A Thiền - Đinh Mặc

Chương 54: Nguời hùng của tôi (2)



Mấy vị cảnh sát chia nhau thận trọng tiến vào bên trong. Lý Vi Ý lòng nóng như lửa đốt muốn đi theo, Trương Tĩnh Thiền nắm lấy cổ tay cô lại, giữ khoảng cách an toàn với cảnh sát, hai người cũng đi cùng vào. Đinh Trầm Mặc quay lại nhìn thấy Trương Tĩnh Thiền vẫn bình tĩnh, cũng không ngăn cản họ nữa.

Tổng cộng có ba căn phòng, mái nhà đã bị hư hỏng, bụi bám đầy quanh nhà, mùi hôi thối bốc lên. Đinh Trầm Mặc chỉ cần liếc mắt cũng thấy ngay vài vết máu khô trên nền nhà. Ông ra hiệu bằng tay cho cấp dưới, một người canh bên ngoài cửa, một người canh ở trong sân, hai người còn lại đi theo ông lần lượt lục soát từng căn phòng.

Lý Vi Ý nhìn thôi mà tim đập thình thịch, cô bấu chặt lấy tay Trương Tĩnh Thiền, anh thấy cô sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đầm đìa, anh trực tiếp choàng tay qua eo cô, cùng dõi theo hành động của cảnh sát.

Đinh Trầm Mặc nhanh chóng ra khỏi căn phòng đầu tiên, vẻ mặt ông tĩnh lặng, liếc nhìn họ rồi lại lách người vào căn thứ hai, không lâu sau, bọn họ nghe thấy tiếng ông hô to: “Có người ở đây!”. Mấy vị cảnh sát lập tức xông vào.

“Nghi can không ở đây!”

“Vẫn còn sống, còn sống!”

“Từ từ nâng lên!”

Lý Vi Ý không thể kiềm chế được nữa, cô hất tay Trương Tĩnh Thiền ra, khóc nức nở chạy đến. Hai vị cảnh sát đứng gần cửa nhìn thấy thiếu niên mặt mũi đẫm đầy nước xông vào, cũng hơi ngạc nhiên nhưng không ngăn cản.

Trong căn phòng tối tăm, hôi thối và lộn xộn, toàn thân Lý Trung Hằng bị trói chặt bằng dây thừng, sắc mặt tái nhợt, hơi thở thoi thóp. Trên người ông còn có vài vết thương do dao đâm, hầu hết vẫn chưa kết vảy, rất nhiều vết thương vẫn đang chảy máu, loang lổ trên mặt đấy, ông ấy đã bất tỉnh.

Đinh Trầm Mặc cẩn thận nâng người Lý Trung Hằng lên, dùng áo khoác của mình để bọc người ông lại, hét lớn: “Nhanh! Mau gọi xe cứu thương!”

Lý Vi Ý lao đến, cầm lấy tay Lý Trung Hằng gào khóc: “Bố ơi! Bố!”

Đinh Trần Mặc ngạc nhiên nhìn cậu thiếu niên, những cảnh sát khác cũng ngơ ngác nhìn nhau.

Trương Tĩnh Thiền cũng đã chạy vào theo, ôm cô vào lòng, nhìn kĩ Lý Trung Hằng một lúc, rồi ngẩng đầu hỏi Đinh Trầm Mặc: “Ông ấy có nguy hiểm đến tính mạng không?”

Đinh Trầm Mặc: “Tôi không phải bác sĩ, nhưng cũng may là vẫn còn sống. Mất một lượng máu như vậy, nếu trễ thêm nửa ngày nữa…”

Lý Vi Ý quẹt nước mắt, căm hận nói: “Tên súc sinh Chu Chí Hạo! Chắc chắn là hắn ta làm!”

Đinh Trầm Mặc lại nhìn Trương Tĩnh Thiền, Trương Tĩnh Thiền bình tĩnh nói: “Bạn trai tôi hơi nhạy cảm, anh ấy coi bố tôi như bố ruột của mình.” Sau đó anh cụp mắt xuống, khẽ nói: “Bố, bố nhất định không được xảy ra chuyện gì đâu.”

Đinh Trầm Mặc lúc này mới rời tầm mắt.

Hai cảnh sát khiêng tấm ván từ nhà bên cạnh sang, tạm thời làm thành cái cáng nhỏ, Trương Tĩnh Thiền mạnh mẽ ôm chặt Lý Vi Ý lùi về sau. Cảnh sát cẩn thận nâng Lý Trung Hằng vào tấm ván, khiêng ra ngoài sân – nơi có ánh nắng chiếu xuống và không khí thoáng đãng, rồi đợi xe cứu thương đến.

Lý Vi Ý ngồi xuống đất bên cạnh Lý Trung Hằng, nắm lấy tay ông, nghẹn ngào khóc, vừa mừng vừa lo. Trương Tĩnh Thiền ngồi xuống nền đất bẩn như cô, anh gọi điện cho mẹ Lý và Lý Hiểu Ý, giải thích rõ ràng có trật tự, dặn dò họ gặp nhau ở bệnh viện. 

Sau đó, anh dùng một tay ôm lấy vai cô, tay còn lại lau nhẹ gương mặt đầm đìa nước mắt của cô, nói: “Em có thể nói chuyện được không? Cố gắng bình tĩnh lại một chút.” 

Nghe anh nói, cô lập tức cố gắng điều hòa nhịp thở: “Anh nói đi.”

“Em gọi điện cho Hứa Dị, bảo anh ta lập tức liên hệ với Viện trưởng bệnh viện Nhân dân Thành phố, chuẩn bị đội ngũ chuyên gia tốt nhất cho bố em.”

