Hai người hôm nay trúng lớn câu được cả thùng cá mang về, bà chủ cân cá, cười nói: "Tổng cộng 280, hôm nay thu hoạch được nhiều nha"
"Thu hoạch nhiều nhất không phải là cô sao?" Hứa Trí Thịnh vui vẻ đưa tiền, định xách thùng cá ra về thì thấy Nguyễn Thanh Ngôn đang bị mấy cô gái vây quanh.
Hai tay anh đút vào túi áo khoác, cúi đầu, anh lạnh nhạt nói gì đó rồi xoay người đi về phía Hứa Trí Thịnh.
Hứa Trí Thịnh không cần nghĩ cũng biết, nhìn vẻ mặt thất vọng của San San thì biết ngay anh lại từ chối người ta rồi.
Nguyễn Thanh Ngôn không nói gì, ngẩng đầu nhìn ánh hoàng hôn càng lúc càng nhạt dần: “Đi mau.”
"Sao vậy? Sợ người đẹp đuổi theo?"
"Không quay về thành phố kịp".
Hứa Trí Thịnh cúi đầu xem giờ "Cậu gấp gáp gì? Bây giờ quay về mới 5 giờ hơn."
"5 giờ hơn, người ta đã bắt đầu ăn cơm chiều rồi."
"...Thì sao?"
Nguyễn Thanh Ngôn cúi mắt nhìn mấy con cá to bơi tới bơi lui trong thùng, khóe môi gợi lên ý cười.
***
Cửa hàng đàn "Viễn Cầm" cuối tuần buôn bán rất tốt.
Tiểu Mỹ mở "Vong linh tự khúc" cả ngày, chỉ cần có khách tới, cô sẽ giới thiệu với họ một lần.
"Đây là bà chủ và Lông Xám đại thần song ca đấy!"
Nhưng hơn phân nửa người qua đường đều có cùng phản ứng: "Lông Xám là ai?"
Thế là đã thành công mở khóa nguồn của Tiểu Mỹ, cô không ngại phiền phức mà lần lượt đề cử cho từng người.
Dĩ nhiên cũng có ngoại lệ, chạng vạng có hai cô bé học sinh trung học đi dạo phố, vừa nghe nhạc trong tiệm phát ra liền nhốn nháo: "Ở đây mở ca khúc mới của Lông Xám nè!!"
Khi đó Tiểu Mỹ giống như gặp được đồng chí cách mạng, kích động chạy đi tán gẫu với bọn họ.
"Cái gì? Niệm Ngư đại đại là bà chủ chỗ này hả?" Vừa nghe tin này, hai học sinh trung học hét to, khó mà tin được nhìn khắp phía, "Chị ấy có ở đây không?"
"Bà chủ, có người tìm chị ~" Tiểu Mỹ quay sang phòng đàn hô to.
Vu Niệm đang giúp Cố Sương Chi dạy đàn cứ tưởng là có người muốn mua đàn, vừa ra thì gặp được hai cô bé học sinh với ánh mắt chứa đầy tim hồng.
"Niệm Ngư đại đại!!" Hai người vừa gặp cô liền nhiệt tình nhào tới xin chữ kí.
Mặt Vu Niệm tối sầm, trừng mắt nhìn Tiểu Mỹ, cái biện pháp tìm cô mà tuyên truyền thế này, thân phận ngoài đời sớm muộn gì cũng bị phơi bày trên mạng.
"Niệm Ngư đại đại, chị quen Lông Xám hả?" Hai người quấn lấy cô hỏi.
"Lông Xám?" Vu Niệm nhíu mi, bây giờ mà nói không biết thì quá trễ, bài hát cũng đã ra rồi, "Cũng chỉ biết sơ thôi chứ không có quen"
"Quào"
"Vậy có thể nói cho tụi em biết dáng vẻ của Lông Xám đại thần ra sao không?"
".." Cô cụp mắt than nhẹ, xem ra hai cô bé này không phải là fan của cô.
**
Hôm nay Cố Sương Chi nhận vài học trò mới, Tiểu Y và Tiểu Nỉ là hai chị em sinh đôi, Vu Niệm bảo hai đứa nhóc này xinh như búp bê. Tụi nhỏ ở gần đây, ba mẹ là thương nhân, cuối tuần không có thời gian trông bọn nó nên cho bọn nhỏ học tỉ ti hoạt động ngoại khóa, ví dụ như học đàn.
Đây là ngày đầu tiên họ đi học, Cố Sương Chi đưa cho vài bài giới thiệu đơn giản và một khúc nhạc cơ bản. Hai đứa nhỏ không lo học đàng hoàng, nhất là khi không có Vu Niệm ở đây liền ầm ĩ, còn ồn ào cãi nhau. Nhưng Vu Niệm nghiêm khắc, dáng vẻ khó gần cho nên không ai dám gây chuyện trước mặt cô.
Cho nên cô dứt khoát ngồi cạnh quan sát cả một buổi chiều để tránh cho bọn nhỏ không nghe lời, quậy phá Cố Sương Chi.
Đến lúc chạng vạng, nghe Tiểu Mỹ gọi, cô dặn dò vài câu rồi mới rời khỏi phòng học.
