Ác Mộng Của "Đêm"

Chương 110: Mục tiêu khác



Đoàn xe vừa rồi đều là con cháu của tập đoàn, là những người rất có địa vị bên trong thành phố.

Cô bé suy nghĩ, hai người kia tránh né đám người của tập đoàn, chắc hẳn bên trong thành phố địa vị còn chưa cao, nếu không đã sớm ra ngoài nhận quen biết rồi.

Dù sao, đám con cháu tập đoàn vừa rồi còn có ý định giết mọi người, nếu như quen biết đã sớm đứng ra nói vài lời rồi.

Cô bé Tần Dĩ Dĩ nghĩ đến điều này bỗng nhiên vui vẻ trong lòng... không phải là những nhân vật lớn kia là tốt rồi.

Cả nhà của cô ấy đều không thích những nhân vật lớn trong thành phố kia.

Bởi vì những người đó, chưa từng dùng cách cư xử giữa người với người đối với gia đình cô, mà chỉ coi họ như con sâu cái kiến.

Bỗng nhiên, Tần Dĩ Dĩ nhìn thấy cậu bé nhíu mày lại, như đang có điều gì cần suy nghĩ.

Cách đó không xa, Lý Thúc Đồng nhìn học trò cưng của mình nói: "Làm sao vậy? Thấy chuyện gì mà tỏ ra nghiêm túc thế?"

Khánh Trần quay đầu qua, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, con nhìn thấy bạn học của mình."

Thời điểm cô gái tên là Y Nặc kia hạ kính xe xuống, Khánh Trần đã nhìn thấy trêи ghế lái phụ không phải ai khác, mà là Nam Canh Thần đang tỏ ra rất sợ hãi...

Cô gái sở hữu dáng người cao to, ngồi trêи chiếc xe việt dã cũng to lớn, từng ánh lửa không ngừng phun ra nơi ống xả. Những hình ảnh đó không hề hợp với một Nam Canh Thần đang ngồi trêи ghế phụ.

Điều này... Khánh Trần dở khóc dở cười. Cô gái to lớn Y Nặc kia, là người bao nuôi Nam Canh Thần?

Chắc trách thằng nhóc đó vào được khu thứ nhất, đây thật sự là nhân vật lớn mà...

Chỉ có điều sở thích của Y Nặc có vẻ mặn. Bản thân mình sở hữu thân thể to lớn lại thích một đứa con trai nhỏ yếu.

Lúc này, tại thời điểm mọi người còn đang hưởng thụ từng nhịp điệu trong âm nhạc, Nam Canh Thần lại ngồi thẫn thờ nhìn khung cảnh bên ngoài chiếc xe.

Ánh mắt vô hồn nhìn qua kính chắn gió.

Thậm chí còn có ý định bịt tai lại.

Có lẽ đây là cái giá của việc bao nuôi.

Con hàng này hoàn toàn không biết rằng, người bạn ngồi cùng bàn với mình đang nấp ở trong rừng cây.

Lý Thúc Đồng nhìn Khánh Trần nói: "Con nhớ cái tên Lý Y Nặc này không?"

"Vâng." Khánh Trần gật đầu: "Sư phụ cho con danh sách người trong tập đoàn Lý thị. Lý Y Nặc, là trưởng nữ đời thứ ba của Lý thị, rất được gia chủ yêu thích."

Với lại, Lý Đồng Vân từng nói, ở Lý thị có một người chị rất tốt với cô bé. Không biết có phải là người này hay không?

Dòng dõi đời thứ ba của Lý thị không ít, bên trêи Lý Đồng Vân còn có hơn 10 người anh chị. Mà cô bé chưa từng nói tên, nên Khánh Trần không thể nào xác định.

Hắn nhìn Lý Thúc Đồng nói: "Sư phụ, bọn họ săn thú là săn dã thú có phải không?"

Lý Thúc Đồng lắc đầu: "Bọn chúng không dám săn dã thú, chỉ dám săn người."

"Người?" Khánh Trần ngây người ra, thật sự hắn không nghĩ tới điều này.

"Săn những người giống như Quách Hổ Thiền, không có thân phận hợp pháp. Hiện tại có rất nhiều người như vậy trốn ở vùng hoang dã." Lý Thúc Đồng giải thích: "Có một ít là tù nhân trốn khỏi thành phố, cũng có người từ bé đã sống ở hoang dã, không chịu số phận làm dân thường để các tập đoàn chèn ép. Dù họ ở đây vô cùng vất vả nhưng được hưởng sự tự do. Bọn họ lựa chọn cuộc sống ở khu vực giáp ranh với vùng đất cấm kỵ, một khi bị tập đoàn vây quét, sẽ trốn ngay vào vùng đất cấm kỵ, tránh né quân đội của tập đoàn."

Cho nên, gọi là săn thú nhưng thực chất không phải là săn dã thú, mà chính là tìm kiếm người không có thân phận hợp pháp trêи hoang dã.

Trêи đoạn đường đến đây, Khánh Trần gặp rất nhiều những người quần cư lẻ tẻ.

Nơi đó, có người trợ giúp trí tuệ máy móc lao động sản xuất. Chỉ có điều tình hình bây giờ, máy móc đã thay thế phần lớn công việc lao động sản xuất, cho nên cũng không cần nhiều người đến làm việc này.

