Ái Tình Bán Sỉ

Chương 14



Cuối cùng Lễ Tiêu ra trên đùi Đổng Xán Xán. Lúc đó chân cậu đã mềm đến mất cảm giác, may mà Lễ Tiêu kịp thời ôm eo cậu bế lên. Đổng Xán Xán đưa tay xuống dưới sờ sờ chất lỏng dính dính bên trong đùi mình, hai má đỏ bừng, môi như nhuốm máu. Lễ Tiêu mặt mày âm trầm, còn ngươi đen lánh sâu không thấy đáy. Hắn chăm chú nhìn bộ dạng mềm nhũn của Đổng Xán Xán, cúi đầu hôn một cái lên khóe miệng cậu.

Cổ họng Đổng Xán Xán nức nở phát ra âm thanh không rõ. Lễ Tiêu mở vòi hoa sen, ôm sát eo Đổng Xán Xán, chĩa vòi hoa sen về phía mông và chân cậu.

Hai người trần trụi dính sát vào nhau. Hô hấp Đổng Xán Xán nặng nề, bụng nhỏ phập phồng áp vào bụng dưới Lễ Tiêu, khiến hắn không nhịn được mà cười.

"Anh cười cái gì?"

Từ tóc đến lông mi Đổng Xán Xán đều ướt nhẹp, cậu ngẩng đầu hỏi Lễ Tiêu. Lễ Tiêu vươn tay nhéo hai má Đổng Xán Xán, rời mắt qua chỗ khác: "Thật ngốc nghếch."

Quay lại phòng ngủ, Đổng Xán Xán vẫn luôn chui chui rúc rúc vào trong ngực Lễ Tiêu, nhúc nhích không yên. Lễ Tiêu ôm eo cậu, bất đắc dĩ nói: "Em muốn sao đây?"

Đổng Xán Xán ngẩng đầu nhìn đường nét khuôn mặt Lễ Tiêu như ẩn như hiện trong bóng tối: "Anh ôm em đi mà."

"Không phải tôi vẫn đang ôm em đây sao?" Thanh âm Lễ Tiêu lạnh lùng vang lên trong màn đêm tĩnh lặng.

Đổng Xán Xán lại rúc vào lồng ngực hắn: "Ôm hai tay được hông nha?"

Lễ Tiêu thở dài, nghiêng người ôm lấy cậu. Đổng Xán Xán nhỏ giọng hì hì cười, vùi mặt vào lồng ngực hắn: "Dù sao anh vẫn là thích em đi."

Nói rồi nhắm mắt ngủ. Lễ Tiêu mở to mắt trong đêm đen, không tiếp lời cậu.

Khi còn nhỏ Đổng Xán Xán đã từng được bà ngoại đưa đi gặp họ hàng xa ở Du thành. Hồi đó Du thành vẫn chưa được đổi mới hiện đại như bây giờ. Hai ngày sau Lễ Tiêu dẫn cậu đi chơi. Ngày đầu tiên họ gọi tài xế đến lái xe đưa họ đi, kết quả là bị tắc đường cả trưa và tối tổng cộng là năm tiếng. Vì vậy, ngày hôm sau, dưới dự gợi ý của bác tài, Lễ Tiêu quyết định dẫn Đổng Xán Xán ngồi tàu điện ngầm.

Khu biệt thự này của ba dượng Lễ Tiêu không thuộc trung tâm thành phố nên ga tàu điện ngầm cũng không quá nhiều người. Nhưng cũng sắp đến tết, học sinh được nghỉ học đều về nhà nên cũng không thể nói là ít người.

Cả Lễ Tiêu và Đổng Xán Xán đều chưa từng đi tàu điện ngầm.

Hai người đến trước máy bán vé. Đổng Xán Xán ngẩng đầu nhìn Lễ Tiêu: "Anh biết mua không?"

Lễ Tiêu nhìn chằm chằm máy bán vé không nói gì. Vài giây sau, hắn đứng trước cái máy bấm bấm, chọn trạm dừng tại trung tâm thành phố, rồi lấy một tờ một trăm tệ trong ví ra nhét vào ô nhận tiền, nhét nhét mấy lần, nhét đến nỗi mặt hắn cũng đen đi cũng không nhét vào được.



