Ta nghe tiểu thị nữ nói Trình Mậu chăm sóc mình suốt đêm, hai bầu má nàng vẫn rất đáng yêu. Sáng nay khi ta thức dậy, nàng đứng trước giường ta và nhìn ta với một nụ cười. Ta có một chút vui vẻ. Dù sao, nàng ấy cũng là thị nữ đầu tiên dám thân cận với ta, nói vậy sau này ta cũng không cần phải giả bộ ngủ để nghe lén các thị nữ nói chuyện phiếm.
Tiểu thị nữ nói với ta rằng nàng ấy được gọi là Thiện Thiện. Ta gật đầu, bày tỏ sự tử tế, ta hiểu rồi.
Thiện Thiện không sửa lời ta, nàng che miệng cười, bắt đầu trò chuyện với ta: “Nô tỳ sáng sớm hôm nay đã được gọi tới hầu hạ phu nhân, còn tưởng rằng là phu nhân muốn ta, không ngờ là tướng quân phân phó. Lúc nô tỳ đến, tướng quân vẫn còn ở đây chăm sóc phu nhân!”
Ta bĩu môi, đúng là mèo khóc chuột, rõ ràng chính là hắn làm ta bệnh: “Ta hiện tại không muốn nghe thấy hắn.”
Thiện Thiện chải đầu cho ta, từ trong gương liếc mắt nhìn ta một cái: “Aizza, phu nhân không muốn nghe chuyện của tướng quân, nên có có tin vui nô tỳ sẽ không nói cho phu nhân biết.”
Ta cứng miệng: “Không nói thì không nói!” nhưng lại lại lặng lẽ vểnh tai lên, ánh mắt nhìn nàng hết sức tò mò.
Thiện Thiện nhịn không được muốn cười, ta cảm thấy mất mặt, mạnh mẽ vì mình tìm một cái cớ: “Nếu ngươi đã muốn nói ra như vậy, vậy ta cho ngươi mặt mũi, nói đi!”
Đôi mắt của nàng uốn cong thành trăng lưỡi liềm, chải tóc của ta thẳng và mượt mà.
“Phu nhân đã chuẩn bị sẵn quần áo đi xem lễ hội hoa đăng chưa?”
Miệng ta vểnh lên cao, cầm lấy từng bước lắc lư đùa giỡn, Trình Mậu không cho ta đi... Chờ đã! Ta xoay người nhìn về phía nàng, nhỏ giọng hỏi nàng: “Ta có thể đi?”
Thiện Thiện nháy mắt mấy cái: “Tướng quân nói có thể nha!”
Tôi reo hò, đứng dậy cùng khung tập đi, không nhịn được xoay người trong phòng, váy xòe ra biến thành một bông hoa, đến mệt mới dừng lại.
Ta lấy lại bình tĩnh, mũi đau nhức, ta bước lại trước gương ngồi xuống, thấy khóe mắt mình đỏ bừng, ho khan một tiếng: “Nếu hắn cầu xin ta đi ra ngoài, ta sẽ đi xem lễ hội đèn lòng kia một chút.”
Ta cảm thấy bệnh của mình đột nhiên được chữa khỏi, bắt đầu vui vẻ chọn xiêm y. Chỉ cần nghĩ đến lễ hội hoa đăng tối nay, ta liền kích động không chịu nổi, tâm trí đã sớm bay ra ngoài phủ.
Thời gian trôi quá chậm. Cả ngày ta không quậy phá gì cả, hiền lành chọn trang sức và xiêm y cho đêm nay, lúc này mới ý thức được Trình Mậu hóa ra đã tặng ta nhiều đồ như vậy. Nhưng ta không có thời gian để ý hắn, xem lễ hội hoa đăng là quan trọng nhất.
Có lẽ là lương tâm Trình Mậu trỗi dậy, hắn không hề xuất hiện khiến ta an tâm một hồi. Ta ngồi trong sân, chờ đợi cho đến khi màn đêm buông xuống.
Ta bảo Thiện Thiện, không ăn tối cũng không sao, một đám thị nữ đi theo phía sau ta, chậm rãi đi về phía đại môn (cửa lớn). Trong nháy mắt ngồi lên xe ngựa, ta rõ ràng cảm giác được mình đang hồi hộp đến phát run, từ 8 đến 18 tuổi, 10 năm, đây là lần đầu tiên ta bước ra khỏi cái lồng này.
