“Trái tim em đã lạnh … nguyện sẽ chờ anh đến khi trái tim này hết đau … nơi thành thị này…” Tiếng gào khóc thảm thiết của Trương Ninh Hi vang lên trong căn phòng tập nhảy yên ắng.
Trương Nhất Manh: “…”
Bệnh thần kinh…
Trương Ninh Giản ôm Trương Nhất Manh về phòng, cẩn thận đặt cô lêngiường, Trương Nhất Manh cau mình nhìn Trương Ninh Giản đang nghiên cứuchân mình, trong lòng cảm thấy an ủi được đôi phần.
Vất vả một hồi lâu để Trương Ninh Giản tin là cô không chuyện gìxong, Trương Nhất Manh gọi điện cho Tề Phỉ, hẹn cô ấyngày mai đi dạo phố cùng cô.
“Đi dạo phố? Được a, bất quá ngươi có thể xuống tới?” Tề Phỉ bên ăncái gì bên gõ bàn phím thanh âm từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.
“Trương Ninh Trí nói không sao.”
“Haha, có khi lại có vệ sĩ đứng trong góc đi theo anh đó.” Tề Phỉtrêu ghẹo cô: “Khi gặp nguy hiểm chắc bọn họ sẽ xông ra bảo vệ anh quá.”