Ái Tình Bán Sỉ

Chương 12



Lễ Tiêu nắm cánh tay Đổng Xán Xán đẩy cậu về chỗ ngồi thấp giọng nói: "Ngồi yên nào."

Đổng Xán Xán chu môi nhỏ giọng ò một tiếng.

Đi xe hơn nửa tiếng thì đến nơi. Trời mùa đông nhanh tối, Lễ Tiêu kéo vali của Đổng Xán Xán, dắt cậu đến nơi hắn đang ở.

Đèn đường trước cửa biệt thự hắt vào mặt Đổng Xán Xán, cậu lon ton chạy tới phía sau Lễ Tiêu, ôm lấy cánh tay hắn: "Đây là nơi nào vậy anh?"

Lễ Tiêu liếc mắt nhìn cậu không lên tiếng.

Trước mặt Đổng Xán Xán là một ngôi biệt thự ba tầng. Lễ Tiêu đứng trước cổng một lúc thì cửa tự động mở ra. Đổng Xán Xán ôm tay Lễ Tiêu càng chặt hơn, không phải cậu căng thẳng, chẳng qua là đối mặt với hoàn cảnh xa lạ nên có chút sợ hãi.

Sau khi vào cổng thì sẽ đi qua một mảnh sân lớn được chăm chút tỉ mỉ, thiết kế của biệt thự rất hiện đại, lấy tông màu trắng xám làm chủ đạo, bên cạnh cửa sổ sát đất là cửa gỗ nâu sẫm. Lễ Tiêu đẩy cửa ra rồi đưa cho Đổng Xán Xán một đôi dép lê: "Đi đôi này vào."

Đổng Xán Xán đến nơi xa lạ rất biết điều, thay dép lê rồi đặt giày mình bên cạnh giày Lễ Tiêu.

"Xin chào."

Một giọng nam trong trẻo vang lên. Đổng Xán Xán thẳng eo thấy một cậu trai khá cao, tay cầm quyển tạp chí nước ngoài, da trắng, nhìn qua cũng không lớn tuổi hơn cậu là mấy.

Lễ Tiêu trực tiếp làm lơ cậu trai kia đi vào biệt thự. Đổng Xán Xán ló đầu nhìn bóng lưng Lễ Tiêu, khó xử mà đứng ở cửa. Cậu trai kia nhìn cậu nói: "Cậu là bạn của Lễ Tiêu đúng không?"

Đổng Xán Xán gật đầu, cậu trai mỉm cười: "Tôi là em trai hắn, tên là Tống Đào. Cậu tên gì?"

"Tôi tên..."

"Đổng Xán Xán, lại đây."

Giọng nói lạnh lùng của Lễ Tiêu vang lên. Hắn đứng ở cửa thang máy nhìn Đổng Xán Xán bị Tống Đào chặn ở cửa. Đổng Xán Xán ò một tiếng rồi nhanh chóng nói: "Tôi tên là Đổng Xán Xán." Rồi nhanh chóng chạy đến bên người Lễ Tiêu.

"Cậu ấy là em trai anh sao?"

Đổng Xán Xán ngồi trên ghế sô pha trong phòng Lễ Tiêu, ăn thanh long Lễ Tiêu mang cho, líu ríu hỏi.

Lễ Tiêu đang tìm gì đó trong tủ quần áo, hơn nửa ngày mới trả lời cậu: "Không phải."

"Vậy sao cậu ấy lại nói vậy?"

"Tên đó bị ngu."

Lễ Tiêu vẫn đang tìm đồ, thuận tiện trả lời cậu. Đổng Xán Xán vừa ăn vừa rầm rì: "Nhìn qua không giống nha."

Nói xong, cậu lấy trong tập sách trong cặp ra. Vương Mỹ Hi đồng ý cho cậu đi là có điều kiện, một cái trong đó là phải làm hai mươi trang bài tập nghỉ đông.

"Lễ Tiêu ơi." Từ khi vào cửa Đổng Xán Xán đã bị Lễ Tiêu gác lại một bên. Giờ hắn lại quay lưng về cậu không biết làm gì. Lễ Tiêu quay đầu, trong tay cầm một bao thuốc cùng một cái bật lửa: "Sao thế?"

"Bài tập nghỉ đông lớp mười của anh còn không? Cho em mượn chép chút đi."



Đổng Xán Xán đúng lý hợp tình ngẩng đầu hỏi Lễ Tiêu. Lễ Tiêu ngậm điếu thuốc trong miệng, châm lửa: "Em nghĩ sao?"