Hốc mắt ta trướng lên đau đớn, xúc động muốn lơi lệ. Nhưng ta lại khóc không được, ta bị nhốt quá lâu, khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, trong lòng ta so với vui mừng càng thấy xa lạ và bối rối hơn.
Thiện Thiện hỏi ta: “Phu nhân muốn đi đâu?”
Ta sẽ đi đâu? Đi nghe chuyện tiểu nương tử theo thư sinh bỏ trốn? Đi mua kẹo lê của Hoàng gia gia bán trên phố Trường Thuận? Hoặc đi xem những bức tượng nhỏ bằng đất sét đầy màu sắc ở Nguyên Giáp môn.
Rõ ràng có rất nhiều nơi thú vị, nhưng ta không biết phải đi đâu. Suy nghĩ một chút, ta nghiêng đầu nói: “Tới chỗ nào náo nhiệt đi.”
Hai bầu má Thiện Thiện hơi phồng lên, đến mức ta muốn vươn ngón tay chọc chọc một cái, nàng đề nghị với ta: “Hay là đi phố Xương Duyên xem một chút, nơi đó tối nay chắc là rất náo nhiệt.”
Vì vậy, chúng ta đi đến phố Xương Duyên. Dọc theo đường đi, ta nhìn ra ngoài qua khe hở của cửa sổ xe, chờ đến đầu phố Xương Duyên, xe cộ qua lại rất đông đúc, cực kỳ phồn hoa, vô cùng náo nhiệt.
Rất nhiều tiểu hài tử mặc quần áo đẹp, ăn mặc gọn gàng, đi dạo trên đường phố. Các tiểu nương tử mang theo hoa đăng, một số đeo mặt nạ, một số đội mũ che mặt, cũng có những người không che, nhưng rất ít.
Thiện Thiện đội mũ cho ta, dặn dò: “Phu nhân đừng tách khỏi nô tỳ, coi chừng đi lạc, phố Xương Duyên rất dài, có nhiều ngã rẽ khác nhau, đêm nay dòng người dày đặc, không chừng có người xấu trà trộn! “
Ta hừ hai tiếng, trong lòng bất mãn, ta cũng không phải tiểu hài tử, làm sao lại không biết cái này chứ.
Thiện Thiện thấy ta không để ý, bất đắc dĩ nói: “Phu nhân đừng trách Thiện Thiện nhiều lời, chỉ là bên ngoài quả thật không an toàn, Kinh Lăng quả thật là một mảnh đất ca múa an bình, tất cả đều nhờ vào Tướng quân tọa trấn (quản lý). Nhưng ở Phần Dương cách đây bảy mươi dặm, dân chúng không có quần áo mặc, không có cái ăn.”
Sau đó, nàng ghé đến bên tai ta và nói chuyện thân mật: “Phu nhân, nô tỳ nói riêng cho người biết một chuyện, tình hình hiện tại đang hỗn loạn, bây giờ Đại Tề bề ngoài nhìn có vẻ hòa bình phồn thịnh nhưng bên trong đã sớm thối rữa, tứ đại chính hôn (四代政昏: đại khái là 4 đảng phái chính trị đều hồ đồ), có thể chống đỡ được bao lâu?
Thanh âm của nàng dần dần chua xót: “Phụ thân nô tỳ vốn là Phần Dương lệnh, bị phản tặc chém đầu, treo thị chúng ở trên cửa thành... Cả nhà trên dưới một trăm lẻ ba người, chỉ còn lại một mình nô tỳ, nếu không phải mẫu thân liều chết bảo vệ nô tỳ, giữ được tính mạng, có lẽ cũng là không có cơ hội đến hầu hạ phu nhân...”
Lòng ta như thắt lại, một Thiện Thiện sôi nổi và đáng yêu như vậy đáng lẽ không phải chịu đựng điều này. Nàng giúp ta vuốt phẳng áo khoác của mình, lại trở về với khuôn mặt tươi cười, tuy mới mười ba mười bốn tuổi nhưng nàng đã là một thiếu nữ chững chạc rồi.
Ta nắm lấy tay nàng nghiêm túc hứa: “Ta sẽ nghe ngươi.”
Sẽ không chạy lung tung, sẽ không tách ra khỏi họ.
