Bạch Linh đang ngồi trong phòng làm việc thì Lâm Di mở cửa đi vào chống tay lên bàn, kể hết những gì bản thân đang nghi ngờ.
Nói xong, còn định nhờ vả, cô nhìn Bạch Linh khẩn thiết:
“Cậu có thể giúp mình tìm hai người Nguyên Hòa và Lệ Ánh được không? Hai người này từng làm giúp việc ở nhà họ Ngôn.”
Bạch Linh đang đánh máy, cũng buộc phải dừng lại, cô cau mày chống tay lên cằm, cất giọng:
“Mình không có khả năng giúp cậu tìm người, nhưng ba mẹ chồng của cậu thì có đó.
Họ có quan hệ rộng, thế lực lại khủng nữa.”
Bạch Linh vừa dứt câu, gương mặt Lâm Di rạng rỡ như bắt được vàng: “Đúng rồi.
Sao mình lại không nghĩ ra.
Vậy hôm nay mình nghỉ nha.” Lâm Di nói rồi vọt ra khỏi phòng.
“Được rồi.” Bạch Linh lắc đầu, thở dài, cô thầm nghĩ: “Rốt cuộc cậu có bao nhiêu tinh thần thép vậy, mình mà rơi vào hoàn cảnh như cậu thì đã sớm phát điên rồi.”
Lâm Di mang theo tâm trạng háo hức rời khỏi công ty, cô đón taxi đến nhà ba mẹ chồng.
Trên đường đi, cô còn kịp ghé vào trung tâm thương mại mua đồ nấu ăn mang theo.
Đứng trước căn biệt thự với lối kiến trúc kiểu Pháp lộng lẫy xinh đẹp, Lâm Di không khỏi kinh ngạc, lần đầu nhìn thấy quả khiến người ta lâng lâng cảm xúc trong lòng.
Cô hồi hộp bấm chuông, một lúc sau có một chị giúp việc ra mở cửa, chị ấy nhìn thấy Lâm Di liền nhận ra ngay.
“Là Lâm Di đó hả, cậu chủ bảo cô đến đây sao?” Chị giúp việc nói xong, vô tình liếc xuống bộ đồ cô đang mặc, áo sơ mi, chân váy ngắn, mặt trang điểm nhẹ khá xinh xắn, chị mở to ngạc nhiên, ủa mà đâu có giống giúp việc đâu, đâu có giúp việc nào ăn mặc như vậy bao giờ.
Trong khi chị còn ngơ ngác, Lâm Di đã nhoẻn miệng cười gượng một cái, rồi tay xách nách mang lướt qua người chị đi vào trong.
“Con chào mẹ.
Con mới tới.”
Lâm Huệ Mẫn đang ngồi nhâm nhi tách trà ở phòng khách, nghe cái giọng quen thuộc liền quay người lại.
Bà tay bắt mặt mừng buông tách trà xuống, chạy tới cô.
“Lâm Di hả con.
Tới chơi sao không báo trước với mẹ.” Lâm Huệ Mẫn mừng vui ra mặt, bà còn không quên réo gọi ông chồng đang miệt mài làm việc trong phòng sách, còn cố tình lớn tiếng để cô con gái đang ở ngoài vườn nghe thấy:
“Anh ơi, Lâm Di tới chơi nè, con dâu của mình tới rồi.”
Chất giọng lảnh lót của Lâm Huệ Mẫn vang vọng khắp nơi.
Chị giúp việc từ ngoài đi vào, bất giác ngớ ngẩn khi nghe hai từ con dâu phát ra từ miệng của bà chủ, trong lòng có chút khó hiểu, nhưng không dám tò mò chuyện của chủ nhân.
Chị giúp việc nhìn Lâm Di cúi đầu chào một cái rồi đi vào trong.
Ngôn Cương từ trên lầu đi xuống.
“Con chào ba.”
“Mới tới hả con.
Ngồi đi.”
“Dạ.
Để con mang cái này vào trong bếp.” Khi Lâm Di còn đang lúng túng không biết đi hướng nào thì một giọng nữ trong trẻo vang lên phía sau khiến cô giật mình quay đầu lại.
“Chị đi theo tôi.” Ngôn Uyển Nhu mặt lạnh như tiền từ ngoài đi vào, còn chưa kịp để Lâm Di nhìn mặt thì đã vội lướt qua người của cô.
Ngoài mặt Uyển Nhu trông khá lạnh lùng nhưng thật chất là cô nàng khá là tâm lý, tuy tỏ vẻ chẳng quan tâm đến Lâm Di nhưng trong lòng đã âm thầm quan sát đánh giá người chị dâu này từ lúc cô vừa bước vào cổng.
Uyển Nhu từ Pháp phải trở về gấp vì được nghe mẹ kể về người chị dâu trên trời rơi xuống này.
Từ cách ăn mặc cho thấy Lâm Di khá đơn giản, không cầu kì trông rất chân thật gần gũi.
Lâm Di nối gót đi theo phía sau Uyển Nhu.
