A Thiền - Đinh Mặc

Chương 93: Tấm lòng của bố (1)



Buổi đêm mấy hôm sau, bên ngoài nhà kho tăm tối và ẩm ướt.

Hai chiếc xe đỗ ở cửa, chiếc xe thứ nhất có Trương Mặc Vân và bốn vệ sĩ. Chiếc xe thứ hai có Hứa Dị, Trình Xuyên, Trương Phượng Minh và Lê Kim Hùng.

Mọi người đứng vây quanh Trương Mặc Vân, ông lạnh lùng bước vào nhà kho, Hứa Dị nhanh chóng đi theo bên cạnh ông.

Trương Mặc Vân hỏi: “Tìm thấy người ở đâu?”

Hứa Dị nhỏ giọng: “Cô ta chạy đến Hồ Bắc, chúng tôi tìm thấy cô ta ở một huyện phía dưới Giang Thành. Cô ta có một người anh họ ở đó.”

Trương Mặc Vân vỗ vai anh ta: “Làm tốt lắm. Cảnh sát không biết phải không?”

Hứa Dị trả lời: “Đinh Trầm Mặc đuổi đến Giang Thành chậm hơn chúng tôi một bước, có lẽ vài ngày sau anh ta sẽ biết.”

“Không sao. Người này chỉ là một kẻ cứng đầu, không cần bận tâm đến anh ta. Tôi sẽ gây sức ép lên cấp trên của anh ta.”

Nhóm người bước vào nhà kho, một chiếc đèn vàng mờ treo trên trần nhà, có hai người công nhân trung thành canh gác. Một phụ nữ đầu tóc rối bù, trên người mặc bộ quần áo thể thao ngồi dưới đất. Mặc dù ở trong bước đường cùng, nhưng nhìn qua vẫn có thể nhận thấy khuôn mặt xinh đẹp và thân hình đẫy đà của cô ta.

Trương Phượng Minh kéo một chiếc ghế qua, Trương Mặc Vân ngồi đối diện với cô ta, mọi người đều nghiêm túc và im lặng.

Trương Phượng Minh chửi rủa: “Mẹ kiếp, con khốn này, chủ tịch Trương đến rồi mà mày vẫn làm ra bộ dạng chết dí đó? Nếu không phải chủ tịch Trương bảo không được động vào mày, mẹ kiếp, ông đây giết mày đầu tiên!”

Trương Mặc Vân nâng tay lên, ngăn lại những lời nhục mạ, kích động của ông ta. Trương Mặc Vân bình tĩnh lên tiếng: “Lưu Doanh, Trương Mặc Vân tôi đã làm gì sai với cô chưa? Cô không chỉ nuốt tiền của ông đây, mà còn dám làm động đến con trai tôi sao? Hả? Nói tôi nghe thử đi, tôi thực sự không hiểu.”

Lưu Doanh ngồi dưới đất ngẩng đầu lên, nước mắt đầm đìa, nở nụ cười u ám: “Ông không làm gì sai với tôi cả, ông chỉ khinh thường tôi thôi. Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, đó là lẽ tự nhiên. Cũng không phải chỉ một mình tôi nuốt tiền, Lý Minh Huy, Triệu Nham, không phải bọn họ đều nuốt sao, đi bắt một người phụ nữ như tôi để tra tấn. Ông Trương đúng là người có khí phách!” 

Lý Minh Huy và Triệu Nham là những người thực sự phụ trách Phúc Thụy Đạt, Lý Minh Huy thậm chí còn là đồng hương của Trương Mặc Vân. Hai người này hiện cũng đã bị Trương Mặc Vân cách chức.

Trương Mặc Vân cầm chiếc ghế dưới đất ném về phía cô ta, Lưu Doanh bị đánh nằm gục xuống, rên rỉ đau đớn.

“Mày là kẻ chủ mưu!” Trương Mặc Vân gầm lên tức giận, “Khốn nạn, mày đúng là con khốn nạn! Ban đầu tao không nên tuyển mày vào Phúc Minh, mày đã dẫn dắt anh em của tao vào con đường tội lỗi!”

Lưu Doanh mỉm cười nói: “Đúng, tôi là một con khốn, các anh em của ông đều người tốt, đều bị tôi dẫn dắt vào con đường tội lỗi, ha ha.” Cô ta nhìn lướt qua vài người bên cạnh Trương Mặc Vân.

Trình Xuyên người vẫn im lặng bỗng lên tiếng: “Chủ tịch, không cần nói nhiều với cô ta như vậy. Tiếp theo chúng ta giao cho cảnh sát hay là…?”

Trương Mặc Vân trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Kiểm tra tài khoản kỹ chưa? Bọn chúng đã tham ô bao nhiêu?”

Giọng Trình Xuyên hơi khô khốc: “Hơn 10 triệu tệ.”

“Hơn 10 triệu…” Trương Mặc Vân đứng dậy, tát vào mặt Trình Xuyên, “Tất cả đều là tiền của ông đây! Nhiều tiền như vậy, cậu làm giám đốc tài chính kiểu gì mà không phát hiện ra! Cậu thì được cái tích sự gì!”

Khuôn mặt Trình Xuyên lấm lét, hối hận: “Tài khoản của bọn chúng giấu quá kín đáo, em không nhìn thấy được, do năng lực của em yếu kém…” Đột nhiên, ông ta quỳ xuống: “Anh Trương, nhiều năm qua, anh đã giao tài chính cho em, vậy mà em không quản lí được. Em xin chịu hình phạt, không dám oán hận!”

