Ái Hỉ

Chương 37: 37





Hai ngày sau hai người tổ chức đính hôn, Ở nơi này, đính hôn nên cũng đồng nghĩa với việc đàng trai mang lễ vật tới để cầu hôn.

Lễ vật vương gia mang tới thì khỏi cần phải bàn tuyệt đối không phải thứ mà người khác có thể có được, đều là những trân phẩm có một không hai, tinh xảo, quý hiếm: Lụa, trang sức, châu báu, đồ trang trí, khế đất, cửa hàng.

Tất cả tổng cộng 124 rương, là nghi lễ lớn nhất mà quận chúa có thể nhận được.

Người khiêng rương nườm nượp ra vào, hết đợt này tới đợt khác hai canh giờ sau mới dừng lại.Giai Dĩnh đã dậy chuẩn bị từ sớm, một thân váy đỏ, vì chỉ là đính hôn nên không mặc đỏ tươi mà là màu đỏ vân trắng như đám mây hoàng hôn, càng tôn thêm làn da trắng ngà.

Gương mặt được trang điểm tinh xảo, lông mày yểu điệu, Đôi mắt long lanh, hàng mi dài cong vút như cánh bướm khẽ chớp đậu, chiếc mũi nhỏ hồng hồng, đôi môi đỏ mọng như trái chín.

Ở mi tâm, còn vẽ một bông hoa phượng đỏ, tổng thể tuyệt đối vũ mị, khắc hẳn với vẻ trong sáng, tươi tắn như thường ngày.

Hôm trước cô đã tới khách điếm nơi Cử Hy vương gia ở để giải quyết hiểu lầm, nhưng người ta là không có ở khách điếm, phải đi có việc bên ngoài, không thể trở về ngay, cô chỉ có thể để lại món quà tạ lỗi.

Thực ra thứ này với vương gia mà nói nó quá tầm thường nhưng cô đây là phải nhờ tú nương trong phủ cấp tốc dạy làm dây cột tóc.


Vì tiếp xúc không lâu cũng không biết người này thích màu gì cô chỉ có thể làm một chiếc dây cột màu đỏ, thêu hoa văn đơn giản có dây tua rua hai đầu.

Cả đời cô chưa học thêu bao giờ, đây là cả một sự nỗ lực của cô.

Sau đó tới hôm nay cũng chưa hề gặp lại, cũng không biết liệu có về kịp, cô không muốn bản thân thành người xui xẻo trong mắt mọi người.Lễ đính hôn cũng tổ chức vô cùng tốt.

Vì quận chúa chỉ được coi là quý tộc không phải hoàng gia nên được tổ chức tại Trữ Vân phủ.

Tuy nhiên cô cho rằng đây là điều vô cùng may mắn, vì tổ chức trong cung vô cùng phiền phức lại phải long trọng, trước mặt nhiều người dễ xảy ra sai lầm.

Tổ chức tại Trữ Vân phủ thì chỉ cần những người thân quen, và người thân vậy là đủ.

Người chủ trì cho cô sẽ là Thái tử gia.

Ông ngoại hoàng đế muốn làm nhưng cô sợ người tuổi cao, hơn nữa Lễ thành hôn là người chủ trì, để thái tử gia chủ trì lễ đính hôn vẫn hợp lý hơn.Tuy nhiên, khác hoàn toàn với chính Cô tưởng tượng đó là là vì có thái tử gia tham gia nên văn võ bá quan trong triều đình cũng xuất hiện, khiến cô vô cùng đau đầu.Cuối cùng, Cử Hy vương gia cũng tới.

Hắn không hẹn mà cùng cô mặc đồ đỏ vân trắng.

Này mọi người có nghĩ hai người tình cảm sâu nặng, đến đồ cũng phải mặc đôi không.

Nhưng điều cô chú ý hơn chính là, vị vương gia này mặc đồ vô cùng tinh xảo xuất sắc lại cột tóc bằng dây buộc tóc hôm trước cô đưa tới.

Tuy nhìn có chút chênh lệch nhưng trong lòng cô lại vô cùng ấm áp, ngọt ngào.

Bởi vì bản thân hắn nhan sắc vô cùng tốt nên thực ra có đắp cái giẻ rách cũng tuyệt đối không ai chê bai.

Hắn không những không chê chiếc cột tóc đơn giản, mà còn mang nó.


Vô thức cô nở nụ cười rạng rỡ.

Tuy giữ hai người chưa tồn tại thứ tình cảm là yêu, nhưng thời gian còn nhiều, trau dồi thêm cũng chưa muộn.Giai Dĩnh hoàn toàn không biết, ngay khi cô cười, không chỉ Cử Hy sửng sốt mà đến mọi người xung quanh cũng vô thức dừng lại ngắm nhìn.

Khi cô cười lên, gương mặt tràn đầy thanh xuân, nhịp váy lay động, như một bông hoa nhỏ đang rung rinh vậy.

Cử Hy biết cô gái này vô cùng xinh đẹp, nhưng không ngờ vương phi của mình lạ động lòng người đến vậy.

Hiện giờ hắn chỉ muốn mang cô về nhà giấu đi.

Nhìn những con mắt xung quanh lòng có chút khó chịu.

Bất kỳ ai cũng không thể, chỉ mình hắn mới có thể nhìn cô, yêu thương cô.

Nghĩ là làm, hắn ngay lập tức lại gần cô, che đi tầm mắt của mọi người nhăn mày lại, khẽ phun bên tai cô“Lần sau đừng mặc như vậy, xấu”Nụ cười cô lập tức tắt ngấm.

Người này là đang chê cô xấu.

Bất kể là khi ở hiện đại hay bây giờ chưa có ai chê cô xấu, cô cũng không nghi ngờ nhan sắc của bản thân.


Vậy mà người này lại khiến cô có chút tự ti.

Xấu vậy mà người khác nhìn chằm chằm cô, hắn cũng nhìn đến ngơ ngác thất thần, bộ dáng mất hồn vía.

Hắn duỗi bàn tay nắm lấy tay nhỏ của cô tiến tới chỗ thái tử gia.

Vì thân phận đặc biệt nên không cần quỳ trước mặt tiền bối, chỉ cần cúi đầu làm lễ, kí văn tự thư, ấn dấu đỏ vào giấy.

Đây được coi như là đăng ký kết hôn ở hiện đại, tuy nhiên tờ giấy này cũng không quyền lực như vậy.

Ở hiện đại, có tờ giấy này, chính là quan hệ bình đẳng, ở nơi này nó cũng chỉ hơn tờ giấy bán thân là có quyền thoát ly quan hệ trong trường hợp đặc biệt, còn không chính là cả đời chôn vùi thanh xuân.

Hơn nữa, thực ra tờ giấy này cũng quan trọng bằng lễ thành hôn.

Thành hôn xong mới chính thức về chung một nhà..