“Đây nè.
Nấu ăn ở đây.” Tới nơi Uyển Nhu xoay người lại nhìn Lâm Di rồi chỉ tay vào cái bếp.
“Cám ơn.” Lâm Di vừa dứt câu, cô nàng đã đi mất dạng.
Cả quá trình từ phòng khách tới phòng bếp có 15 giây, Lâm Di còn chưa kịp nhìn cho trọn vẹn cái gương mặt xinh đẹp như hoa của Uyển Nhu là cô đã đi mất.
Lâm Di nhìn theo bóng lưng của Uyển Nhu mà thở dài thành tiếng: “Người đâu vừa lạnh lùng vừa khó gần, trông quen quen không biết đã gặp ở đâu rồi.”
Cô xắn tay áo làm mấy món ăn nhẹ cho bữa sáng, một lúc sau có mấy chị giúp việc và Lâm Huệ Mẫn vào phụ giúp.
Rất nhanh những món ăn nhẹ quen thuộc được mang ra bàn, đặc biệt là món mì thịt bò huyền thoại của cô tỏa hương thơm ngào ngạt làm ai nấy cũng thèm thuồng.
Ngôn Cương không nhịn được cất giọng:
“Nhìn ngon đấy.”
“Đương nhiên.
Con dâu của chúng ta nấu đấy.”
Đối mặt với mấy lời khen này Lâm Di chỉ biết cười xấu hổ.
Khi tất cả ngồi vào bàn, Lâm Huệ Mẫn bất ngờ nhìn Lâm Di rồi lại quay sang Uyển Nhu xoa xoa đầu và nói:
“Giới thiệu với con, đây là Ngôn Uyển Nhu con gái của mẹ và là em gái ruột của chồng con.” Lâm Huệ Mẫn nhìn cô rồi nói thêm: “Nó bằng tuổi con.”
Lúc này Lâm Di mới nhớ ra, cô đã nhìn thấy Uyển Nhu trong bức ảnh gia đình được treo ở phòng sách lúc cô và Ngôn Thần Ngạo còn ở chung trong ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô.
Uyển Nhu và Lâm Di vô tình nhìn nhau, Lâm Di cười gượng, nhẹ giọng:
“Chào em.
Chị là Lâm Di.” Lâm Di vừa dứt câu, thì cả người cô sượng trân khi nhìn gương mặt không cảm xúc của Uyển Nhu.
“Chào chị.
Ăn xong theo tôi ra ngoài nói chuyện một chút.”
Uyển Nhu cất giọng nhẹ nhàng, thái độ lơ đễnh chẳng để ai vào mắt, khiến Lâm Di cảm thấy cô gái trước mặt không được thân thiện cho lắm.
Ăn cơm xong xong, Uyển Nhu kéo Lâm Di ra sau vườn.
“Chị ly hôn với anh tôi đi, nếu không người thiệt thòi sẽ là chị đó.”
“Tôi biết cô muốn tốt cho tôi, dù có ly hôn thì sao chứ anh của cô sẽ không bao giờ tha cho tôi và người nhà của tôi đâu.”
Nói xong câu này, ánh mắt Lâm Di thoáng qua một tia đau xót, cô đứng lặng người nhìn bình minh trên cao, cõi lòng dâng tràn một hy vọng về tương lai tốt đẹp.
Cô tươi cười quay sang Uyển Nhu:
“Chỉ có dũng cảm đối mặt thì tương lai mới có thể tốt đẹp hơn.” Lâm Di cất giọng bình thản, đâu đâu đó trong tim vẫn còn rất tự tin, cô không sợ Ngôn Thần Ngạo chỉ sợ mình chùn bước rồi bỏ cuộc nửa chừng mà thôi.
“Chị không xứng với anh tôi, chị hãy bỏ cuộc đi trước khi quá muộn.” Uyển Nhu không giữ nổi bình tĩnh mà cao giọng, cô nói thêm: “Anh tôi và Trần Linh Linh đã cùng nhau lớn lên, họ thân thiết như hình với bóng như tay với chân, dù chị có cố gắng cách mấy cũng không thể nào lay chuyển được anh tôi đâu.
Chị hãy đi đi, đi thật xa tìm một nơi không ai quen biết mình mà sống.” Vì muốn Lâm Di đổi ý, Uyển Nhu nói mà như muốn hét lên vậy.
Cô không muốn bất kì ai chịu tổn thương vì anh trai mình.
“Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu, chỉ có như vậy gia đình tôi mới được yên ổn.” Giọng Lâm Di đầy quyết tâm, mắt cô nhìn Uyển Nhu kiên định khó lòng mà lung lay.
“Tùy chị.
Nhưng sau này đừng có hối hận.” Uyển Nhu bỏ cuộc trước sự cố chấp của Lâm Di, nói xong cô mang bộ mặt thất vọng bước đi.
Uyển Nhu bực tức đi vào trong nhà, không thèm nói với ai câu nào mà trực tiếp đi lên phòng.
