Ai Thấy Mèo Của Tôi Không

Chương 19: Hoạt động ăn khuya



Nhan Ký Vân thấy may vì mình là một con mèo không thể nói tiếng người, nếu giờ cậu dùng thân phận con người trả lời Lâm Hiệp thì đảm bảo đối phương sẽ càng thêm cảnh giác.

Trái tim nhỏ bé căng thẳng nhảy bình bịch, cậu phải làm thế nào để trốn đây?

Đột nhiên tấm vải che trên đầu được lấy ra, đôi tay đang ấn cậu chuyển sang luồn dưới nách, bế lên.

Hai chân Nhan Ký Vân bay lên không trung, chẳng có cảm giác an toàn gì hết. Cậu dùng hết sức quẫy, muốn thoát khỏi sự khống chế của đối phương, nhưng lực tay của ông chủ Lâm rất mạnh, tay y còn dài, mặc cho Nhan Ký Vân có đạp kiểu gì cũng không đá được tới người y. Nhan Ký Vân quyết định gập bụng định đạp lên cổ tay y, đối phương lại như biết động tác kế tiếp của cậu, một tay túm hai chân trước, tay còn lại bắt hai chân sau!

Nhan Ký Vân: …

NPC mấy người được hệ thống huấn luyện cách khống chế mèo à?

“Cũng khỏe nhỉ, đạp mạnh phết.” Ông chủ Lâm thành công khống chế được Nhan Ký Vân, nhưng giọng nói không hề có bất cứ hưng phấn kì quái nào, mà thật ra động tác còn khá là nhẹ nhàng?

Sao lại không đạp, cậu đâu có ngu, chẳng lẽ ngồi yên đợi NPC tra tấn à?

Nhưng dù cậu có uốn éo thế nào thì Lâm Hiệp vẫn giữ chặt, không cho cậu chạy loạn.

Nhan Ký Vân thức thời không nhúc nhích nữa, đợi cơ hội khác, chỉ chờ đối phương thả lỏng khống chế với mình.

Cậu bất động, ông chủ Lâm mới chịu thả ra, bọc cậu lại bằng cái áo khoác ban nãy trùm lên người Nhan Ký Vân.

Y nói: “Đáng lẽ vừa rồi không nên lấy cái áo ra, như thế mới không cựa quậy được.”

Nhan Ký Vân bị quấn trong áo, chỉ lộ một cái đầu ra ngoài, thật sự rất kì quái, trông như chuột chũi thò đầu ra khỏi mặt đất.

Cậu lo lắng nhìn ông chủ Lâm. Đây là một kẻ thích sạch sẽ, nhưng hẳn là không đến mức thành bệnh, nếu không y cũng sẽ không dùng áo khoác mới thay bọc lấy một con mèo vừa chui ra khỏi lồng, nhảy lung tung trên bàn ăn, chạy khắp nơi.

Lâm Hiệp giơ ngón tay nhẹ nhàng vuốt gáy Nhan Ký Vân: “Lông mượt thật.”

Nhan Ký Vân tự nhủ, đương nhiên rồi, quan hốt phân nhà cậu ngày nào cũng cho cậu ăn dầu cá, lông không bóng mượt mới là lạ.

Ông chủ Lâm mở cái ngăn kéo ban nãy Nhan Ký Vân lục lọi, lấy từ trong đó ra một túi cá nướng nhỏ thơm ngon xốp giòn được bịt kín.

Đừng hỏi tại sao cậu lại biết nó rất thơm ngon xốp giòn, bởi vì quan hốt phân ở nhà mà có rảnh cũng sẽ nướng cho cậu một ít, nhai lên răng rắc, phải nói là ngon mê ly.

Ông chủ Lâm lắc cái túi: “Vừa rồi mày tìm cái này à?”

Hóa ra không phải Lâm Hiệp phát hiện cậu là người chơi, làm sợ bóng sợ gió một hồi, không phát hiện là được rồi.

Cái túi cá nướng này liệu có nghĩa là ông chủ Lâm vẫn còn bí mật nhỏ không muốn cho ai biết khác không, rốt cuộc cá này là để cho cậu ăn hay là y giữ làm đồ ăn vặt?

Ông chủ Lâm mở cái túi trước mặt Nhan Ký Vân, ánh mắt cậu không khỏi rơi trên đống cá.

Với mèo mà nói, cá khô là thứ cám dỗ vô cùng, ông chủ Lâm cũng thật hiểu mèo.

Cậu bị bắt lại nhưng không bị nhốt vào lồng, có phải điều này chứng tỏ Lâm Hiệp là một quý ông thích mèo?

Mùi cá khô thơm lừng xông vào mũi Nhan Ký Vân, suýt làm não cậu chết máy.

Ông chủ Lâm lấy ra một con cá khô hoàn chỉnh, quơ quơ trước mặt cậu, rất là ác độc: “Cá khô nè, thơm không, thèm không?”

Nhan Ký Vân hấp háy cái mũi, mùi cá khô xông vào. Cá này không có mùi gì ngoài mùi cá thơm, là hàng sạch.

Cá đã đút tới tận miệng rồi, ăn hay không ăn?

Đồ NPC cho có thể bỏ vào miệng sao?

Nghĩ đến con cá mình vừa ăn cũng là ông chủ Lâm cho, giờ người ta lại cho cá khô, hẳn không phải là người xấu. Biết đâu ăn cá xong, ông chủ Lâm thả cậu đi thì sao?

Nhan Ký Vân vẫn không cưỡng lại được bản năng, há miệng, cắn một miếng. Cá khô không bỏ thêm muối hay chất phụ gia của con người, không có hại cho dạ dày của cậu, ăn no rồi mới có sức tiếp tục tìm manh mối vượt phó bản.