Một Phó tổng giám đốc tập đoàn bình thường vốn nghiêm túc, lanh lẹ và tháo vát, bỗng nhiên khóc lóc như một đứa trẻ.

Trương Mặc Vân tức giận thở hổn hển, chỉ vào người anh em thân thiết nhất ngày trước, cuối cùng thở dài nói: “Cậu đứng lên đi, nếu ngay cả cậu, tôi cũng không tin được, thì tôi còn có thể tin ai?” Sau đó ông nhìn Lưu Doanh bằng ánh mắt sắc lạnh: “Chỉ có cô ta là người đến cuối cùng, tôi biết ngay không thể tin được quản lý tuyển từ bên ngoài! Rất nhiều doanh nghiệp đều sụp đổ vì những người như thế.” 

Mắt Lê Kim Hùng đỏ hoe, đỡ Trình Xuyên – người anh em hồn bay phách lạc lên.

Trương Phượng Minh đứng bên cạnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ôi! Lão Trình, anh hồ đồ rồi!”

Trương Mặc Vân trở lại ghế ngồi, dường như đã bình tĩnh hơn: “Không thể báo cảnh sát, tình hình bây giờ của Phúc Minh, nếu xảy ra đại án kinh tế, tất cả chúng ta đều sống không nổi, trực tiếp vỡ nợ. Lưu Doanh, tao hỏi mày, số tiền đó mày đang nhét chỗ nào?”

Lưu Doanh trả lời: “Số tiền đó phần lớn đều ở trong tay tôi. Chủ tịch, tôi cũng nghĩ như vậy, Phúc Minh của chúng ta không thể bị lộ bất kì tin tức tiêu cực nào. Nếu tôi trả lại tất cả số tiền, việc này có thể giải quyết, liệu tôi có thể đi không?”

Trương Mặc Vân cười lạnh: “Con khốn, mày còn dám ra điều kiện với tao?”

Ông dường như đã quyết định, đứng dậy đi ra ngoài, nhóm người vội vàng theo sau. Trương Mặc Vân ngoắc tay, Hứa Dị lại gần nghe ông nói nhỏ: “Tôi không cần biết cậu dùng cách gì, nhất định phải bắt Lưu Doanh nhả ra số tiền, bây giờ là lúc Tập đoàn đang thiếu tiền.”

Hứa Dị nghiêm túc gật đầu: “Tôi đã rõ. Chủ tịch, khi số tiền được thu hồi, cô ta… chúng ta xử lý như thế nào?”

Trương Mặc Vân nhìn anh ta, lạnh nhạt nói: “Dám động đến con trai tôi, làm xáo trộn cấp dưới của tôi, tôi sẽ tha cho cô ta sao? Đợi khi Phúc Minh phục hồi, chúng ta sẽ giao cô ta cho Đội Điều tra Kinh tế.”

Vẻ mặt Hứa Dị dịu đi, gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Trương Mặc Vân mỉm cười, vỗ vai anh ta và nói: “Sợ tôi mất kiểm soát giết người sao? Yên tâm, tôi không ngu ngốc như vậy. Cô ta do cậu tìm ra được, lần này cậu có công lớn, tôi sẽ ghi nhớ.”

Hứa Dị mỉm cười không nói gì.   

Nhóm người lên xe rời đi, Trương Phượng Minh và Trình Xuyên đi cuối cùng, cả hai cùng quay đầu lại, nhìn Lưu Doanh dưới đất. 

Lưu Doanh mỉm cười khó hiểu, hai người họ không để lộ cảm xúc gì quay người rời đi.



Một tháng sau.

Trong phòng làm việc của Trương Mặc Vân ở biệt thự nhà Trương.  

Lê Kim Hùng ngồi đối diện Trương Mặc Vân, ông ta nhận chiếc USB, nhưng vẻ mặt do dự: “Anh Vân, trong cái này có gì vậy?”

Trương Mặc Vân mỉm cười nói: “Trong suốt một tháng qua, con trai cậu vẫn luôn canh cánh trong lòng vì đánh rơi một chiếc bút ghi âm. Chiếc USB này chứa đựng một thứ khác, nhưng tác dụng có lẽ cũng tương đương với chiếc bút ghi âm đó. A Thiền đã giao đồ vật cho con trai cậu bảo quản, vậy thì đồ vật của tôi cũng sẽ giao cho cậu.”

Lê Kim Hùng đoán được đại khái thứ đó là gì, ngập ngừng: “Tại sao giao cho em?”

Trương Mặc Vân bình tĩnh nhìn ông ta: “Bởi vì bên cạnh tôi, những người khiến tôi có thể hoàn toàn tin tưởng chỉ còn lại cậu vào Hứa Dị. Mà cậu chính là anh em của tôi.”

Lê Kim Hùng mắt mở to sửng sốt, đôi mắt đỏ hoe: “Em cần phải giữ nó đến khi nào?”

Trương Mặc Vân đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ trả lời: “Một tháng sau, đợi khi tôi bán hợp đồng tương lai, trả hết nợ của Phúc Minh, thì cậu giao cái này cho Đinh Trầm Mặc.”

“Tại sao anh không tự tay giao cho anh ta?”

“Tôi cũng có một bản ở đây.” Trương Mặc Vân cười nhạt: “Bây giờ tôi lúc nào cũng có bốn vệ sĩ theo, có lẽ đến lúc đó…không cần dùng đến bản trong tay cậu, chỉ để phòng ngừa mà thôi.” Lê Kim Hùng hiểu ra, tức giận nói: “Bọn chúng không dám làm liều đâu!”
— QUẢNG CÁO —