Kể từ đó trở đi Tôn Lãng mỗi ngày đều đến lớp rất sớm.
Tuy đến sớm nhưng anh chẳng làm gì cả, không ôn bài cũng không đánh bóng, chỉ nằm trên bàn ngủ.
Có đôi lúc sẽ có một vài bạn học đến hỏi bài Dương Tịnh Hàm, nếu là nữ sinh thì có thể kéo thêm một cái ghế đến ngồi nghe cô giảng đề, còn hễ là nam sinh thì đều sẽ bị Tôn Lãng hung dữ đuổi đi.
Ngày tháng cứ như vậy trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày bọn họ tốt nghiệp.
Trái với không khí náo nhiệt ở dưới sân trường, các lớp học lúc này không một bóng người, vô cùng yên tĩnh.
Bên trong một gian phòng học, có một nam sinh hai tay ôm bó hoa tulip, căng thẳng nhìn cô bạn học đang đứng phía đối diện, trán anh rịn đầy mồ hôi: “Cái đó… tôi, tôi thích cậu. Cậu… làm bạn gái tôi nhé.”
Tôn Lãng gần như nín thở chờ đợi câu trả lời của Dương Tịnh Hàm.
Cô cũng căng thẳng không kém, ngượng ngùng đỏ mặt không dám nhìn thẳng vào mắt Tôn Lãng.
Sự yên tĩnh chỉ kéo dài vỏn vẹn có vài phút mà tưởng như vô tận này cuối cùng cũng kết thúc vào khoảnh khắc Dương Tịnh Hàm đưa tay nhận lấy bó hoa, giọng cô lí nhí đến mức nếu không tập trung thì không thể nào nghe thấy: “Được.”
Tôn Lãng gần như nhảy cẫng lên sau khi nghe câu trả lời của cô.
Dương Tịnh Hàm cũng mỉm cười nhìn anh, trong mắt cô lúc này như chứa cả một bầu trời sao, sáng chói lấp lánh.
Hai người dưới sự chứng kiến của bạn bè đã đan tay vào nhau, cùng chụp ảnh tốt nghiệp.
Tôn Lãng sau đó cũng đã nhận được giấy báo trúng tuyển, anh thành công thi đậu vào cùng trường đại học H với Dương Tịnh Hàm.
Mọi thứ đều diễn ra vô cùng thuận lợi.
****
Chớp mắt mà đã gần đến năm mới.
Dương Tịnh Hàm sau khi lên đại học đã cởi mở hơn rất nhiều, cô kết giao thêm nhiều bạn bè, và cũng không còn khép mình như trước.
Tôn Lãng cũng tham gia vào vài câu lạc bộ thể thao của trường và vô cùng được chào đón nhờ kĩ năng tốt và gương mặt điển trai. Dù chỉ mới vừa gia nhập nhưng chẳng mấy chốc mà cái tên Tôn Lãng đã trở nên rất nổi tiếng trong trường và trên cả diễn đàn trường. Số lượng nữ sinh muốn làm quen với anh tăng lên nhanh chóng nhưng tất cả đều bị Tôn Lãng thẳng thắn từ chối ngay-lập-tức.
Hai người càng ngày càng bận rộn với bài tập và hoạt động câu lạc bộ của mình. Tuy vậy họ vẫn giành ra chút ít thời gian gặp nhau mỗi ngày dù chỉ là khoảng 15 phút đồng hồ đi bộ từ trường về ký túc xá.
“Năm mới em có phải về nhà không?” Trên đường đưa Dương Tịnh Hàm về ký túc xá, Tôn Lãng vừa chơi đùa với tay cô vừa hỏi.
“Vâng. Anh có về không?”
“Vậy chắc anh cũng sẽ về. Em về rồi nên anh cũng không ở lại trường làm gì. Hay anh đưa em về nhé? Sẵn dịp này chào bố và dì em.” Tôn Lãng vừa nói vừa nhìn Dương Tịnh Hàm bằng đôi mắt cún con lấp lánh.