Nhan Ký Vân ngoằm ngoằm gặm cá khô thơm ngào ngạt, giòn ghê, vào miệng là tan, nướng vừa đủ thơm. Đầu bếp nướng cá có tay nghề hơi bị tốt, trình độ ngang hàng với quan hốt phân nhà cậu.

Không hổ là món được chính tay chủ nhà hàng lựa chọn, ngon quá, đề cử.

Phòng phát sóng [Muốn làm người]:

“Ông chủ Lâm này kì quá!”

“Vãi thật, hình như hướng đi cứ sai sai? Tôi từng xem các streamer khác vượt phó bản này, ông chủ Lâm trông hiền lành thế thôi chứ thực chất rất lạnh lùng. Có phải anh ta bị OOC rồi không, tại sao lại cầm cá khô cho mèo ăn vậy. Ông chủ Lâm, bị mèo bắt cóc thì anh hãy chớp mắt đi!”

“Tôi cũng ngáo luôn rồi. Mà mèo con ăn cá nhìn ngon quá, nước miếng chảy đầy đất.”

“Tưởng là xem stream mạo hiểm kinh dị cho hồi hộp, kết quả con mẹ nó là stream mukbang à, nửa đêm rồi đấy, đói chết đi được.”

“Đã đặt đồ ăn.”

Ông chủ Lâm cho ăn hết một con, vô cùng hưởng thụ nhìn quá trình mèo đen gặm cá khô. Y lại lấy ra thêm con nữa, Nhan Ký Vân không cần dụ đã tự động mở miệng gặm tiếp.

“Đây là cá khô tao nướng, mèo nhỏ có lộc ăn lắm đấy, mấy con mèo khác còn không có mà ăn. Trước tao cũng hay nướng cho chúng ăn, tiếc là dạo gần đây mèo ở xung quanh đi dâu mất. Hôm qua tao nghe được tin là ở gần đây có tên biến thái chuyên bắt mèo con về ngược đãi, mày phải cẩn thận biết chưa, đừng để bị bắt.”

Vừa nghe thấy lời này, Nhan Ký Vân lập tức cảm thấy cá trong miệng hết ngon rồi.

Đương nhiên trong phó bản sẽ có biến thái, cậu cũng không quên phó bản đầu tiên còn có tay bác sĩ giết người chôn xác, thích thu thập tròng mắt.

Phó bản trước có, đảm bảo phó bản này cũng có.

Nhưng nếu trong phó bản có NPC như ông chủ Lâm, vậy cậu càng nên ở trong nhà, không đi đâu hết.

Ít nhất cho đến giờ vẫn chưa thấy ông chủ Lâm có loại đam mê biến thái này.

Động vật có bản năng lẩn tránh nguy hiểm. Trong thế giới hiện thực, khu dân cư cậu ở cũng có rất nhiều người không thích chó mèo. Bình thường thì cậu chỉ cần đứng từ xa quan sát đối phương một chút là sẽ biết người đó có thích động vật nhỏ hay không, người thích động vật nhỏ khi thấy chúng mặt mày sẽ thả lỏng, sẽ muốn đến gần chúng. Còn người không thích thì từ xa mặt đã lộ vẻ căm ghét hoặc bực bội, bầu không khí người đó tỏa ra cũng không phù hợp.



Hồi trước quan hốt phân có thông qua công ty giúp việc thuê một bà dì đến dọn dẹp. Lần đầu tiên bà ta tới Nhan Ký Vân ra ngoài phơi nắng nên không gặp, lần thứ hai bà ta tới thì cậu ở nhà. Lúc ấy Nhan Ký Vân đang thoải mái nằm trên ghế sô pha, bà dì kia muốn lau ghế thấy vậy định đuổi cậu đi. Những người giúp việc khác thấy cậu nằm im thì thường sẽ giơ tay nhẹ nhàng đẩy một cái, để cậu tự đứng dậy ra chỗ khác, dù sao cũng là thú cưng của chủ nhà.

Nhưng bà dì này nhìn thấy Nhan Ký Vân thì trong mắt toàn ác ý. Bà ta giơ tay định đánh cậu, nếu không phải cậu phản ứng nhanh thì đã ăn nguyên cái tát vào người rồi.

Nhan Ký Vân chạy đi xong, bà ta còn chửi một câu con mèo chết dẫm.

Sau đó cậu nghe được tiếng quan hốt phân đi xuống lầu, cố ý hất chút bùn đất từ trong chậu hoa xuống chỗ bà ta vừa lau dọn, còn dùng chân giẫm, cố tình làm cho sàn nhà bẩn hơn. Bà dì dọn dẹp thấy thế lập tức cầm cây lau nhà lên đánh cậu, mà cảnh này vừa hay bị quan hốt phân nhìn thấy. Cuối cùng Kỳ Phong ngăn cản hành vi bạo lực mèo của bà ta, ngay lập tức gọi điện cho công ty giúp việc sa thải người này.

Sau vụ đó, chỉ cần có người đến nhà quét dọn, quan hốt phân đều sẽ đợi ở nhà, để tránh lại xảy ra chuyện mèo nhà mình bị người lạ ăn hiếp.

Cho nên nếu trong phó bản có người có ác ý với cậu, Nhan Ký Vân sẽ cảm nhận được ngay.

Cậu không cảm nhận được ác ý từ ông chủ Lâm, y thật sự hưởng thụ quá trình cho cậu ăn cá khô.

Nhan Ký Vân răng rắc gặm cá, ngoan cực kì, không giãy lấy một lần, ông chủ Lâm cũng rất hài lòng.

[Hệ thống: Tìm ra bí mật của Lâm Hiệp 1/3.]

