nói vào điện thoại bằng một chất giọng chuyên dùng để dạy dỗ con cái, giọng ông vốn trầm nay còn trầm ngâm hơn cả thế.

“Cha mẹ đang ở nhà, con về đây ngay đi!”.

Cả bầu trời trong xanh đột ngột sập một phát thẳng xuống đầu cô. Kỷ Hành Dục!!

Lúc này ở nhà, Nghịch Tử Thiên vừa tắt điện thoại đã bị Tô Nhật vỗ vào vai một cái thật mạnh, bà giận dỗi nói.

“Anh sao lại dùng ngữ điệu cùng giọng điệu đó nói với con chứ, con sợ thì sao?”.

Nghịch Tử Thiên chầm chậm uống ngụm trà, liếc mắt sang nhìn vị kia đang ngồi ghế bên cạnh, ý tứ còn chỉ trích rõ ràng hơn thế.

“Anh không điên lên mắng mỏ nó là may lắm rồi. Quả nhiên dám yêu đương lén lút, có còn xem cha mẹ nó còn sống không đấy hả?”.

“Cũng có phải người xa lạ nào khác, chúng ta đều gặp qua cả rồi mà, đúng không Hành Dục!”.

Kỷ Hành Dục đang ngồi yên bất động nghe giáo huấn thì bị gọi, anh mỉm cười tán đồng theo, thời khắc này chỉ có mẹ cô mới cứu vãn được không khí căng sắp tắt thở này.

“Dạ vâng, cháu rất hâm mộ chú từ lần gặp gỡ đó, sau đó khi về nước cháu lại có duyên gặp con gái hai người. Cháu rất biết ơn cô chú đã sinh ra một tiểu cô nương vừa xinh đẹp vừa tài giỏi lại hiểu chuyện như Tiểu Nhi, cháu rất cảm mến cô ấy!”.

Nghịch Tử Thiên và Tô Nhật là hai trường phái đối lập nhau, Tô Nhật sau khi nghe xong mấy lời này bà phiền cười tít cả mắt, Tiểu Nhi nhà bà đó giờ gặp ai cũng khen nhưng mấy ai khen chuẩn như Kỷ Hành Dục. Còn Nghịch Tử Thiên vốn là người khô khan văn vở, nghe xong mấy lời kia ông nghiêm mặt nói.

“Cậu cũng khéo ăn nói quá nhỉ, sao lần đó tôi lại không nhìn ra bộ mặt này của cậu vậy? Con gái tôi sinh ra, tôi có trách nhiệm đứng phía sau hậu thuẫn tuyệt đối vạn chuyện cho nó, nó gặp chuyện gì nó đau một còn chúng tôi đau mười. Đám trẻ tuổi các cậu biết bao người nôn nóng mà lỡ vận hôn nhân kéo dài hệ lụy, Tiểu Nhi nhà tôi tuổi thật sự còn quá nhỏ!”.

“Chú lo lắng như vậy là điều hiển nhiên, cháu có thể hiểu. Quả thật cô ấy còn trẻ tuổi nhưng cháu thì không, cháu có thể toàn tâm toàn ý gíup chú bảo vệ cô ấy, không để con gái chú phải khóc một lần nào”.

Kỷ Hành Dục ngồi thẳng lưng trên ghế, anh hiểu hết những nỗi lo của cha cô, chính anh cũng từng đau xé tim khi mang cô về từ tay thần chết, chăm sóc cho cô khỏe lại từng ngày, mong ước giản đơn rằng mỗi ngày đều có thể trông thấy bông hồng nhỏ vô tư, vô lo vô nghĩ mà sống thật hạnh phúc.

Nghịch Tiểu Nhi đã về từ năm phút trước, cô nép mình bên cửa nghe cuộc nói chuyện của hai người họ. Trái tim cô ấm hơn cả ánh mặt trời, cô may mắn khi kiếp này có thể sống trong một gia đình ngập tràn hạnh phúc, may mắn khi ngày ấy đã mang Kỷ Hành Dục từ bìa rừng nguyên sinh về nhà và may mắn hơn nữa đó là đã không nấu món “Thịt cáo hầm củ cải”.

“Chúng tôi sẽ đưa Tiểu Nhi đi du học!”.

Kỷ Hành Dục chưa kịp phản ứng thì Nghịch Tiểu Nhi từ bên ngoài đã bị đẩy vào, Hắc Quản ra hiệu rằng cô phải cố lên, đây là lời nhắn mà An Vỹ nhờ anh mang đến gửi cho cô.

Trước ba ánh mắt đang chăm chăm nhìn về phía mình, cô vẫn bình tĩnh đi tới chào cha mẹ và chú A Đảo, người chú tận tụy luôn thương yêu cô.

“Con sẽ nghe lời cha, con sẽ đi du học, ngoan ngoãn học thật tốt! Nếu khi ra trường con đạt tấm bằng xuất sắc thì con muốn xin một điều từ ngay bây giờ được không ạ?”.

Cha cô chưa kịp nói thì đã bị mẹ cô cướp lời.

“Con muốn gì cứ nói! Có tấm bằng xuất sắc mẹ không tin cha con không đồng ý mọi yêu cầu của con!”.

Nghịch Tiểu Nhi mỉm cười nhìn sang Kỷ Hành Dục vẫn đang ngóng chờ cô, gương mặt vừa nhìn đã cho cô cảm giác ấm áp cùng cực.

“Con chỉ xin được cùng anh ấy làm người một nhà”.

“Người một nhà” có rất nhiều danh phận. Nhưng chuyện ở đây, câu nói “người một nhà” của Nghịch Tiểu Nhi chỉ cần một mình Kỷ Hành Dục hiểu rõ là được.