Trương Nhất Manh theo Tề Phỉ đi xuống, thấy Tề Phỉ gọi điện thoại cho cha mới chợt nhớ ra một chuyện, cô lấy điện thoại di động ra, mở danhbạ nhưng dừng lại ở một dãy số, mãi mà không dám nhấn xuống.
Tề Phỉ nói chuyện điện thoại xong, đi tới nói: “Ba tớ đồng ý rồi, lúc nào cậu đi làm cũng được… Đang coi cái gì đó?”
Tề Phỉ nhìn thoáng qua cái tên bên trên dãy số, là Trương Ninh Hi.
“Sao cậu lại nhìn tên anh ta mà ngẩn ra vậy…” Tề Phỉ không hiểu.
“Ba anh em nhà họ Trương, giờ tớ chỉ có thể liên lạc với Trương NinhHi thôi.” Trương Nhất Manh rầu rĩ không vui nói: “Tớ để quên đôi giày ởnhà họ Trương, phòng thuê cũng bị bọn họ trả lại rồi, giờ tớ không biếtnên ngủ ở đâu hết.”
Tề Phỉ suy nghĩ một chút, nói: “Cũng đúng, đám người xấu xa đó chỉbiết bắt cậu bỏ nhà lúc cần thiết, giờ không cần rồi thì không cho cậucách về.”
Tề Phỉ suy nghĩ rồi nói: “Thôi vầy đi, dù gì cậu cũng không có chỗvề, chi bằng sang nhà tớ ở tạm? Giờ tớ cũng chuyển ra rồi, kế bên bệnhviện thôi, ở lầu năm, có hai bảo vệ đàng hoàng, dưới lầu có tiệm giặtủi, mỗi tháng trả chút tiền là có thể đảm bảo quần áo được xử lí kĩcàng… Hơn nữa môi trường không tệ tí nào, an ninh cũng khá tốt.”
“… Ở đây rất gần với trung tâm, cậu mua căn nhà đó khi nào vậy?” Trương Nhất Manh nhìn nét mặt bình tĩnh của Tề Phỉ.
“Căn nhà đó tớ mua lâu rồi, mới đầu cho người ta mướn, gần đây giađình đó đã ra nước ngoài định cư, tớ thấy tiện nên quyết định dọn về đóluôn.” Tề Phỉ nói, “Nhưng tớ đang do dự, định tìm bạn ở chung đây.”
Trương Nhất Manh suy nghĩ một chút, nói: “Được rồi, tớ đến chỗ củacậu ở tạm vậy. Tiền thuê nhà hàng tháng và tiền điện nước, tớ và cậuchia đôi.”
Về mặt này thì hai người rất hợp ý nhau, Tề Phỉ tuỳ tiện gật đầu: “Cũng được, vậy giờ trở về nhà họ Trương lấy quần áo đi thôi.”
“Nhưng tớ không biết nên lấy bằng cách nào nữa.”
Trương Nhất Manh đang buồn rầu không biết làm sao, điện thoại chợtvang lên, người gọi đến là Trương Ninh Hi, Trương Nhất Manh nhanh chóngbắt máy, giọng nói của anh lập tức vang lên: “Nhất Manh.”
Trương Nhất Manh nói: “Ninh Hi, vừa đúng lúc tôi định gọi cho anh,tôi muốn chuyển ra ngoài, bây giờ qua bên đó dọn đồ được không?”
Trương Ninh Hi có phần sửng sốt, sau đó nói: “Thật ra không cần vội vậy đâu.”
Trương Nhất Manh biết Trương Ninh Hi cảm thấy rất lúng túng, bởi vìquan hệ của anh với Trương Nhất Manh không tệ, cũng là người đa cảm nhất trong ba anh em, Trương Nhất Manh bất chợt nghĩ lại những lời mà anhnói khi mới gặp cô, cảm thấy cuộc đời thay đổi quá nhanh: “Không saođâu, chuyển ra ngoài sớm một chút thì tốt hơn, ít ra cũng không làm choTrương Ninh Giản khó xử.”
Trương Ninh Hi ấp úng nói: “Cô đừng để ý đến lời nó nói, thật ra tính cách của Ninh Giản là vậy, cái gì cũng cười cho được, làm cho người taghét biết bao nhiêu. Cũng chỉ có tôi và anh hai mới chịu được nói.”
Trương Nhất Manh chợt nhớ đến những lời của An Đường Đường khi nói về Trương Ninh Giản, khi đó cô không tài nào hiểu được ý của An ĐườngĐường, nhưng giờ thì hoàn toàn rõ rồi.
Thật là đáng buồn.