[Nội dung bí mật: Sau khi kết thúc một ngày làm việc, ông chủ Lâm thích nướng cá cho đám mèo con quanh nhà hàng.]

[Chú thích: Chỉ có bạn biết thôi đó, không được tiết lộ cho ai khác, nếu không ông chủ Lâm sẽ rất tức giận.]

Tiến độ được một phần ba, chứng tỏ còn hai bí mật nữa, vậy cái thứ hai và thứ ba là gì?

Tiện thể khịa một câu, ngoài cậu ra thì đúng là không ai biết được nữa. Cậu còn chẳng kêu meo bao giờ, mà có meo cũng không ai nghe hiểu.

Đang gặm đến con cá khô thứ sáu, cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ.

Nhan Ký Vân thấy cá khô đưa tới miệng lập tức bị cất vào trong túi kín, xoạch cái vứt lại về ngăn kéo.

Nhìn cá khô biến mất, Nhan Ký Vân ấy vậy mà hơi mất mát. Cá này nướng thơm quá, đáng lẽ vừa rồi cậu nên ăn nhanh một chút, có thể ăn thêm được mấy con.

Một giây sau, ông chủ Lâm cởi áo khoác đang cuốn quanh người Nhan Ký Vân ra, trả tự do cho cậu.

Y giũ rồi khoác chiếc áo lên ghế, sau đó đi mở cửa. Một loạt động tác trôi chảy, như thể đã tập luyện vô số lần. Nhan Ký Vân nhìn tròn cả mắt, nhưng cũng không ảnh hưởng việc cậu nhảy xuống khỏi bàn làm việc trước khi ông chủ Lâm mở cửa.

Bị phát hiện thì sẽ không còn cơ hội điều tra văn phòng nữa.

Ông chủ Lâm mở chốt, cửa vừa hé, Nhan Ký Vân đã lập tức vọt ra. Nếu Lâm Hiệp không định hạn chế tự do của cậu, vậy chứng tỏ cậu đã được y ngầm cho phép hoạt động trong nhà hàng, chỉ cần cẩn thận không để người khác phát hiện là được.

Cậu chạy ra trốn sau bình hoa lớn trên hành lang, nghe trộm ông chủ Lâm đối thoại với người vừa tới.

Người tới là tên nhân viên phục vụ Hà Tiểu Tất ban nãy nhặt khẩu súng.

Ánh mắt ông chủ Lâm xuyên qua Hà Tiểu Tất, nhìn nhóc mèo đen lộ nửa cái đầu sau bình hoa, rất là đáng yêu, khóe môi cong lên thành nụ cười. Khác với kiểu cười chuyên nghiệp khi đối phó với khách hàng, lần này là cười thật lòng.

Hà Tiểu Tất hỏi: “Ông chủ, hoạt động ăn khuya chuẩn bị bắt đầu rồi, ngài có muốn xuống dưới quan sát không?”

Ông chủ Lâm gật đầu: “Tất nhiên rồi.”

Nhan Ký Vân nhận được thông tin mới, sau 0 giờ sẽ có hoạt động ăn khuya?

Ngay lúc ông chủ Lâm gật đầu, tất cả người chơi nghe được thông báo của hệ thống.

[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được điểm thiện cảm của Lâm Hiệp +5.]

Phó bản trước Nhan Ký Vân đã kiếm được 100 điểm thiện cảm từ Lý Mục Dương, lần này nhận được thiện cảm của ông chủ Lâm cũng không bất ngờ. Thứ khiến cậu thấy lạ là tại sao mình lại kiếm được điểm thiện cảm của Lâm Hiệp? Rõ ràng tên này trông như nhân vật phản diện.

Mà lúc này, người chơi ở dưới lầu lại khá tò mò với điểm thiện cảm. Hà Tiểu Tất vừa nhận nhiệm vụ lên lầu đã kiếm được điểm thiện cảm, chẳng lẽ hắn hi sinh nhan sắc quyến rũ ông chủ Lâm? Từ đó nhận được thiện cảm?

Biết khom lưng cúi đầu thật đấy, nhưng mà kiếm điểm thiện cảm của ông chủ Lâm thì có tác dụng gì?

Dù có thế nào thì giờ ông chủ Lâm cũng phải xuống lầu quan sát hoạt động ăn khuya sau 0 giờ, Nhan Ký Vân cũng muốn đi theo xem thử. Không biết Lâm Hiệp có phải nhân vật phản diện không, nhưng y chắc chắn là nhân vật quan trọng, đi theo y sẽ không sai.

Nhan Ký Vân trắng trợn theo sát Lâm Hiệp xuống lầu, năm điểm thiện cảm kia vẫn có tác dụng, Lâm Hiệp cũng không đuổi cậu ra ngoài.

Khách hàng ở lầu dưới có người ghét cậu nên Nhan Ký Vân vẫn phải chú ý che giấu bản thân. Vừa xuống lầu cậu đã nhanh chóng tìm được một vị trí có thể ẩn nấp.

Hà Tiểu Tất cùng ông chủ Lâm xuống lầu lại trở thành đối tượng bị người chơi dò xét.

Vừa rồi chỉ có Hà Tiểu Tất lên lầu một mình, cũng chỉ có hắn tiếp xúc với ông chủ Lâm, chắc chắn hắn là người chơi Nhan Ký Vân.

Tất cả mọi người đều được bố trí ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, Nhan Ký Vân thì ngồi trong khu giữa không có ánh đèn. Cậu ngồi trên một cái ghế quay lưng về phía tất cả mọi người, chỉ cần khu giữa không bật đèn thì sẽ không có ai phát hiện ra cậu.