Lâm Di cũng bước vào nhà sau đó, cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra thật mạnh để lấy can đảm, cô ngồi xuống sofa đối diện với mẹ chồng, Lâm Di mở lời từ tốn:
“Mẹ con muốn hỏi mẹ chuyện này, 10 nữ giúp việc nhà mình hơn 5 năm trước hiện tại chỉ còn có 8 người có phải không mẹ?”
Nghe Lâm Di nói, Lâm Huệ Mẫn nhớ ngay đến cuộc gọi của con trai hôm trước, bà đăm chiêu một lúc thì lên tiếng:
“Có phải con định điều tra cái gì không?”
“Con chỉ là tò mò một chút thôi.
Mẹ có thể giúp con điều tra một chút không ạ?”
Lâm Di đang nói thì bất ngờ nhỏ giọng, cô nhìn xung quanh mình khẳng định là không có ai mới dám mở miệng:
“Con muốn điều tra Lệ Ánh và Nguyên Hòa, con muốn biết họ đang ở đâu, làm gì.
Mẹ có ảnh của hai người đó thì cho con xin với.”
Lâm Di vừa dứt câu Lâm Huệ Mẫn đã phần nào hiểu rõ vấn đề, bà lắc đầu:
“Hơn 5 năm trước, trong cơn tức giận Linh Linh đã đốt bỏ hết tất cả những gì liên quan đến hai người đó rồi.
Chỉ còn tên và ngày tháng năm sinh thôi, nếu mẹ nhớ không lầm thì Nguyên Hòa và Lệ Ánh cũng trạc tuổi với thằng Ngạo bây giờ, hiện tại đã 30, 31 gì rồi.
Nguyên Hòa nó làm ở đây từ lúc còn là sinh viên cho tới khi gặp sự cố cũng mấy năm, con nhỏ ngoan hiền lễ phép thật thà xinh gái lắm, bây giờ nghĩ lại mẹ vẫn không thể nào tin nó lấy cắp dây chuyền của Linh Linh.
Cái con Lệ Ánh chính là cái đứa chỉ điểm, thật không thể tin nổi mà.”
Giọng bà có chút tiếc nuối, mỗi lần nhắc lại chuyện này bà đều thấy xót xa trong lòng, bà ngưng một lúc rồi thở dài nói tiếp:
“Lúc xảy ra sự việc, chỉ có mỗi con Linh Linh ở nhà, nó nói sợi dây chuyền nằm trong phòng của Nguyên Hòa, thật giả lẫn lộn cũng chẳng biết tin ai, lúc mẹ về nó đã xử lý hết rồi, sau sự việc đó con Lệ Ánh nó cũng xin thôi việc luôn.”
Lâm Di lắng tai nghe không sót chữ nào, cô cau mày hết cỡ, nhìn mẹ chồng hỏi:
“Lúc đó mọi người không kiểm tra camera sao?”
Lâm Huệ Mẫn lại thở dài, bà trầm giọng:
“Ngày xảy ra sự việc, mưa dông tầm tã ngã đổ cây cối làm mất điện toàn bộ, camera không thu được hình ảnh nào của Nguyên Hòa hết.”
“Không có hình ảnh nào để chứng minh Nguyên Hòa lấy trộm mà toàn là từ miệng của Lệ Ánh nói ra.”
Nói xong, Lâm Di nhìn Lâm Huệ Mẫn đăm chiêu.
Thấy mẹ chồng nhẹ gật đầu, thì bất ngờ đứng dậy đi vòng qua bên này rồi ngồi xuống cạnh mẹ, Lâm Di ghé sát vào tai Lâm Huệ Mẫn thì thào:
“Mẹ có bao giờ nghĩ là, Nguyên Hòa đã nhìn thấy cái gì đó không sạch sẽ hay vô tình thấy được nghe được bí mật của người khác nên mới bị người ta hãm hại.” Lâm Di nói xong nhích ra khỏi người mẹ chồng.
Cô nhìn mẹ đăm chiêu.
Lâm Huệ Mẫn sa sầm mặt khi nghe được mấy câu của Lâm Di, mắt bà mở to hết cỡ vì sửng sốt.
Một lúc sau khi tinh thần ổn định trở lại bà nói:
“Được rồi.
Chuyện này cứ để mẹ, mẹ sẽ điều tra giúp con.
Dù sự thật có như thế nào mẹ cũng nhất quyết tìm cho ra.”
Lâm Di nhìn mẹ vừa vui vừa thấp thỏm bất an, giọng cô lo lắng:
“Chuyện này mẹ phải lén điều tra, không được để cho ai biết hết, nhất là những người xung quanh mình.
Chưa chắc họ là những kẻ đáng tin.”
“Mẹ hiểu rồi.”.....!
Lâm Di ở lại đó tới chiều, Uyển Nhu không bước ra khỏi phòng nhìn cô lấy một cái.
Tới khi cô đi về thì xách vali hành lý chạy theo cô.
Vậy là, Lâm Di phải cắn răng phục vụ thêm một cô tiểu thư nữa.