A Chức

Chương 7



15

Trình Mậu nói hắn sắp trở về nhưng lại không nói khi nào về. Ta lo lắng đề phòng nửa tháng, thấy hắn vẫn chưa tới, dứt khoát ném chuyện đó ra sau đầu, tiếp tục sống vui vẻ như những ngày trước đó. Mỗi ngày làm cho trong phủ gà bay chó sủa, người ngửa ngựa lật. Thấy quản gia cùng thị nữ bận rộn, trong lòng ta luôn có loại thích thú chơi đùa. Vẫn là Thiện Thiện thú vị, cảm giác cùng nàng chơi đùa, thật sự là cực kỳ sảng khoái.

Ta thích Thiện Thiện, nhưng không nói cho nàng biết, nếu nàng biết, trong lòng đắc ý, sợ là cái đuôi phía sau vểnh lên tới trời. Vừa nghĩ đến khuôn mặt nữ thần của Thiện Thiện, hừ, ta lại nhớ tới những lúc nàng khen Trình Mậu lại nói ta không nói đạo lý.

Lại vui vẻ chơi hơn nửa tháng, ta đã sớm quên chuyện Trình Mậu sắp trở về. Nhưng đúng là ngày vui ngắn chẳng tày gang, vui mừng quá mà quên hết mọi việc.

Sáng sớm hôm nay, Thiện Thiện kéo ta đến vườn. Lúc trước chúng ta sai người đào ao, đã cho thả vào một ít cá. Tối hôm qua đột nhiên nhớ tới ao cá này còn chưa trồng hoa sen, hiện tại cũng không lạnh, thích hợp nhất để mò cá.

Ta vốn không muốn đi, đứng ở trong bùn mò cá, tự làm cho mình bẩn thỉu, rất chật vật. Nhưng không chịu nổi những suy nghĩ kỳ diệu của Thiện Thiện. Nàng xoay mắt, khuyên ta: "Phu nhân đi chơi một chút đi, dù sao cũng không có người khác nhìn thấy, thử một lần. Thiện Thiện cũng giống như người, còn chưa mò cá bao giờ! Chúng ta bắt cá lên, rồi đốt lửa, nướng lên ăn."

Ta không thể tránh khỏi động tâm, nhưng vẫn có một chút rối rắm, huống chi ta vừa mới một mực từ chối nàng, giờ đổi ý, thật sự mất mặt.

Thiện Thiện liếc mắt một cái là nhìn ra ta lung lay bất định, lập tức đem lý do đẩy lên người khác: "Lúc trước quản gia sai người đào ao cá, đau lòng đến sắp nhỏ m**áu, chúng ta đi bắt cá nướng ăn, vừa lúc có thể an ủi quản gia, đây là làm việc tiết kiệm ngân lượng."

Ta bán tín bán nghi, nhớ tới ánh mắt tiếc của lúc trước của quản gia, cùng với sự khiển trách nhìn khuôn mặt nhăn nhúm của chúng ta...: “Có thực sự được an ủi được không?”

Tiểu thị nữ dùng sức gật đầu khẳng định. Ta lập tức vứt bỏ chút nghi hoặc kia, quản gia dù sao cũng vất vả nhọc công, để làm cho lão nhân gia hắn vui vẻ, ta hy sinh chính mình một chút, phấn đấu liều mình một lần, đi mò cá là được rồi.

Ta và Thiện Thiện chọn xiêm y, nhưng không tìm được cái nào đơn giản thuận tiện. Thiện Thiện không nói gì: "... Thật sự một món cũng không có?"

"Đẹp mà..." Ta nhỏ giọng giải thích. Phải thừa nhận, ta là một người rất yêu cái đẹp.



Trong tủ tất cả đều là xiêm y tinh xảo hoa mỹ, tuy rằng không giỏi múa, nhưng lại làm rất nhiều áo múa phức tạp, ngoài ra còn có nhiều váy dài, chỉ vì mặc đẹp mắt. Gần đây càng yêu thích làn váy rộng rãi. Nếu muốn tìm ra một món trang phục đơn giản không phức tạp, thật đúng là có chút khó khăn. Cái gì cũng không đơn giản.

