A Uyển - Trường An Nhai Đích Dược Phô

Chương 2: Hứa Nghiên Hành (2)



Trong xe ngựa không gian rất lớn, dưới chân trải thảm đỏ, còn có bày kỷ trà, trên đó chất đống vài tờ giấy công văn, A Uyển nhìn về phía nam nhân ngồi sau kỷ trà, khi nàng tiến vào, hắn không ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt thường ngày có phần uy nghiêm kia chỉ rũ xuống, tay cầm bút đỏ, đang phác thảo trên một bản tấu chương.

Hắn là Thái phó, bệ hạ tuổi còn nhỏ, mọi việc lớn nhỏ trong triều đều nằm trong tay hắn, tân đế mới đăng cơ, có nhiều việc, mỗi ngày vừa xong buổi triều đã có đống tấu chương cần xử lý. A Uyển nhớ, có lần nàng thay một cung nữ thường ngày có quan hệ tốt với nàng đi vào ngự thư phòng hầu trà, thì thấy đống tấu chương dài dằng dặc, thậm chí chắn mất tầm nhìn của nàng, không thấy được người phía sau, sau đó cũng không kịp nhìn, các đại thần trong triều lần lượt ùa vào, thương thảo đại sự, những cung nhân như bọn nàng tự nhiên phải lui xuống.

A Uyển không dám lên tiếng, ngồi ở bên cạnh, nhưng mắt lại không tự chủ được mà nhìn sang bên đó.

Nam nhân khi xem tấu chương có vẻ nghiêm túc, mày nhíu chặt, tay đặt trên mép tấu chương, thon dài mạnh mẽ, năm ngón được cắt tỉa gọn gàng, ngón trỏ thỉnh thoảng gõ nhẹ lên mặt giấy.

A Uyển như bị mê hoặc, chăm chú nhìn bàn tay đẹp đẽ đó không thể rời mắt, ánh mắt trở nên dịu dàng ấm áp.

“Mài mực.”

Hắn vẫn không nhìn nàng, không ngẩng đầu, chỉ trực tiếp ra lệnh như vậy.

A Uyển lấy lại tinh thần, cúi người, nắm lấy khối mực mạ vàng, xoay tròn trong nghiên mực, Vệ Thái phi rất ít viết chữ vẽ tranh, việc mài mực nàng ít khi làm, giờ động tác trên tay cũng không quen, vô tình dùng sức quá mạnh, viên mực trượt lên thành nghiên, trong không gian yên tĩnh phát ra tiếng vang không nhỏ.

Nàng vội vàng nhìn sang đối diện, quả nhiên, hắn đã bỏ xuống công việc trong tay, dựa vào vách xe, mím môi nhìn nàng.

A Uyển cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, vội vàng thả lực nhẹ lại, nhớ ra hôm nay mình ra ngoài làm việc chính mà còn chưa làm, nên vừa mài vừa nói, “Thái phó đại nhân, nương nương muốn biết hiện giờ An Vương điện hạ ra sao?”

“An Vương điện hạ đã qua nhược quán, tự nhiên là phải đi giữ đất phong của mình.”



“Thái phi nương nương có ý là, hy vọng An Vương có thể an toàn đến đất phong.”

Câu nói còn chưa nói hết, nhưng ai cũng biết nguyên do, theo tâm tư của Thái hậu nương nương, sao có thể dễ dàng tha cho nhi tử của Vệ Thái phi, điều đó giống như thả hổ về rừng, chờ hắn ta dưỡng sức, ngày nào đó khởi binh tạo phản, cũng không phải không thể xảy ra.

“Bản quan là phụ thần của bệ hạ, tự nhiên đứng về phía bệ hạ.”