Trương Nhất Manh nói: “Không sao đâu, dù gì thì đó cũng chỉ là mộtchuyện ngoài ý muốn, giờ thì kết thúc rồi, cũng bình thường thôi.”
Trương Ninh Hi không khỏi lo lắng nói: “Cô chắc chắn cô không có saochứ? Hồi nãy ở phòng bệnh, tôi cảm thấy Ninh Giản nó xúc phạm cô rấtnặng.”
Trương Nhất Manh cười: “Cái đó thì đúng, nhưng mà không liên quan đến chuyện này đâu.”
“Ừm được rồi, cứ tuỳ cô quyết định vậy… Cô vẫn còn ở bệnh viện à?Tiểu Lý đang ở ngoài chờ cô đó, cô ngồi lên xe đến nhà họ Trương dọn đồđạc, sau đó nhờ họ mang đồ đến nơi ở mới giúp cô đi. Mà cô có tìm đượcchỗ ở mới chưa? Hay là để tôi…”
Trương Nhất Manh cắt ngang lời Trương Ninh Hi: “Tôi tìm được rồi, tôi ở chung với Tề Phỉ.”
Haiz, Trương Ninh Hi đúng là người tốt mà.
“Ở chung với Tề Phỉ?” Trương Ninh Hi nói, “Ừm… Cô phải chú ý, đừng để bị cô ấy đầu độc đấy…”
Tề Phỉ cười lạnh: “Tôi đang ở ngay bên cạnh đây.”
Trương Ninh Hi: “… Tôi đùa thôi..”
Trương Nhất Manh: “…”
Hai kẻ dở hơi này đúng là có năng khiếu xua đi nỗi buồn giúp ngườikhác, Trương Nhất Manh bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tôi sẽ đi với TềPhỉ.”
Trương Nhất Manh đi ra cửa với Tề Phỉ, đúng là chiếc xe ban đầu đưabọn họ đến vẫn ở đó, hai người lên xe, chiếc xe hướng về phía nhà họTrương mà đi, dọc đường cả hai không ai mở miệng cả, đến khi về tới nhàhọ Trương thì chẳng có lấy một người, mở cửa vẫn là dì Thu
Dĩ nhiên bà đã biết hết tất cả, nhưng nét mặt vẫn lạnh lùng như vậy.Trương Nhất Manh rất hâm mộ dì Thu, không chừng núi Thái Sơn sụp đổ, bàcũng sẽ bình tĩnh như thế thôi…
Bà gật đầu nhìn Trương Nhất Manh: “Cô Trương, cậu ba đã dặn dò tôi, kêu tôi dọn dẹp hành lí giúp cô.”
Nói xong, bà cũng quay sang gật đầu với Tề Phỉ.
Dưới sự giúp đỡ của dì Thu, hai túi đồ lớn nhanh chóng được dọn dẹpxong, nói vậy thôi chứ cũng không nhiều đồ lắm, mấy cái khăn lông, bànchải đánh răng gì gì đó… Cô không có lấy đi, dù gì thì bọn họ cũng cóthể bỏ ngay mà.
Dì Thu nhờ một người nam mang hành lí xuống nhà giúp cô, Trương NhấtManh nhìn thoáng qua nhà họ Trương lần cuối, thở dài một hơi rồi đixuống.
Kết quả, lúc cô đi ra thì đụng phải một chiếc xe hơi màu đen, ngườibên trong bước ra làm Trương Nhất Manh có phần kinh ngạc – là TrươngNinh Giản.
Trương Ninh Giản đã thay bộ đồ vest, nhìn chững chạc vô cùng, anhcũng nhìn thấy Trương Nhất Manh qua cửa xe, cúi người xuống khiêm tốncười với cô: “Cô Trương về thu dọn hành lý sao?”
Trương Nhất Manh không ngờ Trương Ninh Giản sẽ chủ động bắt chuyệnvới mình, có hơi ngạc nhiên rồi gật đầu: “Ừm, chuyển đi sớm một chút thì tốt hơn.”
Cứ tưởng là Trương Ninh Giản sẽ khách sáo nói “Thật ra không cần vội vậy đâu” – Dù gì Trương Ninh Hi cũng đã nói rồi cơ mà!
Song Trương Ninh Giản chỉ gật đầu, dặn cô đi đường cẩn thận rồi bước vào nhà.
Chỉ dặn đi đường cẩn thận thôi, nhưng cô có cảm giác rằng, sau khibước qua khỏi cánh cửa này, hai người bọn họ sẽ chẳng còn liên quan đếnnhau nữa.
Thực tế thì cô cũng chẳng muốn gặp lại anh chút nào.