Bên cạnh có một nữ sinh cấp ba ăn mặc rất đáng yêu cẩn thận đi tới chỗ Lễ Tiêu đang muốn một đấm nát cái máy, chỉ chỉ ô nhận tiền, hướng dẫn: "Chỗ này...chỗ này chỉ nhét được năm đồng hoặc mười đồng thôi."

"Mười đồng sao? Em có nè!"

Đổng Xán Xán hưng phấn chạy lên, móc ra mười đồng nhét vào, một tấm vé tàu rất nhanh trượt ra. Nữ sinh kia âm thầm nhìn qua Lễ Tiêu: "Như vậy là ra rồi."

Đổng Xán Xán khom lưng lấy vé. Lễ Tiêu nhíu mày nhìn nữ sinh kia: "Sao lại chỉ có một vé vậy?"

"À, tại cậu không bấm chọn hai vé, cậu xem, chỗ này có thể chọn."

Nữ sinh đang hăng hái giải thích cho Lễ Tiêu thì Đổng Xán Xán đã đút thêm mười đồng vào máy bán vé, chọn trạm dừng giống vừa nãy, rất nhanh lại có thêm một tấm vé nữa. Đổng Xán Xán đưa một vé cho Lễ Tiêu. Vẻ mặt hắn trông có hơi khó chịu, Đổng Xán Xán kéo kéo ống tay áo hắn: "Đi thôi anh."

Nữ sinh bị bỏ lại phía sau si ngốc nhìn theo Lễ Tiêu. Tuy rằng vừa bị hắn trừng một cái nhưng vẫn cảm thấy hắn thật đẹp trai, đến cả bộ dáng ngốc nghếch không biết mua vé cũng vẫn đẹp trai.

Sau khi hai người lên tàu ổn định chỗ ngồi, Lễ Tiêu vẫn mặt lạnh không nói gì. Đổng Xán Xán nhạy bén mà cảm giác được hắn đang không vui, liền dịch người đến gần cọ cọ cánh tay Lễ Tiêu: "Anh định dẫn em đi chơi đâu thế?"

Lễ Tiêu liếc nhìn cậu, vẫn không vui hơn là mấy. Hắn cảm thấy bản thân mình vừa nãy ở trong mắt Đổng Xán Xán khẳng định rất ngu ngốc. Hắn đứng đó nhét nhét tờ một trăm tệ khoảng một phút thì Đổng Xán Xán ở phía sau cũng nhìn được một phút đồng hồ.

"Em muốn chơi gì?"

Lễ Tiêu không đối mặt với Đổng Xán Xán, nghiêng nghiêng đầu hỏi. Đổng Xán Xán cười hì hì, một bộ tâm tình rất tốt: "Em chọn được sao? Đi khu vui chơi? Hay là đi trượt băng?"

Lễ Tiêu gật đầu, đến khi tàu vào khu trung tâm thành phố thì người trên tàu cũng ngày một nhiều. Người già có, phụ nữ có thai cũng có, hai người liền đứng lên nhường chỗ, đứng vào trong góc cạnh cửa.

Lễ Tiêu dựa vào góc tường, Đổng Xán Xán đứng đối diện hắn. Làn người xô xô đẩy đẩy, chen Đổng Xán Xán đến càng gần với Lễ Tiêu. Cậu bị chen lấn cũng không tức giận, ngược lại mặt mày càng sáng sủa vui vẻ. Hai người dựa vào nhau càng gần, mãi đến khi đầu Đổng Xán Xán chúi vào trong lồng ngực Lễ Tiêu.

Lễ Tiêu cúi đầu, ánh mắt bình thản. Đổng Xán Xán vươn tay nắm lấy vạt áo Lễ Tiêu. Tầm mắt cậu đối diện với chóp mũi Lễ Tiêu, vừa vặn có thể thấy được đôi môi mỏng nhạt của hắn. Đổng Xán Xán thấy khóe miệng hắn hơi nhếch lên nhưng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Lễ Tiêu cũng đâu có cười.