Nhan Ký Vân quan sát thấy mấy người chơi có thân phận khách hàng đều đang nhìn Hà Tiểu Tất, trong đầu bỗng có ý tưởng, nhắc nhở vừa rồi của hệ thống là cho tất cả mọi người.

Hóa ra điểm thiện cảm sẽ được thông báo công khai.

Nếu như mọi người cho rằng Hà Tiểu Tất là cậu, vậy về sau cậu có làm gì đặc biệt thì cũng tìm được lí do, sẽ không ai hoài nghi thân phận của cậu.

Hiện giờ Nhan Ký Vân chỉ muốn biết rốt cuộc hoạt động ăn khuya lúc 0 giờ là ăn cái gì. Ngoài người chơi ra thì tất cả khách hàng đều biết sao?

Phó quản lý Lương thấy ông chủ Lâm xuống thì báo cáo: “Ông chủ, mọi thứ đã chuẩn bị xong, chúng ta bắt đầu luôn chứ?”

Ông chủ Lâm: “Bắt đầu đi.”

Phó quản lý Lương nháy mắt với một nhân viên phục vụ, sau đó dẫn Hà Tiểu Tất và đám nhân viên đi tới chỗ khách hàng đang ngồi nghỉ.

Ông ta nói với tất cả thực khách đang ngồi ở đây: “Thưa các quý ông quý bà quý cô, hoạt động lúc 0 giờ của nhà hàng chúng tôi chuẩn bị bắt đầu. Trong quá trình diễn ra hoạt động, mọi người không thể ghi âm, chụp ảnh, quay phim. Mời giao lại tất cả vật phẩm cho nhân viên của chúng tôi, họ sẽ tạm thời bảo quản chúng cho các vị.”

Người chơi xen lẫn trong khách hàng cái gì cũng không biết, nhưng vẫn phải tỏ ra là biết, cả đám đều cố gắng thể hiện kĩ thuật diễn.

Trong số mười người chơi, Nhan Ký Vân tương đối có ấn tượng với mấy người như phu nhân Tưởng, ngài Tưởng ban nãy gặp và Văn Nam Tinh ngồi cùng xe với mình.

“Nhà hàng Đêm Khuya” là một hiện tượng xuất hiện chừng một năm trước, nổi tiếng khắp các mạng xã hội, các trang thông tin truyền thông cũng đưa tin, là địa điểm check-in vô số cư dân mạng hướng tới. Mặc dù nhà hàng này nằm ở khu vực heo hút, nhưng rất nhiều người chạy theo nó như vịt, nghe nói mỗi thực khách tới đây rồi đều không muốn về nhà, tới một lần còn muốn đến lần thứ hai, nghiện vô cùng.

Từ lúc nhà hàng mở ra đến nay, mỗi buổi tối đều ở trạng thái đầy khách. Nhưng nhà hàng này chỉ tiếp đón khách hàng bình thường bốn ngày trong tuần, ba ngày khác dành cho các vị khách đặc biệt đã đặt lịch, mà trong ba ngày này, nhà hàng chỉ tiếp đãi một lượng khách nhất định, đúng 50 người.

50 vị khách may mắn này được chủ nhà hàng tự tay chọn, không có mã đặt trước thì ngay cả cửa nhà hàng cũng không vào được, tất cả sẽ bị nhân viên phục vụ chặn ở ngoài.

Ngoài ra thì trước 10 giờ, thực đơn của nhà hàng sẽ chỉ bao gồm các món thường thấy trên thị trường, không mấy đặc biệt, chỉ có hoạt động ăn khuya sau 0 giờ mới là mục tiêu của tất cả thực khách tới đây. Đương nhiên chuyện này không phải ai cũng biết, chỉ có những người được chọn, cũng kí vào điều khoản giữ bí mật mới biết, mà mỗi người vào đây đều có thân phận khác nhau, nhà hàng này vô cùng thần bí.

Nhan Ký Vân nghĩ, chẳng trách lúc cậu và Văn Nam Tinh vào không có ai chặn lại, nhân viên phục vụ không đuổi cậu đi, chứng tỏ bọn họ đều có thân phận khách hàng.

Nhan Ký Vân nghe tin tức đầy tai, đại khái cũng hiểu được đôi chút.

Sau khi nhân viên thu lại vật phẩm cá nhân của khách, họ bắt đầu phát cho mỗi vị khách một cái vòng tay có dạng như đồng hồ.

Nhân viên phục vụ phát xong còn dư lại một cái, phó quản lí Lương nói: “Ở đây có vị nào chưa nhận được vòng tay không?”

Tất cả người chơi đều nhìn về phía Hà Tiểu Tất, không hổ là người nhận được điểm thiện cảm của NPC, giỏi đóng kịch thật, vậy mà cũng nhịn được không lấy vòng tay!

Nhan Ký Vân: …

Cậu nhìn tất cả đều đeo vòng tay, chỉ có mình mình không có, rất là ấm ức.

Đợi một hồi, phó quản lý Lương thu tay về. Ông ta đứng trên chiếc bục được dựng tạm thời nói: “Có lẽ là vị này có việc đột xuất nên không thể tới, không sao, chúng ta sẽ không đợi ngài ấy. Trước khi quy tắc trò chơi được công bố, mời mọi người đeo vòng lên tay phải.”



Tại sao phải đeo vòng tay?

Nhan Ký Vân nhích sang phía Văn Nam Tinh, di chuyển đến một góc có thể quan sát được cái vòng tay.

Trông nó giống đồng hồ thể thao, phần dây dùng chất liệu đặc thù, đeo lên rồi chỉ cần ấn nhẹ hai bên nó sẽ tự động dán vào cổ tay. Bản chất người chơi vốn khác với khách hàng bình thường, bọn họ không dám đeo lên ngay mà trước hết quan sát xem cái này có thể dễ dàng gỡ xuống không.

