Ác Ma Tổng Tài Xin Nương Tay

Chương 34: Cái Tát Dứt Tình



Dù không bị gì nguy hiểm tới tính mạng nhưng Hoàng Thiên Phong vẫn phải tới bệnh viện nằm lại vài ngày để bác sĩ kiểm tra sức khỏe.

Sau vụ việc không may mắn này.

Truyền thông rầm rộ đưa tin, bài báo nào cũng khẳng định đây rất có thể là một vụ việc chơi xấu nhằm hạ bệ nhau trên thương trường, chứ chưa hẳn là một vụ việc ngoài ý muốn, cảnh sát nhanh chóng đã vào cuộc điều tra.

Sáng hôm sau.

Lâm Di cầm theo chai nước suối, vai mang túi xách rạng rỡ bước vào đại sảnh công ty.

Khi cô vừa bước vào cửa thang máy, điện thoại trong túi xách đổ chuông inh ỏi, cô khựng lại mấy giây lấy nó ra và kết nối liền sau đó:

“Kho vật liệu xây dựng lớn gần công trình thi công trung tâm thương mại Phúc Ân bị cháy, thiệt hại vô cùng lớn.

Tổng giám đốc bị người ta ám sát đang nằm ở bệnh viện.” Ngay khi vừa áp vào tai, cái giọng nói mệt mỏi khó nhọc của trợ lý Lưu* như sét đánh ngang tai khiến Lâm Di đứng tròng mắt chết trân tại chỗ, mặt cô sa sầm xuống như không muốn tin những gì mình vừa nghe thấy.

Lâm Di run rẩy thẫn thờ như người mất hồn, cô vội ngắt kết nối, cầm điện thoại tra nhanh một chút thông tin và đã không giữ nổi bình tĩnh khi lướt qua vài dòng tin trên báo, ở cái thành phố S này người có khả năng làm ra chuyện bỉ ổi này ngoài Ngôn Thần Ngạo ra cô không nghĩ đến còn ai khác nữa.

Lâm Di bấu chặt tay mình lại, cố ghim xuống sự hậm hực trong lòng.

Hôm qua cô nghe Bạch Linh nói Ngôn Thần Ngạo mở một cuộc họp nội bộ công ty vào sáng sớm hôm nay, nên khi cửa thang máy vừa mở ra cô hùng hổ xông thẳng vào phòng họp, Lâm Di nhanh đến nỗi hai người vệ sĩ đứng bên ngoài không kịp trở tay đã bị cô đấm hai cái vào mặt, chai nước cô mang theo cũng bị văng vung vãi xuống sàn.

Tiếng mở cửa, những người có mặt trong khán phòng đều đồng loạt quay người lại, họ ngạc nhiên khi Lâm Di mặt đỏ bừng bừng, ánh mắt như dọa người nhìn trừng trừng vào Ngôn Thần Ngạo như có thâm thù đại hận.

Ngôn Thần Ngạo cau mày, ánh mắt lãnh đạm còn có chút lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Lâm Di như muốn cảnh cáo cô hãy dừng lại.

Đừng dại dột mà vượt quá giới hạn của anh.

Nhưng Lâm Di lại nghĩ ánh mắt ấy của anh như cố tình khiêu khích hả hê, Lâm Di phút chốc bị kích động mạnh mẽ, cô như người bị rút mất linh hồn không còn cảm giác sợ hãi đối với anh như trước đây.

Đôi mắt sắc bén của Lâm Di nhìn trúng ly nước trên bàn, chân cô bước nhanh hơn, Lâm Di cầm ly nước hất vào mặt Ngôn Thần Ngạo trước sự chứng kiến của biết bao người.

Ai nấy cũng đều há hốc mồm kinh ngạc không nói nên lời, họ nhìn cô với ánh mắt lo lắng thay.

Bàn tay Lâm Di đang cầm cái ly thủy tinh không ngừng run rẩy, cô gắng sức bấu chặt lấy nó, lúc này cô mới hoàn hồn bình tĩnh trở lại, trái tim nơi lồng ngực đập loạn xạ như muốn thoát ra ngoài.

Nhìn Ngôn Thần Ngạo mặt mày xám xịt, sa sầm xuống, Lâm Di lại cảm nhận sống lưng lạnh dần.

Tình huống bất ngờ không ai kịp trở tay, Bạch Linh định ngăn cản Lâm Di nhưng không kịp.

Bạch Linh ngồi cạnh Ngôn Thần Ngạo đứng bật dậy, cô rút khăn tay trong túi áo ra chạm nhẹ vào gương mặt dính đầy nước của anh định lau đi nhưng đã bị anh giơ tay lên gạt ngang.

Bạch Linh khựng lại ngậm ngùi đưa khăn trở lại vào túi, rồi lại nhìn Lâm Di nhìn mọi người với ánh mắt lo lắng.

“Chát.”