Đổng Xán Xán rũ mắt: "Vậy thui...Thế, giờ anh còn bận không?"

Khóe miệng Đổng Xán Xán vẫn còn dính nước thanh long đỏ tím, cậu đứng lên đi về phía Lễ Tiêu. Hắn lắc đầu: "Làm gì?"

"Thế bây giờ hôn một cái được hông?"

Đổng Xán Xán chớp chớp đôi mắt, đến trước mặt hắn. Lễ Tiêu nhả khói, trong mắt chỉ toàn mặt nhỏ đầy mong đợi của Đổng Xán Xán. Hắn ôm lấy cổ cậu kéo đi: "Đi thôi, đi ăn cơm."

Ánh mắt Lễ Tiêu lóe lên ý cười. Mặt mày Đổng Xán Xán lại tiu nghỉu trong nháy mắt, mang theo chút uất ức.

Hôm nay người lớn không ở nhà, vốn chỉ có Lễ Tiêu và Tống Đào. Lễ Tiêu dắt Đổng Xán Xán xuống tầng, trong phòng ăn đã có một bàn đầy đồ ăn. Một mình Tống Đào ngồi trên bàn cơm, thấy hai người Lễ Tiêu xuống nhân tiện nói: "Em bảo đầu bếp về trước rồi. Xán Xán à, cậu có kiêng món gì không?"

Đổng Xán Xán lắc lắc đầu. Lễ Tiêu dắt cậu ngồi vào chỗ rồi đi xới hai bát cơm mang đến.

"Cậu bao nhiêu tuổi rồi Xán Xán?"

"Mười sáu tuổi."

Đổng Xán Xán vừa ăn vừa trả lời Tống Đào. Lễ Tiêu im lặng ăn cơm, không để ý đến ai. Vị trí ngồi của Đổng Xán Xán vừa vặn đối mặt Tống Đào. Cậu ta hiển nhiên vô cùng tò mò với Đổng Xán Xán.

"Tôi mười bảy rồi. Cậu có thể gọi tôi là anh đó."

"Gọi cái mẹ cậu."

Lễ Tiêu cúi đầu lạnh giọng nói. Trong mắt Tống Đào hiện lên một tia lệ khí, cậu ta quay đầu nhìn Đổng Xán Xán đang sững sờ lại nở nụ cười: "Cậu tới Du thành chơi mấy ngày thế?"

"Năm ngày."

Đổng Xán Xán cầm một con tôm lớn trên tay quay đầu nhìn Lễ Tiêu chỉ ăn cơm với canh hầm đậu trước mặt, mở miệng hỏi: "Lễ Tiêu, anh không ăn tôm sao? Ăn ngon lắm đó."

Lễ Tiêu ngẩng đầu nhìn Đổng Xán Xán chút, hiếm thấy mà trả lời câu hỏi nhàm chán của cậu: "Rất phiền."

Đổng Xán Xán nhìn con tôm đang lột dở trong tay mình, bỏ đầu tôm đặt vào trong đĩa nhỏ trước mặt Lễ Tiêu: "Em lột xong rồi, anh ăn đi."

Tay cầm đũa của Lễ Tiêu thoáng khựng lại vài giây rồi hắn nhẹ gật đầu, gắp miếng tôm trắng noãn được Đổng Xán Xán lột sạch lên ăn. Tống Đào nhìn hai người tương tác với nhau, khẽ hít một hơi. Đổng Xán Xán lại lấy thêm một con tôm nói: "Em lột nhanh lắm. Em lại lột cho anh thêm một con nhé."

Cả bữa ăn đó Đổng Xán Xán chỉ ăn nửa bát, hơn nửa thời gian cậu đều lột tôm cho Lễ Tiêu. Hắn cũng không bảo cậu dừng lại. Cậu lột con nào hắn ăn con nấy. Giữa bữa thỉnh thoảng Đổng Xán Xán lại trò chuyện cùng Tống Đào mới biết đây là nhà chồng mới của mẹ Lễ Tiêu, mà người đó lại là ba của Tống Đào. Ba mẹ cậu ta ly hôn, mẹ cậu ta đi nước ngoài rồi.

"Thế anh và Lễ Tiêu đều học trường ngoại ngữ sao?"

Tống Đào gật đầu: "Tôi học lớp mười một, kỳ sau anh ấy học cùng lớp tôi. Nghe mẹ nói anh ấy muốn chuyển ai đó..."

"Im miệng."