Trương Nhất Manh thậm chí còn chưa kịp nói lời “Cám ơn” thì Trương Ninh Giản đã đi vào bên trong nhà.
Không biết sao chỉ có mình anh về, chắc hẳn là lấy thứ gì đó, TrươngNhất Manh nhìn bóng lưng xa lạ của Trương Ninh Giản, thở dài rồi dặn dòtài xế địa chỉ nhà của Tề Phỉ, Tề Phỉ đứng bên cạnh cảm thán nói: “Haiz, Trương Ninh Giản này… Ai mà tưởng tượng được, lần đầu tiên gặp anh ta còn gọi tớ là ‘dì’ chứ…”
Tài xế: “…
Trương Nhất Manh dở khóc dở cười: “Cậu vẫn còn nhớ chuyện đó à.”
Tề Phỉ nói: “Lần đầu tiên được một người cao hơn mình gần cả tấc gọilà dì, dĩ nhiên là phải nhớ rồi… Tớ nhớ có lần tớ đến nhà trẻ đón cháucủa tớ, đám tiểu quỷ ở đó cứ gọi dì ơi, dì à, suýt nữa là tớ đã đánhchết bọn nó rồi.”
Trương Nhất Manh: “…”
Tề Phỉ nói chuyện này còn tỏ ra vinh dự lắm nữa chứ…
Trương Nhất Manh nói: “Ừm… Nhưng mà cũng đã lâu lắm rồi… Thời gian trôi qua nhanh thật đấy…”
Tề Phỉ nhìn gương mặt thất thần của Trương Nhất Manh, phát hiện mìnhđã nói những lời không nên nói, cô lúng túng: “Thôi, đừng nghĩ tới nữa.”
“Ừ, không nghĩ đến.” Trương Nhất Manh phất phất tay áo.
Tề Phỉ tức giận nói: “Tất cả đều tại Trương Ninh Giản cả.”
“Sao nói vậy được, ” Trương Nhất Manh nhìn Tề Phỉ, nói, “Tớ đã nóirồi, anh ta chẳng nợ tớ cái gì cả. Mọi việc vốn rất là đơn giản, nhưngsao càng lúc càng thấy anh ta giống như phụ lòng tớ vậy? Trương NinhGiản cũng vô tội mà!”
Tề Phỉ: “… Tuỳ cậu, chẳng liên quan gì tới tớ cả.”
Trương Nhất Manh: “…”
Hai người cùng trở về nhà của Tề Phỉ, tài xế cố ý xuống xe, muốn mang hành lý lên giúp Trương Nhất Manh, nhưng Tề Phỉ rất ga lăng, cầm lênnói: “Không cần đâu! Trở về nhà họ Trương đi!”
Tài xế: “…”
Trương Nhất Manh đanh mặt bước vào nhà cùng với Tề Phỉ, vừa mới đivào, Tề Phỉ liền thở phào nhẹ nhõm đặt hành lý của cô xuống, Trương Nhất Manh dở khóc dở cười: “Cậu tức với tài xế cái gì chớ! Thôi, để tớ xáchcho!”
Tề Phỉ “Hừ” một tiếng, nói: “Không nên để cho đám người đó xem nhẹ bọn mình chứ.”
Dọn dẹp,sắp xếp đồ đạc xong xuôi, Trương Nhất Manh mới bắt đầu đi mua sắm những vật dụng cần thiết cho mình, quét dọn phòng, đợi đến khi mọiviệc hoàn tất thì trời đã sẩm tối, Trương Nhất Manh mệt chết được, vìngày hôm sau vẫn phải đi làm nên cô chúc Tề Phỉ ngủ ngon rồi đi ngủtrước.
Tề Phỉ không yên lòng, vỗ vỗ vai cô: “Đừng suy nghĩ nhiều quá, ngày mai là một ngày mới!”Ai Là Mẹ Anh
“Ừ.”
Trước khi ngủ, Trương Nhất Manh nghĩ: Đúng vậy, ngày mai là một ngày mới mà.
Ngày mai tỉnh lại, sẽ không có nghịch tử thích cọ vào người cô, không có Trương Ninh Hi cười hì hì chào buổi sáng, không còn thấy Trương Ninh Trí làm mặt lạnh xem báo nữa.
Thật ra cũng đâu tệ lắm đâu – Hồi trước không có những việc đó, cô vẫn sống tốt, vẫn vui vẻ mà, sẽ không tệ lắm đâu…
-++-
Hiuhiu đọc tới đây hận anh Ninh Giản quá >.
Chương trướcChương tiếp
Báo lỗi chương Bình luận
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.