Về sau người lên tàu càng nhiều. Bọn họ chen chúc đứng chỗ cửa nơi Đổng Xán Xán và Lễ Tiêu đang đứng. Mọi người đều dán vào nhau, căn bản không có cách nào động đậy. Đổng Xán Xán cũng chỉ cảm nhận được Lễ Tiêu bên người chứ không thể quay người nhìn hắn.



Trong nháy mắt cửa tàu điện ngầm mở ra, Đổng Xán Xán phát hiện tay mình bị người khác nắm lấy.

Bàn tay đó nắm cậu rất chặt, cũng rất ấm áp.

Đoàn người tràn ra ngoài, Đổng Xán Xán nắm chặt cái tay kia. Mãi đến khi theo dòng người ra khỏi ga tàu cậu mới nhẹ thở ra. Tiếp đó bàn tay kia cũng buông lỏng, Lễ Tiêu đi bên cạnh cậu nhàn nhạt nói: "Đi theo tôi."

Đổng Xán Xán lập tức đi theo, vào thang máy cùng Lễ Tiêu, tay lại nắm lấy mũ áo khoác của hắn, trong lòng có chút ngọt ngào.

Trung tâm thành phố có một sân trượt băng rất lớn, ngay bên cạnh có một khu vui chơi. Lễ Tiêu mua vé cho hai người. Đổng Xán Xán không biết trượt nên nhân viên đưa cho cậu một cái gậy vịt vàng để cậu chống. Lễ Tiêu dẫn Đổng Xán Xán vào sân, cậu chỉ dám vừa chống gậy vịt vừa bám vào tường mà đi. Lễ Tiêu trượt băng vô cùng thuần thục. Hắn trượt lùi lại nhìn Đổng Xán Xán chống gậy vịt chầm chậm đi. Đi mười phút cũng không được hai mươi mét, Lễ Tiêu không nhìn nổi mà thở dài, đi tới đoạt lấy gậy vịt của Đổng Xán Xán, bắt lấy tay cậu muốn dẫn cậu cùng trượt.

"Ai nha anh đừng lấy của em!"

Đổng Xán Xán gắt gao nắm lấy quần áo Lễ Tiêu, leo lên người hắn, hai chân như nhũn cả ra. Thanh âm của Lễ Tiêu lạnh lùng giống mặt băng: "Buông tay ra."

Đổng Xán Xán méo miệng, như muốn khóc lên ngay lập tức: "Em không đấy!"

Đáy mắt Lễ Tiêu tối sầm, vươn tay đẩy Đổng Xán Xán từ trên người mình xuống.

Đổng Xán Xán lập tức ngã chổng vó, khuôn mặt tiếp xúc thân mật cùng mặt băng, u oán nhìn chằm chằm Lễ Tiêu, bò dậy quỳ trên mặt băng.

"Đứng lên."

Lễ Tiêu đứng cách đó một mét nhìn cậu. Đổng Xán Xán cắn môi bất động, giống như đang tức giận. Đang lúc hai người một đứng một quỳ giằng co thì có một cô gái ăn mặc sành điệu trượt tới trước mặt Lễ Tiêu, vươn tay về phía hắn: "Anh đẹp trai, có muốn trượt cùng nhau một lát không?"

Lễ Tiêu nhìn sắc mặt Đổng Xán Xán chợt biến, không để ý đến cô gái kia, hỏi cậu: "Em có đứng dậy không?"

"Em không đứng lên được..."

Đổng Xán Xán cảm thấy nguy cơ cuối cùng cũng lên tiếng, chỉ là vẫn quỳ ở đó không nhúc nhích. Lễ Tiêu nhìn cô gái kia, nắm tay cô ta, chưa đến năm giấy đã trượt đến đầu kia của sân trượt băng.

Đổng Xán Xán nhìn theo từ xa, vẻ mặt buồn bã, trong mắt tràn đầy tủi thân cùng mất mác. Cậu khịt khịt mũi, cúi đầu vịn vào vách tường, chống cái gậy inox bên cạnh, cắn răng đứng lên.