"Tiểu Y, có một âm em luôn gẩy sai." Cố Sương Chi gẩy lại một lần trên đàn của mình, lại gẩy chính xác âm kia, "Là âm này này, so"
"Cô giáo, em không gẩy sai, là tiểu Nỉ gẩy sai." Tiểu Y chỉ em gái ở bên cạnh.
"Nói bậy, rõ ràng là chị gẩy sai!" tiểu Nỉ ấm ức, bắt đầu tranh luận với chị gái.
"Là em!!"
"Là chị là chị, chính là chị!!"
"..." Trong nháy mắt phòng đàn như muốn nổ tung.
Cố Sương Chi nhíu mày, cảm giác được giọng nói có chút khang khác: "Hai em đổi chỗ cho nhau?"
"Đúng vậy!" Tiểu Y gật đầu, "Cho nên gẩy sai là em em"
Cố Sương Chi hết nói nổi với hai đứa nhỏ này, bề ngoài giống nhau như đúc, lại không chịu yên tĩnh, còn đổi chỗ ngồi đổi tới đổi lui.
"Vậy cô sẽ chỉ chỗ ngồi vậy" Cô bất đắc dĩ nói, "Em này ngồi ở bên trái của cô, em đàn lại một lần nữa cho cô nghe xem"
Tiểu Nỉ mất hứng, giận dỗi không chịu đàn.
" Nè, cô giáo bảo em đàn kìa!" Chị gái tiểu Y vui sướng ngồi một bên xem kịch.
Cố Sương Chi sờ sờ đàn tranh trong tay, nói lại lần nữa: "Là đoạn này, so, dây đàn màu xanh"
Tiểu Nỉ "hừ" một tiếng, rồi lại cười hỏi: "Cô giáo, cô không nhìn thấy, làm sao mà biết dây đàn nào màu xanh thế?"
Cái này làm tiểu Y hứng thú, cũng ồn ào hỏi: "Đúng rồi, đúng rồi! Rõ ràng là dây màu đỏ mà!"
Hai đứa nhỏ rõ ràng vừa mới cãi nhau mà trong nháy mắt đã đứng cùng chiến tuyến, không biết có nên gọi là chị em đồng tâm hay không.
Cố Sương Chi biết rằng trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ, cũng không muốn so đo với hai đứa trẻ, khóe miệng nở nụ cười miễn cưỡng.
**
"Niệm Ngư" Hứa Trí Thịnh xách theo một xô cá bước vào, nhìn thấy Vu Niệm đang bị hai cô bé học vây sinh trung học vây quanh: "Có khách hả?"
"Cũng không hẳn" Cô xấu hổ cười với anh, “Có việc gì sao?"
"À, hôm nay tôi và Lông Xám đi câu cá, câu nhiều quá ăn không hết, nên mang tới cho mọi người" Hứa Trí Thịnh đặt xô cá xuống bên cạnh quầy thu ngân, "Cô chưa ăn cơm hả?"
"Chưa, cám ơn anh" Vu Niệm ngồi xuống nhìn mấy con cá trong xô.
Hai cô nữ sinh và tiểu Mĩ đã không còn bình tĩnh rồi: "Lông Xám! Cùng đi câu cá với anh??"
Tiểu Mỹ biết anh là tiểu Hứa, nhưng hai cô gái kia không biết, nửa tin nửa ngờ hỏi anh: "Anh biết Lông Xám sao?"
Hứa Trí Thịnh thấy vậy, chột dạ nhìn Vu Niệm, Vu Niệm hết hi vọng nhắm mắt lại, bi tráng nhìn anh gật gật đầu.
“Lông Xám đại nhân tới sao?” Tiểu Mỹ chạy ra cửa ngó nghiêng, nhưng không thấy bóng dáng người trong mong đợi.
Hứa Trí Thịnh trả lời: “Cậu ấy bảo tôi mang cá đến, còn mình thì ngồi chờ trong xe"
"Trời ạ!!" Tiếng hét chói tai lại vang lên.
"Anh chắc chắn là tiểu Hứa rồi đúng không?" Trong nháy mắt hai cô gái liền đoán được thân phận của anh.
Anh cười bất đắc dĩ, gật đầu.
"Tiểu Hứa đại đại, anh đừng bao giờ đá Lông Xám của tụi em nha!!!"
"Đúng vậy!! Anh ấy là bạn tốt của anh mà, anh nhất định phải tốt với anh ấy đó nha!!”
"" Hứa Trí Thịnh mặt mày tối sầm lại. Đều do weibo lung tung, đều do Nguyễn Thanh Ngôn nói năng mờ ám trên weibo.
Tiểu Mỹ ngồi xổm ngắm cá Lông Xám nhà cô câu, dáng vẻ mê trai "Anh ấy giỏi thật, còn biết câu cá nữa chứ!"
Sắc mặt Hứa Trí Thịnh lại càng khó coi, "Này, ở đây hơn một nửa là do tôi câu đấy nhá!"
"Hả? Vậy à" Tiểu Mỹ nhíu mày, "Con nào là anh câu?"