10
Nhưng thế sự khó lường, ai cũng không ngờ, phố Xương Duyên lại xảy ra hỏa hoạn, phải đổ nước một đoạn dài. Ta mang theo một chiếc hoa đăng thỏ nhỏ do Thiện Thiện mua cho, khắp mọi nơi, chỗ nào cũng đông đúc. Các thị nữ và ta bị đám đông làm cho tách rời khỏi nhau, ta cứ thế buộc phải đi theo dòng người, không biết bị chen chúc đến chỗ nào. Hoa đăng thỏ con cũng bị nghiền nát. Ta đau lòng vô cùng, đó là choa đăng mà Thiện Thiện đã chọn cho ta...
Trong khoảnh khắc thất thần đó, ta cảm thấy mình bị đẩy ra khỏi đám đông, nhào vào lòng một người, hoa đăng trong tay cũng biến mất. Ta theo phản xạ đẩy nam nhân đó, đâm vào một người nữ tử, khăn trùm đầu rơi xuống, tóc tung ra, trâm cài bằng ngọc cũng không biết rơi ở chỗ nào.
Ta che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt, nhìn về phía người vừa rồi. Là một thiếu niên, cao hơn ta nửa cái đầu, thanh tú tuấn dật, có đôi mắt hoa đào nhưng lại ôn hòa, trong sáng đến không ngờ.
Trực giác nói cho ta biết hắn cũng không phải người xấu, tuy rằng hắn quả thật có bộ dạng rất đẹp, nhưng ta đâu phải là người hời hợt. Ta quyết định bắt đầu hành động đầu tiên: “Ngươi đụng ta!”
Thiếu niên kia có chút ngây ng***ốc, vẻ mặt ngây thơ. Trong lòng ta thở dài, đáng tiếc dưới bộ mặt tuấn tú này, chẳng lẽ thật sự là một kẻ ng***ốc?
Ta vẫn che mặt, tiếp tục hợp tình hợp lý đưa ra yêu cầu: “Ngươi đụng ta bị thương, phải đưa ta về phủ!”
Lúc này hắn phục hồi tinh thần lại, cười thoải mái: “Cô nương là cùng thị nữ ra ngoài sao?” Hắn đoán ra hoàn cảnh của ta trong nháy mắt với giọng nói ôn hòa, thái độ đoan chính.
Ta thoáng an tâm, lại cảm thấy mình đi theo thị nữ lại còn đi lạc quá mức mất mặt, nên nói: “Sao ngươi biết là đi lạc? Nhỡ đâu là ta là tự mình chủ động chạy ra thì sao?”
Vừa dứt lời, lại ý thức được, mình chạy ra lại không tìm được đường trở về, có vẻ ta càng ng***u xuẩn hơn. Ta ảo não, giận chó đánh mèo, nhíu mày dùng sức trừng mắt nhìn hắn một cái.
Tuy nhiên, hắn ngược lại không để ý đến sự quyết liệt của ta. Chỉ nhìn ta kiên nhẫn nói: “Trên đường hỗn loạn, nữ tử đơn độc ở bên ngoài, nếu cô nương không ghét bỏ, hãy đi theo tại hạ trước đi.”
Đưa tay không đánh người hay cười (伸手不打笑脸人, là tục ngữ Trung Quốc, tương tự với câu “Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy” của Việt Nam), thái độ của ta cũng tốt hơn một chút, “Lang quân xưng hô như thế nào đây?”
Hắn ra hiệu cho ta đi bộ bên trong và giữ cho ta một khoảng cách thích hợp. Vừa đi vừa trả lời ta: “Ta họ Đàm”
Trong chốc chốc ta nhớ tới Đàm tiểu lang quân giỏi giảng, sẽ không thật sự trùng hợp như vậy chứ... Lại hỏi hắn: “Đàm tiểu lang quân khiến hai tiểu nương tử đánh nhau, là ngươi không phải?”
Bàn tay che mặt bất giác buông xuống. Hắn quay đầu nhìn ta, ngây người, vành tai phiếm hồng sắc mặt hơi tức giận: “Cô nương chớ tin lời đồn đãi, Đàm mỗ tuyệt đối không phải là đồ bạc bẽo.”......
Đúng là hắn! Ta nhớ lại rằng lúc đó ta đã nói xấu hắn, nhưng ta sẽ không đỏ mặt và xấu hổ. Vì vậy, ta gật đầu, đồng ý, và đổ lỗi cho người khác: “Những người đó quá đáng, làm sao có thể dễ dàng tin những lời đó chứ? Đàm tiểu lang quân ngươi rõ ràng là quân tử.”