Nàng tìm cho ta một bộ xiêm y mới mà các thị nữ mặc, ta cũng không ghét bỏ, thử kích thước, đúng là vừa vặn.

Buổi sáng thức dậy liền mặc vào, đi theo Thiện Thiện mò cá. Giờ phút này ta đã cởi giày thêu, đứng ở bên ao cá, vẫn có chút do dự. Aizza... Thật bẩn.

Thiện Thiện đã cởi giày, nhảy xuống. Ta nhìn mắt cá chân của nàng bị mắc kẹt trong bùn, cảm thấy sợ hãi một chút. Thật bẩn!

Nhưng tiểu thị nữ xoay người chờ mong nhìn ta, ta cắn răng, một chân bước vào trong bùn, trong thoáng chốc làn nước lạnh lẽo đã ngập qua bắp chân ta, mu bàn chân cũng nhìn không ra màu trắng.

Dù sao cũng đã đạp một cái, ta dứt khoát không suy nghĩ quá nhiều, dứt khoát đem một chân khác cũng giẫm vào. Cảm thấy cũng tốt.

Nhưng những con cá kia thật sự linh động, ta cùng Thiện Thiện tay không mò cá, một con cũng không bắt được. Còn nói đi nướng cá ăn... Ngay cả vảy cá cũng không sờ được. Nhưng được cái chơi vui, trong lòng mơ hồ có loại thích chí vì phá vỡ quy tắc.

Nhưng vẫn là câu nói kia, người không thể đắc ý vênh váo. Khi ta đang vui vẻ, có một con cá bơi đến bên cạnh ta, lắc lư chậm rãi, ta tự tin, cảm thấy rằng có thể bắt nó, nhưng khi ta bắt được nó, trong nháy mắt nó nhanh chóng vụt khỏi tay ta trốn thoát.

Thế là ta trượt về phía trước ngồi trong bùn, làn váy cùng tay áo ướt đẫm, dính đầy bùn, trên mặt cũng bị bùn văng tung tóe. Ta chưa từng chật vật như vậy, trên người bẩn đến không chịu nổi.

Thiện Thiện vội vàng đến đỡ ta, ta cực kỳ ảo não, lại may mắn không có ai nhìn thấy. Nhưng ngay khi ta một thân đầy bùn từ trong nước đứng lên, lơ đãng quay đầu lại liền nhìn thấy Trình Mậu đứng ở trong hành lang cầu. Ta không biết hắn đã ở đây bao lâu.

Ta tưởng rằng mình hoa mắt, nhắm mắt lại, lại mở mắt ra, Trình Mậu đã đi về phía ta. Hắn thực sự đã trở lại! Dáng vẻ mất mặt của ta đều bị hắn nhìn thấy!

Ta không biểu hiện ra, nhưng trong lòng đã bắt đầu la hét....... Lần này thật sự là mất mặt đến tận phố Xương Duyên. Hắn nhất định sẽ cười nhạo ta! Chắc chắn!

Không thể dễ dàng bị hắn chọc giận, nếu ta thẹn quá hóa giận thì chứng tỏ lòng dạ không ngay thẳng, sẽ càng mất mặt. Ta suy nghĩ rất chu toàn, nhưng luôn không thể chịu nổi Trình Mậu vì hắn có bản lĩnh chỉ cần nói hai, ba câu là sẽ khơi mào lửa giận của ta.

Hắn đi thẳng vào bờ, chỉ cách ta ba bước. "A Chức, ta về rồi."

Ta đứng ở trong nước bùn nhìn hắn, hai năm không gặp, Trình Mậu hình như đen không ít, trên cằm phủ đầy râu, lông mày cứng lại, toàn thân khí thế càng hung hãn hơn, giống như một thanh kiếm rút ra khỏi vỏ. Hắn ngồi xổm xuống vươn tay về phía ta: "Ta đã trở về."