Mực trong nghiên càng lúc càng nhiều, khối mực lăn qua cũng càng thêm thuận tay, tốc độ nhanh lên, nhưng nàng hoàn toàn không biết, chỉ nghĩ xem phải phản hồi hắn thế nào, Vệ Thái phi chắc chắn đã tính đến vấn đề này, nếu đã có thể để nàng đến tìm hắn, chắc chắn là đã có sự tự tin, “Nô tì chỉ là thay nương nương chuyển lời, lời của ngài, nô tì cũng sẽ mang về cho nương nương.”

Vừa dứt lời, nàng thấy bàn tay mà nàng vừa nhìn mê mẩn lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt, rồi di chuyển xuống, cuối cùng đặt lên mu bàn tay nàng, một cảm giác ấm áp, tiếp theo là giọng nói trầm thấp của hắn, “Đầy rồi.”

Trên tay A Uyển bỗng run lên một chút, ánh mắt chớp chớp, nước mực màu đen b.ắ.n ra vài giọt, thật khéo rơi lên ống tay áo màu đỏ của hắn.

Không khí lập tức ngưng lại, bàn tay ấm áp rút khỏi mu bàn tay của nàng, A Uyển cảm thấy hôm nay mình làm việc không được suôn sẻ, nàng vội ngồi xuống, lấy khăn tay ra, “Thái phó đại nhân, nô tì làm việc vụng về, ngài——”

Hắn nhíu mày, trực tiếp cầm khăn tay của nàng, đang lau lên tay áo thì bỗng dừng động tác.

A Uyển thấy hắn có chút do dự, vội nói, “Hứa đại nhân. Để nô tì lau cho.” Nói xong, nàng vươn tay ra.

Hứa Nghiên Hành lại tựa vào vách xe, dường như không định so đo với vài giọt mực đó, A Uyển cảm thấy hơi ngượng ngùng thu tay lại, cảm giác ánh mắt hắn đang đánh giá từ trên đầu mình, nàng cảm thấy không biết phải làm sao, cuối cùng đành chọn cách cúi thấp đầu không nói lời nào.



“Hồi cung đi, chỉ cần để Vệ Thái phi yên tâm là được.” Hắn thu ánh mắt lại, quay trở lại vấn đề ban nãy.

A Uyển đáp lại.

Hắn đã khép mắt lại, trong tư thế nhắm mắt dưỡng thần, A Uyển không lên tiếng, sợ làm hắn bị phân tâm, nên đã cúi người, tay chân nhẹ nhàng xuống xe ngựa.

Trong xe ngựa lập tức yên tĩnh lại, Hứa Nghiên Hành mở mắt, nhìn về phía cửa sổ, chỉ thấy bóng dáng nàng khoác áo choàng đỏ, trong gió bắc lạnh lẽo, từng bước từng bước đi về phía cửa cung.

Hắn thả lỏng bàn tay ra, chiếc khăn tay màu hồng nhạt nằm đó, ở giữa thêu hồng mai, góc dưới bên phải thêu một chữ “Uyển” thanh tú.

Tiêu Sâm thấy bên trong vẫn không có động tĩnh, cũng không biết bây giờ là tiến cung hay hồi phủ, suy nghĩ một lúc, hỏi vào trong, “Đại nhân, bây giờ chúng ta tiến cung hay hồi phủ?”

“Tiêu Sâm, An Vương khi nào xuất phát?”

“Hồi đại nhân, hôm qua, ước chừng năm ngày nữa sẽ đến Tấn Châu.”

Hứa Nghiên Hành vuốt ve góc dưới bên phải của khăn tay, tiếp tục ra lệnh, “Phái Tôn Nhạc Khang dẫn người đuổi theo, tuyệt đối không được để lộ hành tung, đi theo phía sau, khi người đến Tấn Châu thì quay về.”

Tiêu Sâm hơi thắc mắc, suy nghĩ một chút, “Đại nhân, ngài thế này, bên Thái hậu——”

Nam nhân đánh gãy lời hắn ta, giọng trầm xuống, “Lắm miệng, tiến cung.”