Ái Phi Lên Ngôi!!!!

Chương 67: Chương 67





Đến vườn hoa, bên ngoài có hai Ngự Lâm quân đang bảo vệ, xem ra là Chiêu Vũ Đế ra lệnh không thể tùy ý cho người khác đến gân.
Nhưng bọn hắn nhìn thấy Dạ Lăng Chi nguyệt thì vô cùng cung kinh, không dám ngăn trở, hai người bước vào.
Mai Ngọc Dương hỏi cung nhân trông coi: “Vĩ âm thảo được phát hiện ở đâu?”
“Bẩm Vương Phi, ở dưới tàng cây si chỗ góc đằng kia” Nàng theo lời ngồi xổm xuống xem xét, quả nhiên phát hiện vài cọng vĩ âm thảo không rõ rệt.
Lúc này mặt trời vừa xuống núi, cũng không phải canh giờ nắng nhất ngày, nhưng Mai Ngọc Dương nhìn xung quanh, trầm giọng nói: “Không thích hợp.
“Làm sao vậy?”
“Vương gia cảm thấy những cây này sinh trưởng ở đây sẽ được mặt trời chiếu vào không?”
Dạ Lăng Chi nguyệt nhìn những cành lá sum xuê của cây si bên cạnh tường vây, vô cùng chắc chắn lắc đầu: “Khẳng định không thể nào chiếu đến, có chỗ không đúng sao?”
“Vương gia có điều không biết, sự yêu thích mặt trời của loại thực vật âm vĩ thảo này vô cùng tương phản với tên của nó, nói cách khác, ánh sáng mặt trời càng mạnh thì nó sinh trưởng càng tốt”

Dạ Lăng Chi nguyệt trừng mắt nhìn: “Nói cách khác, người bình thường nếu trồng loại vĩ âm thảo này chắc chắn biết không thể trồng nó ở nơi râm mát.
“Không sai, huynh xem những cộng có còn lại đã bắt đầu ủ rũ, điều này chứng tỏ chúng không thể rời khỏi ánh mặt trời, nói không chừng là bị ai đó cố ý đào rồi trồng ở đây".
Mai Ngọc Dương tiếp tục phân tích: “Nếu thật sự là Lạc tần nương nương làm, chắc chắn bà ấy vô cùng hiểu biết về hoa cỏ, nếu đã có hiểu biết, thì nhất định sẽ không trồng loại thực vật ưa ánh nắng mặt trời dưới tàng cây âm u không có ánh nắng chiếu vào như vậy.

Cho nên ta đoán, nhất định là khi người nào đó giá họa sợ bà ấy phát hiện, nên mới có ý trồng ở nơi hẻo lánh như vậy.
Sắc mặt Dạ Lăng Chi nguyệt trở nên nghiêm túc: “Phát hiện này là phát hiện mẫu chốt, nhất định phải nói cho phụ hoàng”
Trở về ngự thư phòng, bái kiến Chiêu Vũ Đế, Mai Ngọc Dương nói phát hiện ở vườn hoa cho hắn biết: “Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy việc này có điều kỳ quái, nếu chân tướng là như vậy, Lạc tần nương nương tuyệt không trồng vĩ thảo ở nơi râm mát, rất có thể là người bên ngoài vì che dấu ánh mặt mà trồng ở đó".
Chiêu Vũ đế giật mình, tình cảm của hắn đối với Lạc tần vô cùng sâu đậm, không muốn tin tưởng nàng ấy lại làm ra loại chuyện này, nếu không phải là nàng, vậy ai có năng lực như vậy?
Dạ Lăng Chi nguyệt cũng hợp thời cầu tình: “Phụ hoàng, Lạc tần làm người như thế nào, ngài là rõ ràng nhất, nếu thật sự có tham vọng như vậy thì tội gì lúc trước cự tuyệt vị trí tứ phi chỉ làm tần.

Lúc nãy có Hạ phi nương nương ở đây nên nhi thần không tiện nhiều lời, nhưng nàng đưa ra lý do đại hoàng huynh mưu hại thất đệ thật sự có chút gượng ép, nhi thần không cho là Đại hoàng huynh vì mấy bài thơ đó mà xuống tay với một đứa trẻ.

“Vậy theo các ngươi, trẫm phải xử lý bọn họ như thế nào?”
Mai Ngọc Dương nhịn không được nói: “Hình phạt bên trong Đại Tông Chính viện nhiều, nếu thật phật mấy ngày thì đại ca đại tẩu đúng là bị khổ da thịt vô tội rồi.

Không bằng trước tạm giam người ở An Vương Phủ, ra lệnh cưỡng chế bọn họ không được ra ngoài, thẩm vấn kĩ lại những cung nhân lúc trước đã khai ra là Đại hoàng huynh, tìm hiểu tình huống người nhà của họ, nói không chừng sự tình sẽ xuất hiện chuyển cơ".

Chiêu Vũ đế trầm ngâm trong chốc lát, thở dài một hơi.

“Thôi, cứ dựa theo Tứ Vương Phi nói mà làm đi.”
Không bao lâu, Chiêu Vũ đế đã hạ chỉ cho người đi truyền chỉ, Mai Ngọc Dương và Dạ Lăng Chi nguyệt âm thầm thở dài nhẹ nhõm.
Nhưng biết sự tình vẫn chưa xong, trừ phi tìm được người thao túng chân chính, nếu không hiềm nghi của bọn họ vĩnh viễn không được rửa sạch.

“Phụ hoàng, nhi thần hy vọng có thể gặp Lạc tần nương nương, muốn hỏi một chút gần đây nương nương có gặp chuyện gì với cung nhân hay không, cũng có thể tìm ra được manh mối khác.”
Chiêu Vũ Đế vẫy vẫy tay: “Đi thôi, nói là trẫm đã cho phép, có người đến hỏi cũng tốt, trẫm tạm thời không thể gặp nàng.”
Bọn họ được phê chuẩn liền đi đến tẩm điện của Lạc tần, sắc trời đã gần tối, áng mây chân trời có chút quỷ dị.
Cách đó không xa quạ đen đậu trên nóc nhà kêu thê lương vài tiếng, khiến người nghe cảm thấy vô cùng hoang vu.


Cung điện náo nhiệt ngày xưa có vài hộ vệ mặt không chút thay đổi đang canh gác, trong phòng tối đen, xem ra không châm nến.
Mai Ngọc Dương gõ cửa tấm điện: “Lạc tần nương nương, nhi thần là Tứ Vương Phi, cùng Tứ Vương Gia đến thăm ngài, chúng ta có thể vào không?”
Trong phòng lại không có người trả lời, nàng đành phải bảo hạ nhân quét dọn trong viện ra mở cửa.
Đợi hạ nhân không nhanh không chậm mở khóa cửa, Mai Ngọc Dương lại gọi hai tiếng: “Nương nương, chúng ta tiến vào nhé?”
Nàng cảm thấy kỳ quái, tuy rằng trời hơi tối thế nhưng vẫn còn sớm, không đến mức phải đi ngủ sớm như vậy chứ.
Mai Ngọc Dương thật cẩn thận đẩy cửa ra, giây tiếp theo liền sợ tới mức biến sắc.
Trong phòng có một nữ nhân treo cổ bằng lụa trắng.
Ghế dưới chân bà ấy đã bị đạp ngã, người này không phải là Lạc tần thì là ai!.