Hắn được ta khen liền đỏ mặt, ngượng ngùng: “Cô nương quá khen ngợi.”
Ta nhớ rõ lúc trước hỏi Thiện Thiện tên hắn, Thiện Thiện chưa kịp nói Trình Mậu đã tới, hiện giờ hắn ở trước mặt ta, cho nên ta trực tiếp mở miệng hỏi hắn: “Ngươi tên gì?”
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, hắn cũng quay lại nhìn ta, ánh mắt ôn nhu, nghiêm túc nói cho ta biết: “Đàm Duật, tự Nhạn Kỳ. Chỉ dựa vào gió thu và nhạn kỳ, khi nào nhạn kỳ đi đến Tây Dương Quan.”
Ta nhẹ giọng đọc một tiếng: “Nhạn Kỳ...”, hắn đỏ mặt, lại thoải mái không chút nhăn nhó.
Ta đã đọc qua bài thơ này, là kỳ nữ tử của triều đại này một trăm năm trước, Phúc An Trưởng công chúa cùng người thân rời đi. Câu tiếp theo quay mặt nhìn thẫn thờ, bầu trời như túp lều hình vòm, khắp nơi xanh tươi.
Hiền Tông lúc đó nghe được bài thơ quyết biệt này, khóc rống thở dài: “Ta hổ thẹn với Phúc An.”
Khi đó ta liền cảm thấy, Lương Châu xa như vậy, nàng nhất định là rất nhớ nhà, nhưng nàng cũng nhất định là một cô nương lòng dạ rộng lớn, nàng biết rõ đi Tây Dương Quan, nhưng cũng thấy được trời như bầu trời. Hắn hẳn cũng là thiếu niên thông minh như vậy.
Lúc này dòng người chung quanh không đông đúc như lúc trước nữa, xem ra là đám cháy trên phố Xương Duyên đã được khống chế.
Đàm Duật vẫn đi bên ngoài ta che chở ta, chút ửng hồng trên hai gò má hắn vẫn chưa tan, nhẹ giọng hỏi ta: “Tại hạ thất lễ, xin hỏi danh tánh của cô nương.”
Trong lúc nhất thời ta không biết nên trả lời như thế nào, rốt cuộc ta nên trả lời Tống Tri Phất hay hay là A Chức?
Nếu ta nói Tống Tri Phất thì khắp thiên hạ này đều biết, nữ tử nhà Tống Hành Xuyên Tống Tri Phất, từ mười năm trước đã chết trong đại lao.
Nếu ta nói A Chức, làm thế nào ta có thể giới thiệu bản thân mình? Là phòng ngoài (cợ lẽ không hôn thú) của Trình Mậu sao...
Ta nhìn thiếu niên tuấn tú bên cạnh, cảm thấy xấu hổ.
Ta không phải là A Chức, và ta lớn hơn hắn hai tuổi, không nên cho hắn biết điều này. Đang suy nghĩ, bỗng nhiên ta nhìn thấy Thiện Thiện. Tiểu thị nữ chạy về phía ta, đã khóc thành tiếng.
Ta lau nước mắt cho nàng, lần đầu tiên làm một điều an ủi người khác với sự vụng về: “Ta không có việc gì, ngươi đừng khóc, đừng khóc!”
Thiện Thiện nói không nên lời, các thị nữ bên cạnh không biết từ nơi nào xuất hiện, đã chuẩn bị xong xe ngựa. Một đại thị nữ lớn tuổi hành lễ với ta, thì thầm vào tai ta: “Tướng quân đang chờ phu nhân, mong phu nhân nhanh chóng trở về!”
Đàm Duật sớm đã đi né sang một bên, không hóng chuyện.
Dưới sự thúc giục của thị nữ, ta bước lên xe ngựa, quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn một cái, hắn nhìn ta muốn nói lại thôi, cuối cùng mỉm cười với ta, sau đó nhìn ta đi xa.
Nhạn Kỳ, thật sự là một người ôn nhu. Thiện Thiện nói đúng, Đàm Duật và Trình Mậu không giống nhau, không thể so sánh. Có lẽ sau này cũng sẽ không gặp lại nhau, ta cũng không thể nói cho hắn biết tên của ta, nhưng chuyện này cũng không quan trọng. Thiếu niên tốt như vậy, ta cầu cho hắn sau này vượt qua ngàn dặm sóng gió, cũng nguyện hắn vĩnh viễn trong sáng.