"Cô muốn làm gì?"
"Tách ra chứ sao ~" Tiểu Mỹ chọt chọt Vu Niệm bên cạnh, "Bà chủ, cá to của tiểu Hứa cho chị ăn hết đó, cá của Lông Xám câu mình để nuôi trong tiệm được không?"
"Mơ à" Hứa Trí Thịnh cảm thấy mình đã đến ngay cái chỗ bị Nguyễn Thanh Ngôn ám rồi, cũng không còn can đảm mà ở lại nữa, "Niệm Ngư, tôi đi trước đây"
"Vâng, phiền anh rồi." Vu Niệm nở nụ cười vui sướng khi người gặp họa, tiễn anh ra cửa, "Nhờ anh cám ơn Lông Xám giúp tôi."
"Không cần đâu, bạn bè cả mà" Hứa Trí Thịnh phất tay, vừa bước ra khỏi cửa thì hai cô gái kia và tiểu Mĩ cũng chạy ra theo.
Bây giờ Vu Niệm mới thở phào nhẹ nhõm, thầm than trong lòng, fan của Lông Xám có độc.
Tiệm đàn trong nháy mắt không còn ai, đến khi người giúp việc Mary của nhà Tiểu Nỉ và Tiểu Y đến đón, Vu Niệm tiễn hai tiêu quỷ gây chuyện về, hỏi Cố Sương Chi, "Hôm nay thế nào, hai đứa nhỏ này thì sao?"
"Còn sao nữa, ca khó đấy" Giọng điệu sâu kín, "Nhưng mà, cuối cùng cũng chịu đựng đến lúc tan học ~~"
"Cậu vất vả rồi." Vu Niệm xoa bóp vai cô, "Đi, hôm nay khao cậu ăn cá.”
"A, sao hôm nay lại có lòng tốt thế, biết khao mình ăn nữa"
"Cũng không phải" Vu Niệm đành nói thật, "Tiểu Hứa và Lông Xám mang cá đến cho."
Cố Sương Chi nhíu mày: "Lông Xám mới tới đây hả?"
"Không có, là Tiểu Hứa mang cá đến" Vu Niệm xách xô cá lên, đỡ cô bước đi: "Muốn ăn cá gì?"
"Đủ rồi nha" Vu Niệm lườm cô ấy, cô nàng này muốn nhiều thế, dứt khoát mở nhà hàng luôn cho rồi.
**
Hứa Trí Thịnh đi thẳng lên xe ngồi rồi đóng cửa lại, động tác vô cùng mau lẹ, như bị ma đuổi vậy.
Hứa Trí Thịnh thở hổn hển nói với người đang ngồi ghế phụ, "Fan Leo cây nhà cậu thật ghê gớm."
"Sao?"
"Mém tí nữa là bị mấy cô ấy theo đuôi"
"Cậu sợ cái gì, mấy cô ấy cũng không có ác ý"
"Nói thì dễ lắm, vừa rồi nên để bọn họ đuổi kịp, để mình xem cậu đối phó ra sao?"
Nguyễn Thanh Ngôn không thèm đếm xỉa đến lời phàn nàn của anh, hỏi: "Tặng cá rồi?"
"Rồi, mình làm việc thì cậu cứ yên tâm." Hứa Trí Thịnh cài dây an toàn, cười khổ, "Là cậu đòi tặng cho bằng được, thế sao lại không tự mình đi? Cậu cứ ngồi trong xe hưởng thụ gió mát, chỉ có mình vừa bẩn vừa mệt."
"Việc tặng quà này cũng vừa bẩn vừa mệt hả?"
"Theo ý cậu, vậy mình phải cảm ơn cậu à, cảm ơn cậu đã cho mình cơ hội đi tặng quà?"
"Không có chi"
".."
**
Nguyễn Thanh Ngôn xách một bịch cá to về nhà, hô to: "Tao về rồi nè, Lông Xám"
Lông Xám nghe tiếng lập tức chạy từ ban công tới mừng, thè lưỡi ra chờ anh xoa đầu.
Bỗng nhiên phát hiện trong tay sen mình xách theo một cái bịch, đưa cái mũi ngửi qua ngửi lại, hình ảnh này chọc cho Nguyễn Thanh Ngôn bật cười.
"Nhớ cho kỹ, mày là chó chứ không phải mèo." Anh khom lưng, dịu dàng xoa xoa đầu Lông Xám.
Một người một chó vào nhà bếp, anh chậm rãi làm cá, Lông Xám ngồi bên cạnh ngó, trông rất hiếu kì.
Nó nhìn sen mình đập đầu cá, làm vẩy, rửa sạch sẽ. Kỹ năng dao kéo của anh rất thông thạo, cắt đều thịt cá ra từng miếng.
Không lâu sau, trong nồi tỏa ra mùi hương thơm phức.
Mỗi khi rãnh anh thích ở nhà nấu ăn, hôm nay làm cá chưng, Lông Xám không cần ngửi cũng biết, hương vị chắc chắc rất ngon.
Nguyễn Thanh Ngôn nghiêng người, nhìn con Husky đang ngồi xổm trong phòng bếp, "Muốn ăn không?"