Phần mặt dây sáng bóng trơn trượt, rất khác với đồng hồ đeo tay bình thường, bọn họ hoàn toàn không tìm được cách tháo, đeo lên hay không là một vấn đề lớn.

Người chơi bực bội vì không lấy được thân phận nhân viên phục vụ, nếu không thì đã có thể đứng ngoài quan sát hoạt động này, không đến mức phải đối phó với cái chết có thể đột ngột xuất hiện bất cứ lúc nào.

Nhưng họ mau chóng không còn cơ hội để xoắn xuýt.

Tất cả người chơi trông như tùy ý chọn chỗ, nhưng thật ra chỗ ngồi đều được nhà hàng sắp xếp từ trước, hàng ngang 10 ghế, hàng dọc 5 ghế, tổng cộng là 50 chỗ ngồi, không nhiều không ít, do Nhan Ký Vân dùng thân phận phi nhân loại tiến vào nên có một ghế trống.

Mỗi hàng sẽ có hai nhân viên phục vụ đứng hai bên giám sát khách hàng đeo vòng tay.

Người chơi có thân phận ngài Tưởng và phu nhân Tưởng lề mề không chịu đeo, bị nhân viên phát hiện.

“Mời hai vị đeo vòng tay vào, nếu không hoạt động của chúng tôi không thể bắt đầu. Xin hãy tuân thủ quy tắc đã đặt ra.”

Bị hai tên nhân viên phục vụ đô con mặt lạnh tanh nhìn chằm chằm, hai vị người chơi chịu áp lực đành phải đeo lên.

Không chỉ có hai người họ mà tất cả người chơi đều phát hiện, trong lúc chuẩn bị cho hoạt động, lượng nhân viên trong nhà hàng bỗng nhiều gấp đôi, mà tên nào tên nấy đều trông côn đồ dữ tợn. Mới ngày đầu tiên nên bọn họ không dám sơ suất, muốn tìn được bí mật khiến nhà hàng này nổi tiếng thì trước hết phải tuân thủ quy tắc trò chơi.

Phó quản lý Lương chủ trì xác nhận tất cả khách hàng đã đeo vòng tay thì tuyên bố: “Tiếp theo đây, tôi sẽ công bố quy tắc của hoạt động ‘bữa khuya lúc 0 giờ’ của nhà hàng.”

“Đêm nay nhà hàng chúng tôi sẽ đưa ra năm món ăn cho các vị, mỗi món ăn có một chức năng khác nhau, cách thức để giành được nó cũng khác. Mọi người không thể sử dụng tiền mặt hoặc chuyển khoản để mua, chỉ có thể thông qua quy tắc ông chủ của chúng tôi đặt ra để giành suất.”

Quý bà Chu ghét mèo đen lập tức nói: “Dùng cách gì vậy, mau bắt đầu đi, tôi không muốn phí thời gian.” Hiển nhiên bà ta khá sốt ruột, trong mắt cũng hiện vẻ hưng phấn.

Phó quản lý Lương mỉm cười: “Sau đây sẽ là món ăn đầu tiên.”

Hai nhân viên phục vụ xinh đẹp đẩy tới một đĩa thức ăn tinh xảo được đậy nắp, không ai biết rốt cuộc bên trong là cái gì.

Nhan Ký Vân lại biết, bên trong chẳng có gì hết, cố làm ra vẻ bí ẩn à? Hay là trong đó ẩn chứa bí mật gì mà những người này không biết. Đây cũng là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với phó bản giải mã, thật không dễ dàng.

Phó quản lý Lương nhấc chiếc nắp lên, bên trong không phải đồ ăn, mà là một cái biển viết bốn chữ: “Đây là món ăn đầu tiên của đêm nay, mang tên ‘Tòa Thành Thiếu Nữ’, chỉ có ba người được nếm thử món ngon này.”

Một người đàn ông lùn lùn to con giơ tay lên: “Cái tên này nghe rất thú vị, tôi muốn nếm thử.”

Nhan Ký Vân ở trong góc vừa hay thấy được vẻ mặt của người này, gã liếm môi, trong mắt lóe lên vẻ dâm tà, khiến người ta có cảm giác khó chịu.

Lại có thêm vài khách hàng nam giơ tay.

Phó quản lý Lương nói: “Các vị đừng vội giơ tay, hãy để tôi giải thích cho các vị tác dụng của món ăn này. Người thưởng thức nó sẽ có cảm giác sung sướng thăng hoa, khoái cảm bùng nổ trong máu thịt. Được rồi, ai muốn thưởng thức món này xin hãy giơ tay.”

Gã đàn ông đô con kia đứng dậy đầu tiên, sau đó lại có vài vị khách hàng nam. Trong số 50 người có 6 người đứng dậy, bốn nam hai nữ, 10 người chơi vẫn trong trạng thái quan sát, chưa ai đứng ra.

Phó quản lý Lương hỏi: “Còn ai muốn tham dự giành lấy ba vị trí này không?” Ông ta nhìn một lượt, bắt đầu đếm ngược: “Năm, bốn, ba, hai, một. Báo danh cho món ăn đầu tiên kết thúc. Để công bằng, chúng ta sẽ cần chơi một trò chơi nhỏ.”

Hai nhân viên phục vụ xinh đẹp đẩy ra một món đồ hình tròn, kéo vải đỏ xuống, tất cả mọi người thấy được nó là một bàn quay may mắn.

Tuy nói là bàn quay may mắn, trên thực tế thứ viết trên đó lại không phải cái gì may mắn cho cam.