Lễ Tiêu ăn xong con tôm cuối cùng Đổng Xán Xán lột cho hắn, ngẩng đầu nhìn Tống Đào. Tống Đào như thể không nhận ra ý tứ cảnh cáo trong mắt Lễ Tiêu tiếp tục nói: "Người đó là Xán Xán sao?"

"Tôi làm sao?"

Đổng Xán Xán lại bắt đầu lột tôm. Tống Đào liếc nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Lễ Tiêu, đề tại này cứ vậy mà chấm dứt tại đây. Đổng Xán Xán mắc bệnh hay quên, Lễ Tiêu chỉ nhấc cằm nhìn cậu nói: "Không lột tôm nữa sao?" là cậu lại cúi đầu lột tôm luôn, nháy mắt quên luôn mình đang định nói gì. Chỉ còn lại hai tên anh em không chung huyết thống trao đổi ánh mắt, một bên âm u một bên khiêu khích.

Sau bữa tối, Đổng Xán Xán ngồi chơi dưới tầng một chút. Lễ Tiêu chơi game cùng Đổng Xán Xán một lúc rồi không chơi nữa, hắn không chơi được mấy trò trẻ con này. Mười phút sau hắn đi ra sân hút thuốc, chỉ còn Tống Đào chơi game cùng Đổng Xán Xán. Chơi được một lúc Đổng Xán Xán bỗng nghĩ đến gì đó: "Tống Đào này, thành tích của anh có tốt không?"

"Cũng tạm được, sao vậy?"

Tống Đào lại giết Đổng Xán Xán trong game thêm một lần. Đổng Xán Xán hai mắt tỏa sáng, không buồn vì thua chút nào: "Bài tập nghỉ đông hồi lớp mười anh còn giữ không thế?"

"Bài tập nghỉ đông sao?" Tống Đào nhíu mày: "Bọn tôi không có thứ này."

Đổng Xán Xán hơi ngạc nhiên, Tống Đào ừ một tiếng: "Kỳ nghỉ đông của bọn tôi rất tự do. Cậu có bài tập sao? Tôi có thể giúp cậu."

Đổng Xán Xán ậm ừ nói: "Vậy mai tôi mang bài tập cho anh xem, tôi không hiểu gì hết."

Tống Đào ngừng chơi nói: "Vậy cậu lên lớp làm gì?"

Đổng Xán Xán nhét một loại quả hạch vào trong miệng: "Tôi không thích đi học nha."

Tống Đào hơi nhíu mày, đối với thái độ học hành của Đổng Xán Xán rất khó hiểu: "Cậu không có mục tiêu gì sao? Hoặc là lý tưởng gì gì đó?"

Đổng Xán Xán lụp bụp đập đập quả hạch: "Đến trường không bị đánh, còn muốn Lễ Tiêu để ý đến tôi nhiều hơn chút."

"Cậu? Thích anh tôi sao?"

Tống Đào nói ra ý nghĩ luẩn quẩn trong đầu cậu ta cả bữa tối đến giờ. Cậu ta nhìn Đổng Xán Xán, không nghĩ tới sắc mặt Đổng Xán Xán một chút cũng không đổi. Hai mắt cậu chăm chú nhìn màn hình chơi game, cằm nhỏ động động, nhấp môi nói: "Thích lắm nha."

Giọng điệu cây ngay không sợ chết đứng, vô cùng tự hào.

"Vậy anh tôi cũng thích cậu sao?"

Tống Đào hỏi tiếp. Lúc này Đổng Xán Xán chậm vài giây, lắc đầu: "Bây giờ chắc anh ấy vẫn chưa thích tôi đâu."

"Đổng Xán Xán."

Giọng nói của Lễ Tiêu vang lên từ phía sau. Đổng Xán Xán quay đầu thấy Lễ Tiêu cả người mang theo khí lạnh dựa vào cạnh cửa, mặt mày còn mang theo chút uất ức mà ra lệnh: "Đi lên tầng."

Đổng Xán Xán dạ một tiếng, đặt máy game xuống bé ngoan mà chạy đến bên Lễ Tiêu. Tâm tình Lễ Tiêu nhìn qua cũng không quá tốt. Đổng Xán Xán đi cùng hắn vào trong thang máy, chân nhỏ dịch từng chút đến sát bên người Lễ Tiêu, tay hai người dán vào nhau, dáng vẻ như dâng vật quý, dỗ dành nói: "Em mang thuốc lá cho anh đó nha."

-----------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Lễ Tiêu: Ông đây không thích em ăn tôm em lột làm quái gì!!!