Tôn Lãng vô thức siết chặt bàn tay Dương Tịnh Hàm: “Anh đã cược rằng khi anh đề nghị chia tay, em sẽ không đồng ý, hoặc ít nhất sẽ hỏi anh lý do.”
Sống mũi Dương Tịnh Hàm đột nhiên cay cay, cô cảm thấy bản thân dường như sắp khóc đến nơi nên vội vàng quay mặt sang chỗ khác: “Vậy nên sau khi chia tay, anh liền ra nước ngoài sao?”
Tôn Lãng im lặng, nhưng sự im lặng của anh cũng chính là câu trả lời đối với cô. Đèn chuyển xanh, chiếc xe tiếp tục lăn bánh, tay anh vẫn siết chặt bàn tay Dương Tịnh Hàm: “Là anh đã cảm thấy bất an, là anh đã để trong lòng lời của bọn họ. Là anh đã sai rồi, lẽ ra anh không nên làm phép thử lên tình cảm của chúng ta. Sau này khi ngẫm nghĩ lại, anh cảm thấy bản thân thật ngu xuẩn. Em rõ ràng thích anh đến vậy…” Tôn Lãng vừa tự trách vừa tự cười giễu chính mình ngu ngốc.
“Không, lẽ ra em nên can đảm hơn. Nếu em không nhu nhược và nhút nhát, thì anh đã không cảm thấy bất an như vậy.” Dương Tịnh Hàm rũ mắt, buồn bã tự trách nói.
Tôn Lãng thấy Dương Tịnh Hàm tự trách mình như vậy thì liền nhíu mày phản bác: “Em nói gì vậy. Sao có thể tại em được. Khờ khạo quá đi. Đừng nói những lời như vậy nữa, anh không thích nghe chút nào đâu.”
Tuy Tôn Lãng nói vậy nhưng Dương Tịnh Hàm vẫn tự trách chính mình quá nhu nhược. Cô thầm hạ quyết tâm phải cố gắng để trở nên can đảm hơn, cô tuyệt đối sẽ không để vì mình mà Tôn Lãng phải chịu tổn thương thêm bất kì lần nào nữa.
Tôn Lãng đưa Dương Tịnh Hàm tới trước cổng chung cư rồi trở về. Lên đến nhà, Dương Tịnh Hàm vừa mở cửa liền nhìn thấy dì và bố từ bao giờ đã ngồi chờ cô sẵn. Dương Tịnh Hàm trong lòng có dự cảm chẳng lành. Từ sau khi cô làm hỏng buổi xem mắt lần trước, Trương Tuyết vẫn luôn liên tục gọi điện và nhắn tin cho cô, nhưng cô một tin cũng không hồi âm.
Đây là lần thứ hai Dương Tịnh Hàm cắt đứt liên lạc với gia đình. Lần thứ nhất là sau khi chia tay Tôn Lãng, lúc đó, vì quá đau khổ, nên Dương Tịnh Hàm lần đầu tiên trong đời bỏ học và cắt đứt liên lạc với mọi người xung quanh. Lần ấy cô đã bắt xe đến thành phố M, cách thành phố Z cũng không xa lắm. Gọi là thành phố nhưng thực chất nơi đó trông vẫn còn khá thô sơ, giống vùng quê hơn, nhưng bù lại ở đấy rất thoáng mát và có biển.
Dương Tịnh Hàm đã lặng mất tăm trong một tuần, cô thuê phòng ở một khách sạn gần biển và mỗi ngày đều dành cả ngày đi dạo dọc theo bờ biển. Mỗi lần như vậy cô đều sẽ nhớ đến lời mà Tôn Lãng đã từng nói với mình: “Nếu lúc nào đó em cảm thấy buồn và mệt mỏi nhưng lại không có anh bên cạnh, em hãy thử đi dạo dọc theo bờ biển. Sóng biển và gió sẽ thay anh cuốn hết muộn phiền của em đi. Nhưng mà đương nhiên là anh sẽ cố gắng hết sức không để chuyện đó xảy ra, anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em lúc em cần.”
Có lẽ đúng là như vậy thật, sau một tuần, tâm trạng của cô cuối cùng cũng đã bình tĩnh trở lại. Có lẽ sóng biển và gió đã thật sự thay Tôn Lãng cuốn đi hết sự đau lòng của cô, giấu chúng ngoài khơi xa. Sắp xếp xong tâm trạng, Dương Tịnh Hàm cũng thu xếp lại những hồi ức về Tôn Lãng, cẩn thận che giấu chúng ở nơi sâu nhất trong lòng. Sau đó cô trở về với cuộc sống thường nhật như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Mọi thứ đều trở về theo đúng quỹ đạo của nó, giống như Tôn Lãng chưa từng rời đi, cũng giống như Tôn Lãng chưa từng xuất hiện.
Sự liều lĩnh nào cũng sẽ đem lại những hậu quả, dù tốt hay xấu. Sau khi quay trở về, người trước đây vốn đã không được tự do như Dương Tịnh Hàm nay càng bị Trương Tuyết quản lý và giám sát nghiêm ngặt hơn. Cứ cách mỗi giờ, Dương Tịnh Hàm bắt buộc phải báo cáo vị trí hiện tại của bản thân. Bà ta thậm chí còn quấy rầy và làm phiền bạn cùng phòng của Dương Tịnh Hàm, để chắc chắn rằng cô không nói dối. Hành động của Trương Tuyết đã làm cho mọi người cảm thấy vô cùng khó chịu, dẫn đến việc Dương Tịnh Hàm bị bọn họ xa lánh trong những năm còn lại ở đại học.
Bây giờ nhớ lại Dương Tịnh Hàm vẫn còn cảm thấy rùng mình. Lần trước mới chỉ không liên lạc một tuần mà đã bị Trương Tuyết kiểm soát đến vậy, lần này là hơn cả tháng, Dương Tịnh Hàm có dự cảm không tốt cũng phải thôi.
Vừa lo lắng cái gì, cái đó liền xảy ra, Trương Tuyết từ sofa đứng dậy, bà tiến tới chỗ của Dương Tịnh Hàm không nói một lời nào trực tiếp giơ tay, giáng một cái tát đau đớn lên má phải của Dương Tịnh Hàm.
Những cái tát của Trương Tuyết dành cho Dương Tịnh Hàm chưa bao giờ nương tay, má phải của cô sau khi tiếp nhận một cái bạt tay dùng toàn lực liền lập tức sưng đỏ lên. Cái tát này hoàn toàn nằm trong dự liệu của Dương Tịnh Hàm, nhưng một điều kì lạ là ngay lúc này đây, cô vậy mà lại không hề cảm thấy sợ hãi trước Trương Tuyết. Nỗi sợ mà từ trước đến nay không ngừng đeo bám và hành hạ cô, hiện tại đã không còn đủ lớn để Dương Tịnh Hàm phải khép nép và thu mình lại khi đối diện với bà ấy. Thay vào đó là sự quyết liệt và khát khao muốn phản kháng, chống trả.