Lý Vi Ý nước mắt giàn giụa nhìn anh, bỗng nhiên cô nhào vào lòng anh, hai tay ôm chặt, chôn mặt vào ngực anh: “Cảm ơn, cảm ơn anh! Huhuhu…” 

Với chiều cao một mét tám, cô nhào vào khiến lồng ngực anh đau nhói. Anh khẽ thở dài, nhìn đỉnh đầu đen nhánh của cô trước ngực mình, anh không khỏi phì cười, giơ tay vỗ nhẹ lưng cô: “Được rồi, đừng khóc nữa, mau gọi điện đi.”

Lý Vi Ý sụt sịt gọi điện thoại cho Hứa Dị, Hứa Dị nghe kĩ từng lời, cuối cùng hỏi: “A Thiền…cậu không sao chứ? Có phải đang khóc không? Hay là tôi qua đó nhé?”

“Không, không cần đâu, cảm ơn anh.”

Cô đang mở loa ngoài, sau khi cúp máy, cảm xúc cũng dần bình tĩnh lại. Lúc này, cô nghe thấy Trương Tĩnh Thiền ở bên cạnh nhàn nhạt: “Anh ta rất dịu dàng với em.”

Lý Vi Ý ngơ ngác trả lời: “Không phải là anh ta muốn lấy lòng anh à?”

Trương Tĩnh Thiền không nói gì nữa.

Cảnh sát vẫn tiếp tục điều tra, liên lạc và báo cáo lên cấp trên. Lúc đó chỉ có hai người ngồi dưới ánh nắng giữa sân, trông coi Lý Trung Hằng đang hôn mê.

Một bóng người ở trước cửa nhanh chóng chạy qua, bên ngoài cổng truyền đến tiếng hét thê lương của người phụ nữ: “Chí Hạo, chạy mau!”

Trương Tĩnh Thiền đột nhiên ngẩng đầu lên, anh ở gần cổng nhất, mấy vị cảnh sát vẫn đang kiểm tra hiện trường ở trong nhà, anh hét to lên một tiếng “Chu Chí Hạo!” để họ biết, rồi đứng dậy đuổi theo.

Lý Vi Ý muốn đuổi theo nhưng lại không yên tâm về bố, lúc này mấy vị cảnh sát nghe tiếng đều chạy ra, Đinh Trầm Mặc hét to: “Tiểu Vương ở lại!”. Lý Vi Ý thấy bố đã hít thở ổn định, còn có cảnh sát tiểu Vương cao to lực lưỡng được lệnh ở lại, cô đứng dậy chạy theo Trương Tĩnh Thiền. 

Đinh Trầm Mặc không ngờ cậu nhóc Lý Vi Ý lại chạy nhanh như vậy, trong chốc lát đã chạy vụt ra cổng, trong lòng ông nghĩ đây đúng là một mầm non tốt! Đáng tiếc lại là cậu ấm nhà giàu.

Lý Vi Ý vừa chạy ra đến cửa thì nhìn thấy một chiếc xe BMW mới tinh đang đậu cách đó chừng mười mấy mét, Trương Tĩnh Thiền nhỏ bé đang tóm chặt lấy áo của một người. Kẻ mặt người dạ sói đó chính là Chu Chí Hạo! Lý Vi Ý thầm kêu “Không ổn rồi!”

Chu Chí Hạo đấm một cú vào mặt Trương Tĩnh Thiền, mọi người xung quanh đều kinh hãi! Trương Tĩnh Thiền cũng chẳng hề kêu tiếng nào, bị đấm ngã xuống, nhưng anh rất nhanh chóng đứng dậy, cũng đấm một cú về phía Chu Chí Hạo. 

Kết quả thì ai cũng đoán ra được.

Chu Chí Hạo cười nhạo, một tay nắm lấy nắm đấm bé xíu của Trương Tĩnh Thiền, hắn ta vốn là một tên côn đồ đánh người không ngơi tay. Lúc này càng trở nên hung hãn, hắn túm lấy đầu Trương Tĩnh Thiền, đập mạnh vào cửa xe. 

Lý Vi Ý nhìn thấy Trương Tĩnh Thiền bị Chu Chí Hạo đánh đập như một con búp bê vải, cả người cô như bừng lên ngọn lửa, cô hét to rồi cúi người lao tới, đâm đầu huých mạnh vào lưng Chu Chí Hạo. 

Chu Chí Hạo bị cô húc mạnh suýt gãy lưng, đành phải buông Trương Tĩnh Thiền ra.

Đây là lần đầu tiên trong đời Trương Tĩnh Thiền đánh nhau mà bị thua thiệt như vậy. Bởi vì anh đã hoàn toàn quên mất mình bây giờ chỉ là một cô gái yếu đuối 17 tuổi. Lúc này, đầu anh choáng váng, mũi sưng bầm dập, máu me đầy mặt, dựa vào xe một lúc mới đứng vững lại được. Anh ngước nhìn thấy Lý Vi Ý đang giằng co với Chu Chí Hạo.

Chu Chí Hạo hoàn toàn không ngờ, một thanh niên cao to lại như thế lại đánh nhau với mình như vậy! Lý Vi Ý chỉ muốn giật tóc, cào cấu, lại còn cắn hắn. Chu Chí Hạo đơ người trong chốc lát, thậm chí còn có ảo giác bị một người phụ nữ quấy rầy.

Tuy nhiên với nhiều năm đánh nhau, kinh nghiệm và kỹ thuật của Chu Chí Hạo vô cùng phong phú, thêm vào đó hắn còn nhìn thấy mấy người cảnh sát bao vây mình, lòng hắn vừa gấp rút vừa căm hận. Hắn giơ tay tát “bốp bốp” vào mặt cô hai phát.
— QUẢNG CÁO —