“Không được!” Dương Tịnh Hàm nghe Tôn Lãng đề cập đến việc muốn ra mắt gia đình cô thì liền giật mình từ chối.
Tôn Lãng như buồn bã như chú cún cụp tai xuống vì không được đi chơi: “Ò.”
Nhận thấy phản ứng của bản thân làm Tôn Lãng buồn, Dương Tịnh Hàm vuốt ve tóc anh, dỗ dành: “Anh cũng biết tính dì em rồi đấy. Nếu bà ấy biết em có bạn trai, nói không chừng sẽ bắt em đổi trường học mất.”
“Ừm anh hiểu mà. Nhưng em hứa rồi đấy nhé, sau khi học xong đại học em sẽ giới thiệu anh với gia đình của em. Em không được nuốt lời đâu đấy.”
Tôn Lãng rất nghiêm túc mà giơ ngón út lên trước mặt Dương Tịnh Hàm, nhất định bắt cô móc tay với mình.
Dương Tịnh Hàm cười tươi rạng rỡ, đưa ngón út của mình nghoéo với ngón út của Tôn Lãng: “Được rồi, em hứa đấy.”
Hai người vui vẻ cười nói nắm tay nhau tản bộ về ký túc xá nữ.
Trước thềm năm mới, Dương Tịnh Hàm và Tôn Lãng ai về nhà người nấy, hai người phải tạm xa cách một thời gian.
Được về nhà nhưng Dương Tịnh Hàm chẳng có chút gì gọi là vui vẻ cả. Ở trong chính ngôi nhà của mình nhưng cô lại cảm thấy vô cùng bí bách và mệt mỏi.
Cả một bàn đầy đủ đồ ăn đang ở ngay trước mắt, nhưng không khí lúc này lại làm cho người ta ngột ngạt đến tức thở.
“Dì gọi lên trường của con để kiểm tra điểm rồi. Môn xã hội của con điểm khá tốt nhưng những môn tự nhiên lại đang bị tuột dốc đấy. Con nên chú ý hơn và cân bằng lại. Năm sau con lấy thêm môn kinh tế và tài chính đi, học những môn như vậy sau này ra đời mới có thể xin việc.”
“Dì con nói đúng đấy, con nên học thêm những môn như tài chính, kinh tế, kinh doanh, quản trị… như thế để sau này còn xin được việc ở những công ty lớn.”
“Vâng ạ.”
Một người sắp xếp đường đi nước bước, một người ở bên cạnh góp vui phụ hoạ, Dương Tịnh Hàm sớm đã quen với việc này. Cô không phản đối, cũng không dám phản đối, bởi cô hiểu rõ hậu quả của việc chống đối là gì.
“Được rồi. Ăn cơm đi.”
“Ấy, đợi đã. Sao hôm nay chén cơm của con đầy thế? Dạo này dì thấy con tăng cân không ít, sớt bớt cơm lại đi.”
“Vâng ạ.” Dương Tịnh Hàm cụp mắt làm theo lời Trương Tuyết, sớt bớt cơm trong chén ra.
Quả thật dạo gần đây cô tăng cân không ít. Tôn Lãng ngày nào cũng vỗ béo cô, hết dẫn cô đi ăn rồi lại mua đồ ăn về cho cô. Nhưng dì lại không thích điều này. Bà ấy nói con gái cần phải duy trì cân nặng nhất định, nên từ nhỏ đã rất nghiêm khắc với chế độ ăn uống của cô.
Dương Tịnh Hàm sống trong ngôi nhà này chẳng khác gì bông hoa được nuôi trồng trong lồng kính cả.
Vì sao lại ví von là hoa trong lồng kính mà không phải là chim trong lồng? Bởi vì ngay cả việc bản thân là loài hoa nào và có màu sắc gì cô cũng không có quyền quyết định.