Không biết là quỷ mê tâm khiếu hay là sao, ta đi về phía trước hai bước, sững sờ đặt tay lên tay hắn. Thiện Thiện lặng lẽ chuồn đi, tiểu thị nữ thế mà đem ta bán đi, bán rất dứt khoát.

Chưa kịp suy nghĩ kỹ, ta liền bị Trình Mậu bế lên, quấn lấy xiêm y lầy lội nép mình trong lòng hắn, hiếm có khi ta không chống lại hắn. Không phải bởi vì cảm động đến nói không nên lời, cũng không phải bởi vì ta ngượng ngùng vì làm bẩn xiêm y của hắn, mà là bởi vì Trình Mậu trước mắt, quá xa lạ. Ta muốn chống lại hắn nhưng không biết lấy gì để chống.



Cứ như vậy hắn một mạch ôm ta vào viện, các thị nữ đã chuẩn bị xong nước ấm. Trình Mậu đặt ta lên ghế trong viện, sau đó ngồi xổm xuống, rửa chân cho ta. Đôi tay to kia nắm lấy chân ta, nhẹ nhàng chà xát, lộ ra sắc da trắng nõn vốn có.

Trình Mậu đặt chân ta lên lòng bàn tay, tay hắn quá lớn, còn dài hơn chân ta. Hắn nhìn chằm chằm chân ta, nhìn rất nghiêm túc, mãnh liệt đến mức muốn xuyên qua chân ta, khiến ta không khỏi động đậy ngón chân.

Trình Mậu vươn ngón trỏ thon dài ra, gõ nhẹ ngón chân ta, giương mắt nhìn ta: "Màu hồng."

Ta chưa kịp nổi giận thì hắn đã nhanh chóng xỏ đôi giày thêu sạch sẽ rồi bế vào phòng. Hắn vừa đi ra ngoài, thị nữ nhanh nhẹn tắm rửa gội đầu cho ta, thay xiêm y sạch sẽ trong tủ.

Bộ xiêm y thị nữ kia được ta giữ lại, giao cho thị nữ rửa giặt rồi đặt ở trong rương. Đợi đến khi thu dọn xong, đi ra ngoài cũng nhìn thấy Trình Mậu đã thay xiêm y xong. Hắn đang chờ ta.

Không gặp hắn hai năm, dường như sự chán ghét của ta đối với hắn đã giảm đi một chút. Thay vào đó là cảm giác xa cách.

16

Điều ta nghĩ không ra nhất chính là, ta rõ ràng cao thêm một ngón tay, nhưng đứng ở trước mặt Trình Mậu, vẫn như cũ chỉ đến lồng ngực hắn. Nhưng ta biết, mình nhất định thanh tú hơn không ít.

Trình Mậu nhìn ta, trong mắt kinh diễm không chút che dấu, còn mang sự vui mừng vì trong nhà có hài tử đã trưởng thành: "A Chức thật đẹp, xiêm y trên người cũng đẹp."

Ta khinh thường hắn, Trình Mậu khen quá cố ý. Hừ, người sáng suốt đều nhìn ra được ta đẹp, ta cũng không chịu thua kém: "Có phải chuyện gì mới đâu?"

Cảm giác xa cách đột nhiên biến mất, vẫn là Trình Mậu tự mình đa tình kia. Lời này nghe có vẻ như chiếc váy này làm riêng cho ta vậy. Tuy nhiên ta tạm thời nhịn, mí mắt run lên, né tay Trình Mậu, bước vào trong viện.

Hiện tại mặc dù là ban ngày, nhưng nếu vẫn ở trong phòng, dựa vào tính tình không biết xấu hổ của Trình Mậu, còn không biết phải làm ra chuyện hạ lưu gì. Cũng không cần biết Trình Mậu có nhìn ra tâm tư nhỏ bé của ta không có, ta mặc kệ hắn, cho dù có nhìn ra, ta cũng không sợ hắn.

Đến trong viện, ta ngồi cách Trình Mậu rất xa. Hắn buồn cười nhìn ta: "A Chức sao ngồi cách ta xa như vậy?"