Bàn quay có bốn màu đỏ vàng lam lục, tổng cộng chia làm mười sáu ô, cứ 4 ô một màu, nhưng diện tích không giống nhau. Diện tích các ô theo thứ tự từ nhỏ đến lớn là lam đỏ vàng lục, màu lam chiếm vị trí lớn nhất, lục là nhỏ nhất, nhỏ đến mức chỉ bằng 1/10 màu lam, để ném trúng nó tương đối khó, nhất định phải cực kì may mắn.

Các ô màu lam là: Cò quay Nga.

Ô màu đỏ: Sự thật hay thử thách.

Màu vàng: Kéo bao búa.

Màu lục: Bốc thăm.

Bốn trò chơi, cái nào trông cũng nguy hiểm, có lẽ chỉ có màu lục bốc thăm là an toàn nhất.

Phó quản lý Lương: “Quy tắc trò chơi rất đơn giản, vị khách hàng giơ tay đầu tiên vừa rồi sẽ có cơ hội ném phi tiêu, ngài ấy ném trúng ô nào, các vị khách còn lại sẽ chơi trò đó.”

Một người đàn ông ăn mặc như tinh anh xã hội bất mãn nói: “Chúng tôi là khách hàng, chẳng phải khách hàng là Thượng Đế sao? Tại sao chỉ muốn ăn một món ngon thôi cũng phải chơi cái trò ấu trĩ như vậy?”

Quản lý Lương vô cùng tốt bụng nói: “Thưa ngài, trước hết phải nói rõ với ngài, năm mươi vị khách được mời tới hôm nay đều là những người được ông chủ của chúng tôi đích thân chọn lựa. Mỹ vị ngài được thưởng thức là thứ thế gian khó có được, chắc chắn sẽ không thể tìm thấy ở bất cứ đâu khác. Cơ hội hiếm có, ngàn dặm mới tìm được một. Đương nhiên nếu ngài không muốn tham gia trò chơi, cũng có thể chọn rời khỏi.”

Tên kia hừ một tiếng: “Vậy tôi đi, phiền mấy người cho tôi ra khỏi nhà hàng.”

Phó quản lý Lương tiếp tục duy trì thái độ phục vụ hoàn mỹ của mình: “Rất xin lỗi, không có sự cho phép của ông chủ, ngài không thể rời khỏi đây. Thưa ngài, tôi xin được hỏi lại lần nữa, ngài chắc chắn muốn rút lui?”

Gã đàn ông tinh anh vứt chiếc khăn ăn trong tay, kiên quyết nói: “Đương nhiên rồi, tôi còn lâu mới chơi mấy trò thiểu năng này cùng các người!”

Phó quản lý Lương gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”

Ông ta khẽ gật đầu với nhân viên phục vụ đứng cạnh gã đàn ông, một giây sau, gã kia đột nhiên ôm cổ mình, sau đó bắt đầu cuộn người, một tay ôm cổ một tay giơ ra ngoài xin sự giúp đỡ. Mọi người còn đang ngỡ ngàng, gã đã ngã ra đất.

Cô gái ngồi gần gã nhất hét lên một tiếng: “A!”

Phó quản lý Lương vô cùng bình tĩnh nhìn đám người: “Xin hỏi các vị còn thắc mắc gì với quy tắc không?”

Người chơi sợ hãi, không chơi theo quy tắc thì sẽ chết.

Nhan Ký Vân và những người chơi khác đều phát hiện, người kia đột nhiên tử vong là vì cái vòng tay tất cả vừa đeo lên kia, trong vòng tay có chất độc chết người.

Nhan Ký Vân thấy may vô cùng vì mình là mèo nên trốn được, người chơi hay NPC đều không phát hiện ra thân phận thật sự của cậu.

Thấy tình cảnh này, Nhan Ký Vân thận trọng lùi sâu vào trong góc tối, cái nhà hàng này đúng là quá kinh khủng.

Khách hàng đợt thứ nhất không còn ai dám lên tiếng, phó quản lý Lương rất hài lòng với biểu hiện này.

Vòng tay chính là quy tắc của trò chơi, ai không tuân thủ quy tắc sẽ chết ngay lập tức.

Cuối cùng trò chơi cũng bắt đầu.

Gã đàn ông đô con lùn lùn kia là người đầu tiên giơ tay, nhưng giờ tay gã run rẩy cầm phi tiêu nhân viên đưa cho, xui xẻo làm sao phi tiêu lại ghim vào ô màu lam.

Đồng nghĩa với sáu người phải tìm ra ba người thắng mới có thể hưởng thụ món ngon này.

Cò quay Nga, mười phần chết chín.

Ván này không có người chơi ra sân, nhưng các người chơi còn căng thằng hơn cả mấy vị khách phải chơi cò quay Nga.

Không ai muốn trở thành vong hồn dưới tay NPC, bọn họ muốn sống sót ra ngoài, liệu có cách nào để trốn một kiếp không?

Nhan Ký Vân che mắt, món ăn đầu tiên đã có năm người chết, tốc độ thu dọn của các nhân viên rất nhanh, người chết lập tức bị khiêng đi.

Số người còn sống, ngoài Nhan Ký Vân ra, là bốn mươi người.

Còn bốn món nữa, không biết số lượng cụ thể là bao nhiêu.

Nhưng cậu tin chắc đêm nay sẽ không có ai dám nhảy ra cạnh tranh, trừ khi chán sống rồi.

Ba người nhận được lượt ăn món đầu tiên theo chỉ dẫn của nhân viên đi lên lầu.

Còn rốt cuộc là lầu hai, lầu ba hay là cao hơn nữa thì không ai biết.

Ánh mắt của người chơi đều hướng lên trên tầng, hoạt động ăn khuya sẽ diễn ra trong ba ngày, bọn họ cần biết phải đi đâu để thám thính.