Ngôn Thần Ngạo ánh mắt man dại trông vô cùng tức giận, anh đứng bật dậy vung tay tát cho Lâm Di một cái, cô bị mất thăng bằng ngã xuống đất, một bên má in hằn năm dấu tay, bắt đầu sưng lên, khóe miệng còn chảy máu, ai trông thấy cảnh tượng này cũng đều thương cảm, lại có một chút trách móc vì cái hành động lỗ mãng không nghĩ đến đại cuộc của Lâm Di.

Chỉ có Bạch Tuệ San đứng gần đó thầm đắc ý, khóe miệng nhếch lên một nụ cười gian xảo.

Cô ả công nhận kế hoạch ly gián của Trịnh Vỹ Tuấn thật quá cao tay.

Lâm Di lựng khựng đứng dậy, mắt cô đỏ hoe.

Ánh mắt bất cần, lãnh đạm nhìn xung quanh một lượt, ngoại trừ Bạch Linh đang ủ dột lo lắng cho cô thì tất cả những người còn lại nhìn cô giống như nhìn một con vật ngoài hành tinh, thật đáng đời do cô tự chuốc lấy.

Lâm Di bình thản đón nhận cô nhìn Ngôn Thần Ngạo cất cao giọng:

“Nếu anh là quân tử thì hãy đường đường chính chính mà đối mặt với anh trai tôi, chứ đừng ra tay bỉ ổi hèn hạ vô liêm sỉ như vậy.”

Lâm Di vừa dứt câu là tất cả mọi người xung quanh ai nấy đều toát mồ hôi khi nhìn gương mặt đỏ au, ánh mắt trắng dã như lang sói, biểu hiện hung tợn của Ngôn Thần Ngạo.

Anh bất ngờ chỉ tay thẳng vào mặt của Lâm Di rồi thét lên đầy uy quyền:

“Chỗ này không phải là chỗ để cô hành sự tuỳ tiện, nếu cô muốn tiếp tục thì tôi sẽ cho cô thoải mái gây sự, còn sau đó thì cút khỏi công ty, đừng bao giờ đến nữa.”

Lâm Di nhìn anh nở một nụ cười vô hồn.

“Nếu anh tôi mà có mệnh hệ nào thật thì hôm nay không chỉ chai nước này thôi đâu, mà chính là con dao găm vào ngực trái của anh đấy.”

Bạch Linh thấy sự việc dường như đã đi quá xá, cô chạy lại chỗ Lâm Di đang đứng, lay lay cánh tay của Lâm Di ý bảo cô đừng nói nữa.

“Cái tát này xem như chấm dứt chút tình cảm còn lại mà tôi dành cho anh rồi Trần Tinh Húc.” Lâm Di nói xong liền ném thẳng ly còn chưa vỡ vào tường.

Tiếng ly rơi vỡ cũng như tiếng lòng cô đang vỡ tan.

Chút tình cảm và hy vọng cũng coi như không thể hàn gắn được nữa.

Trán Ngôn Thần Ngạo nổi gân xanh, gương mặt âm trầm lạnh lẽo như một cơn lốc xoáy sẵn sàng cuốn bay mọi thứ, anh không chắc mình sẽ nhịn được nếu Lâm Di cứ tiếp tục dùng lời lẽ đả kích anh.

“Lôi cô ta ra ngoài.” Anh lớn giọng, đôi tay đang nằm chắc lại từ từ giãn ra đôi chút, sau đó anh lại bình thản ngồi xuống ghế như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Hai người vệ sĩ đứng bên ngoài chạy vào giữ chặt Lâm Di.

“Tôi tự biết đi.” Cô hét lên, vùng vẫy khỏi vòng tay của họ.

Lâm Di lạnh lùng quay người lại rời khỏi căn phòng ấy.

Bước ra khỏi đó nước mắt cô đã đầm đìa trên mặt.

Cô đã từng nuôi hy vọng, những lời đe dọa trong quá khứ của Ngôn Thần Ngạo với gia đình cô chỉ là những lời nói suông, những lời bồng bột nhất thời trong lúc giận dữ thiếu kiềm chế mà thôi, thật không ngờ hôm nay nó lại biến thành thật, cô thấy mình thật ngây thơ.

Cô điên rồi mới luôn tin rằng Ngôn Thần Ngạo còn có một chút cảm tình đối với mình.

Lâm Di thẫn thờ đi vào nhà vệ sinh, cô vỗ vỗ mặt mấy cái, làn nước trong xanh mát lành cũng chẳng thể làm tâm tình cô khá lên được mà càng ngày càng nặng nề, Lâm Di như bị rút mất linh hồn, cô lấy điện thoại ra định gọi cho anh trai nhưng lại không biết nói gì, Lâm Di thấy day dứt khó chịu khi chính mình là nguyên nhân của mọi chuyện.

Cô cầm chắc điện thoại trong tay lững thững bước ra khỏi đó tâm tình rối bời như kẻ mất trí.

.....!
— QUẢNG CÁO —