Thời gian trước, Khánh Trần cũng đã cho ra kết quả, tại Thế Giới Bên Ngoài, không chỉ có 19 thành phố mới xuất hiện lữ khách thời gian, mà ở những nơi khác cũng có, chỉ là không có nhiều.

Bởi vậy, số lữ khách thời gian lẻ tẻ ấy, tập trung phần lớn ở khu vực hoang dã.

"Sư phụ, tại sao bọn họ phải vây quét đám người trong hoang dã?" Khánh Trần hỏi.

"Bởi vì bọn chúng muốn phá nhưng cơ sở sản xuất kia. Quách Hổ Thiền trong lúc bảo vệ nơi sản xuất 1192 đã bị bắt lại." Lý Thúc Đồng nói.

"Sư phụ, Quách Hổ Thiền đến cấp bậc nào rồi?" Khánh Trần hỏi.

"Cấp B." Lý Thúc Đồng trả lời: "Cho nên trong đội ngũ săn thú vừa rồi, nhất định phải có cao thủ cấp B trong đó. Người này có trách nhiệm bảo vệ đám con cháu của tập đoàn."

"Đây là con cháu dòng chính của tập đoàn sao?" Khánh Trần hỏi tiếp.

"Không phải." Lý Thúc Đồng lắc đầu: "Đây là đám ăn chơi lêu lổng thôi. Dòng chính thực sự là những người được lựa chọn thừa kế. Hiện tại bọn chúng đang làm việc trong tập đoàn, hoặc có một chức vị nào đấy trong Liên Bang, cũng có thể đứng đầu một công ty. Những tên tham gia săn thú, đều là loại chi thứ không có tư cách tranh đoạt vị trí thừa kế."

Khánh Trần nhìn theo đội xe dần dần rời xa, nhớ tới một câu 'Bát Kỳ Đệ Tử': "Vì vậy, trong quân đội Liên Bang có rất nhiều nhân tài của tập đoàn."

Lý Thúc Đồng cười cười: "Hiện tại, Hằng Xã cũng bắt được khá nhiều lữ khách thời gian, hỏi ra không ít chuyện. Bọn chúng đều có suy nghĩ mà hầu hết người ở Thế Giới Bên Ngoài đều nghĩ, đó là tập đoàn là những thế lực khống chế Liên Bang. Điều này không phải, bọn chúng thông qua các loại ngành nghề gián tiếp ảnh hưởng tới Liên Bang. Còn bọn chúng vẫn cho xã hội biết được, nơi này vẫn là xã hội tự do dân chủ."

"Dân chủ không có chuyện con cháu tập đoàn muốn giết ai thì giết." Khánh Trần bĩnh tĩnh nói.

Lý Thúc Đồng cười cười: "Hoàng Đế chưa hề biến mất qua, mà chỉ thay đổi một bộ quần áo khác mặc lên người."

Danh từ Thế Giới Bên Trong và Thế Thới Bên Ngoài, đang dần dần thông dụng ở nơi này.

Thật ra cũng không có gì khác biệt, chỉ là tên gọi để phân chia hai thế giới là được rồi.

Lúc này, Lý Thúc Đồng nhìn đội xe nói: "Có điều, bọn chúng mở cuộc săn thú hơi sớm. Bởi vậy, chúng ta cũng không thể chậm rãi đi được rồi. Nếu không khi chúng ta tới, món ăn cũng đã nguội."

Lão nói xong, bèn đi tới gần đám người Tần Thành: "Có thể đi nhờ xe được không? Tôi nhìn thấy các người vẫn còn dư chỗ ngồi trêи hai chiếc bán tải kia. Với lại, chúng tôi có thể ngồi ở thùng xe cũng được, và sẽ trả phí cho mọi người đầy đủ."

Cô bé Tần Dĩ Dĩ bỗng nhiên chỉ vào Khánh Trần lên tiếng: "Đi nhờ xe cũng được, nhưng ngài phải đối xử với cậu ấy tốt thêm chút nữa."

Lý Thúc Đồng ngạc nhiên, câu chuyện chuyển hướng đi đâu vậy?

Lão không ngờ tới, người đệ tử của mình đi đâu cũng được người khác yêu thích.

Chỉ là, Tần Thành kéo Tần Dĩ Dĩ lại, sau đó khách khí nói: "Con bé còn chưa hiểu chuyện, ở hoang dã nhiều tính tình có phần bộp chộp. Với lại, đi nhờ xe thì không vấn đề, nhưng các người muốn đi đâu?"

Lý Thúc Đồng cười trả lời: "Đi đâu cứ theo duyên số là được. Hay là như vậy đi, khi nào các người đến nơi muốn đến, chúng tôi xuống xe sẽ theo đoạn đường đi mà tính tiền."

Tần Thành còn đang do dự, bỗng nhiên Khánh Trần lấy từ trong ba lô một lọ thuốc kháng sinh đưa cho lão: "Đây là tiền đặt cọc."

"Được." Tần Thành đồng ý.

Khi mọi người đang nói chuyện, Khánh Trần liếc nhìn sư phụ của mình.

Lần ra ngoài này, chắc chắn phải có mục đích nào đấy.

Lý Thúc Đồng rất rõ ràng, tập đoàn muốn mở cuộc săn thú, còn biết cả nơi mà Tần Thành muốn đi.

Có điều, hắn nghĩ mãi mà chưa ra. Không phải sư phụ nói dẫn mình đi trải nghiệm lần đầu mở ra gien ẩn sao? Mà hiện tại mình thấy, ngài ấy lại có mục tiêu khác?