Hoạt động tiếp tục.

Món thứ hai là “Thực Hiện Ước Mơ”, chỉ dành cho hai người, không người chơi nào tham gia, NPC giành được vị trí.

Món thứ ba là “Giấc Mơ Thần Tiên của Alice”, hai người, vẫn không có người chơi cạnh tranh.

Món thứ tư là “Phất Lên Trong Đêm”, chỉ dành cho một người.

Nhan Ký Vân còn tưởng là sẽ không có người chơi nào tham gia trong đêm nay, lại thấy Nam Văn Tinh ngồi gần mình giơ tay lên.

Văn Nam Tinh nói: “Phất Lên Trong Đêm, tôi thích, rất ý nghĩa.”

Người chơi khác cảm thấy Văn Nam Tinh thật dũng cảm, gã là người chơi đầu tiên đứng dậy giành suất thưởng thức món ăn.

Cùng tham gia với Văn Nam Tinh có một cặp vợ chồng trung niên, khuôn mặt họ có phần tiều tụy, dường như là đã mấy đêm không ngủ. Người giơ tay là ông chồng, người vợ chỉ cùng đứng lên mà thôi.

Người phụ nữ kia còn căng thẳng hơn Văn Nam Tinh, bà ta không ngừng kéo phần cổ chiếc áo cũ kĩ của mình. Cách ăn mặc của hai vợ chồng này, đứng cạnh Văn Nam Tinh quần là áo lượt lộ rõ trái ngược, nói chính xác hơn là trông khá đột ngột.

Văn Nam Tinh định từ bỏ, trong thế giới hiện thực gã là thần tượng đang hot, thu nhập không ít, nếu như cái món “Phất Lên Trong Đêm” này thật sự có thể khiến người ta phất lên trong một đêm, gã sẵn sàng nhường cho người có hoàn cảnh khó khăn.

Nhưng gã đã giơ tay, không thể rút lui nữa.

Người chơi khác cho rằng không cạnh tranh với cặp vợ chồng kia thì sẽ tốt hơn.

Nhan Ký Vân lại thấy lạ, các vị khách tới nhà hàng đều ăn mặc gọn gàng tươm tất, dù không cố gắng trang điểm thì quần áo cũng không tới nỗi cũ nát sứt chỉ như vậy. Nhưng cậu có thể ngửi được mùi nước hoa chưa được rửa sạch trên người đàn ông này. Thỉnh thoảng quan hốt phân nhà cậu cũng sẽ điệu, ra ngoài chơi với bạn phải xịt nước hoa, về nhà lại thay quần áo để tránh cậu ngửi mùi bị khó chịu. Với kiến thức hạn hẹp của cậu về nước hoa, thứ người đàn ông này sử dụng chắc chắn không phải hàng rẻ tiền, nhưng tại sao bọn họ lại ăn mặc như người nghèo? Chẳng lẽ bọn họ đã biết trước trong thực đơn hôm nay sẽ có một món gọi là “Phất Lên Trong Đêm”?

Thật sự có thể phất lên trong đêm sao?

Là một con mèo, Nhan Ký Vân không có một xu dính túi, nếu như món này có thể giúp cậu một đêm thành triệu phú thì cậu cũng muốn ăn. Rốt cuộc làm thế nào để giàu lên nhanh như vậy?

Thu hồi trí tưởng tượng nhàm chán của mình, Nhan Ký Vân phát hiện người chơi khác cũng không chú ý tới việc cặp vợ chồng kia ngụy trang. Có thể là họ muốn tranh thủ sự đồng tình của người khác nên mới làm trò này.

Nhan Ký Vân còn bất ngờ là Văn Nam Tinh lại gan dạ như vậy, làm người chơi đầu tiên xông pha.

Một vị trí, hai người cạnh tranh.

Do Văn Nam Tinh giơ tay trước, gã được quyền ném phi tiêu.

Ô màu đỏ: Sự thật hay thử thách.

Văn Nam Tinh và người đàn ông giả nghèo kia đứng trước một cái bàn, trước mặt bọn họ chỉ có một con cá mập đồ chơi.

Phó quản lý Lương nói: “Oẳn tù tì quyết định ai ấn trước đi.”

Oẳn tù tì kết thúc, Văn Nam Tinh ấn sau.

Tốc độ của hai người không chậm, ý nghĩ cũng rành mạch, không bị cá mập cắn tay.

Kết quả là người đàn ông giả nghèo kia thua.

Nhân viên phụ trách trò chơi lần này hỏi ông ta: “Ngài chọn sự thật hay thử thách?”

Ông ta quả quyết đáp: “Sự thật.”

Nhân viên nhanh chóng hỏi: “Trong vòng ba giây hãy trả lời tôi, xin hỏi ngài có bí mật gì giấu giếm vợ mình không?”

Ông ta sững sờ: “Không.”

Nhân viên phục vụ tối tăm nhìn người đàn ông: “Ngài nói dối, không phải là sự thật. Ngài có mấy căn nhà cho thuê đứng tên mình, lại luôn giả nghèo trước mặt vợ.”

Một giây sau, chiếc vòng bên tay phải ông ta kêu bíp, người đàn ông đã sùi bọt mép gục xuống bàn, chết cực nhanh.

Nhà hàng lại chết một vị khách, đây là hình ảnh kích thích thứ hai trong đêm nay!

Người phụ nữ đi cùng ông ta trợn tròn mắt, chỉ biết hét lên, không biết là muốn giải thích thay cho chồng, hay là muốn biết chuyện mấy căn nhà cho thuê.