Ta sử dụng móng tay màu hồng nhạt để cạo đường vân trên bàn đá, mí mắt không nâng lên: "Tránh hiềm nghi." (避嫌)

Trình Mậu không thể tưởng tượng nổi nhìn ta, dường như không nghĩ tới ta sẽ ném cho hắn hai chữ này, sau đó cười ra tiếng. Hắn tiến đến với ta, ôm ta vào lòng và ngồi xuống trên ghế đá.

"Chúng ta nên tránh nơi nào? Nơi nào ta chưa từng thấy? Hả?" Chóp mũi Trình Mậu chạm vào trán ta, nhẹ nhàng mở miệng hỏi ngược lại ta.

Lời nói quá trắng trợn, ta nhất thời không tìm được lời nào để chống trả, chỉ có thể ôm cổ: "Chính là muốn tránh hiềm nghi, nào giống như ngươi, không biết xấu hổ!"



Ta có thể cảm thấy rõ ràng rằng khuôn mặt mình bắt đầu nóng lên, không cần phải suy nghĩ, chắc chắn đỏ bừng. Âm thầm căm hận mình không giữ được khí thế, nhưng rốt cuộc ý thức được Trình Mậu so với trước kia, càng không biết liêm sỉ.

Trình Mậu lúc trước đều làm cho ta đau đầu không chịu nổi, hiện giờ hắn càng thêm khó chơi, sau này sợ là muốn phiền c**hết ta. Hắn quả nhiên không chịu buông tha, quấn lấy ta giễu cợt: "Chức Chức mặt đỏ như vậy làm gì? Thẹn thùng sao?"

Ta tức giận không chịu nổi: "Ngươi thật là phiền!"

Ta giãy dụa muốn từ trong ngực hắn nhào xuống. Nhưng Trình Mậu không cho phép, hắn ôm chặt lấy ta, thân mật với ta. Tự mình nói chuyện với ta, cũng không quan tâm ta có nghe hay không: "Hai năm không gặp, A Chức đã trưởng thành."

"Quản gia viết thư nói, nàng ở trong phủ nghịch ngợm, ngày ngày làm loạn. Lúc trước ta ở trên hành lang cầu nhìn, đúng là so với trước kia hoạt bát hơn rất nhiều, ngay cả bùn đất cũng không chê. Tuy rằng trông có trưởng thành, nhưng vẫn là một hài tử."

Hắn lải nhải thật sự quấy nhiễu người khác, ta lên tiếng ngắt lời hắn: "So với ngươi ta đúng là một hài tử. Ngươi đã ba mươi ba rồi!"

Trình Mậu bị ta làm cho nghẹn lại, bên tai ta cuối cùng cũng thanh tĩnh. Nhưng không quá vài hơi thở, giọng nói sâu kín của hắn tự mình truyền đến đỉnh đầu. “...... Chức Chức đây là ghét bỏ ta già rồi sao?"

Ta nghe giọng hắn có chút không đúng, trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn không muốn cúi đầu: "Vốn là... lớn hơn một, hai tuổi nữa cũng có thể làm phụ thân ta...".

Đây cũng vốn là sự thật, chỉ là người khác không dám nói, ta thẳng thắn, dám nói ra mà thôi. Nhưng Trình Mậu không đủ rộng lượng, cực kỳ để ý người khác nói hắn già, dựa vào lỗ tai của ta âm trầm thì thầm: "Phụ thân của Chức Chức ta quả thực không dám làm, nhưng phụ thân hài nhi của A Chức, ta có thể."

Trong lòng ta lúc này có dự cảm không ổn. Ngay lập tức Trình Mậu bế ta đứng dậy, quyết đoán đi vào trong phòng: "Xem ra A Chức muốn làm a nương rồi, còn bóng gió nhắc nhở ta, là ta sơ sẩy rồi."

Ta mở to hai mắt, người này thật không biết xấu hổ!

"Nếu Chức Chức khao khát một hài tử, vậy ta cũng đành phải vất vả một chút."
— QUẢNG CÁO —