Phó quản lý Lương tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc, thật ra chồng chị có thể thành thật trả lời, chỉ là mấy căn nhà thôi, không cần thiết phải lừa chị.”

Người phụ nữ xụi lơ ngồi dưới đất bắt đầu khóc.

Văn Nam Tinh giành được món thứ tư, gã có quyền thưởng thức “Phất Lên Trong Đêm”.

Văn Nam Tinh chuẩn bị đi theo nhân viên Hà Tiểu Tất rời đi. Bây giờ trong mắt người khác, cậu là Hà Tiểu Tất, lại thêm không mấy hứng thú với món thứ năm nên Nhan Ký Vân quyết định bám theo hai người. Nhan Ký Vân chọn gã là vì bọn họ vào phó bản cùng nhau, cậu không quen mấy người kia, nhưng ít ra Văn Nam Tinh còn đặt tên cho cậu, một con mèo được gã đặt tên chạy theo gã cũng rất hợp lí.

Trình diễn vở kịch mèo lưu manh vì kiếm sống mà quyết định đi theo con người.

Còn Hà Tiểu Tất là để mê hoặc người chơi khác.

Nhân viên phục vụ Hà Tiểu Tất dẫn Văn Nam Tinh ra khỏi sảnh, đi đến chân cầu thang, hắn đeo bịt mắt cho Văn Nam Tinh rồi mới dẫn gã lên tầng hai.

Nhan Ký Vân từng lên tầng hai, khá quen thuộc với chỗ này, cậu giữ khoảng cách theo sau hai người.

Nhan Ký Vân từng tới phòng làm việc của Lâm Hiệp, Hà Tiểu Tất dẫn Văn Nam Tinh đi về phía ngược lại. Đi tuốt về phía trước, tới một khúc rẽ nhỏ, chỗ này có một tấm gương, nhưng thực chất tấm gương này được gắn trên cửa, đắng sau cánh cửa là một cầu thang dài không biết dẫn đi đâu.

Thiết kế khá bí mật, từ bên kia nhìn sang sẽ không phát hiện chỗ này còn giấu một không gian khác.

Cậu biết ngay nhà hàng này không chỉ có hai tầng như vậy.

Hà Tiểu Tất và Văn Nam Tinh biến mất sau tấm gương. Nhan Ký Vân nhìn thấy Hà Tiểu Tất bấm chốt mở, cậu quan sát vị trí nút bấm, nhảy lên chắc vẫn với được. Lúc quan hốt phân không ở nhà, cậu thường xuyên nhảy lên tắt đèn.

Chuẩn bị…

Có tiếng bước chân truyền tới, mà tiếng bước chân này còn rất quen thuộc.

Nhan Ký Vân vừa quay đầu đã thấy ông chủ Lâm đứng sau lưng mình.

Đáng lẽ y phải ở dưới lầu giám sát phó quản lý Lương chủ trì trò chơi chứ? Tại sao lại xuất hiện ở đây?

Trước mặt Nhan Ký Vân chỉ có tấm gương này, nhưng cậu không mở được, mà đi về phía trước cũng là mấy căn phòng đã khóa chốt cửa, không thể vào.

Ông chủ Lâm cúi xuống nói với cậu: “Mèo nhỏ, chỗ này không có đồ ăn đâu.”

Nhan Ký Vân ra vẻ không hề đề phòng đối phương, dù sao ông chủ Lâm cũng từng đút cậu cá khô, cậu bèn cọ lông mình lên chân y.

Dù sao lông cũng bẩn, cọ cọ tí cho sạch, cậu không có vấn đề gì.

Mà hành vi này của Nhan Ký Vân ở trong mắt ông chủ Lâm lại mang ý nghĩa khác: “Không uổng công cho mày ăn cá, còn biết đến cọ tao. Nếu đến đây rồi thì để tao dẫn mày đi ăn bữa khuya.”

[Người chơi Nhan Ký Vân kích hoạt nhiệm vụ chi nhánh: Thưởng thức một món ăn ngon ở “Nhà hàng Đêm Khuya”.]

[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được điểm thiện cảm của Lâm Hiệp +5.]

Nhan Ký Vân: …

Vậy vừa rồi cậu ngồi ngoài cả tiếng để làm gì?

Đang lầm bầm Lâm Hiệp khó tính không cho điểm thiện cảm dễ như Lý Mục Dương, Nhan Ký Vân nghe được tiếng người đi về phía bên này.

Phản ứng của Lâm Hiệp rất nhanh, y lập tức bế mèo đen đang đứng trên đất, lách mình tiến vào sau cửa gương.

Nhan Ký Vân nằm trên vai Lâm Hiệp, nghi hoặc nghĩ, tại sao Lâm Hiệp lại muốn tránh những người sau lưng kia?

Phòng phát sóng của [Muốn làm người]:

“Mèo con ra cọ tí đã được điểm thiện cảm của Lâm Hiệp, ôi nó giỏi quá đi mất!”

“Móa, Lâm Hiệp mau ra đây solo, bà đây cũng muốn được Meo Meo nằm trên vai, đáng ghét đáng ghét! Nó ngoan quá đi!”

“Có Lâm Hiệp rồi cần gì số 4 nữa, NPC lại không ngon hơn người chơi à?”

“Để mẹ ôm một cái nào! Hai chân của con yêu đặt lên vai Lâm Hiệp cưng quá là cưng, mà cưng hơn nữa là nó còn biết dựng tai lên vẫy!”

“Cứu mạng, phó bản thứ nhất không thấy ai bế nó như thế! Cắn ngón tay, gatô quá! Muốn vuốt mèo con!”

Tác giả có lời muốn nói:

3 chương chập làm 1!

Meo Meo: Hôm nay chạy hơn 9 nghìn chữ, mệt chết mất