Ái Tình Bán Sỉ

Chương 2



Edit: HiHi

Lúc này xung quanh đã không còn ai dám động tay động chân. Hai tên cầm đầu đều đã bị thương chảy máu, những người đứng xem cũng không ai dám làm gì Lễ Tiêu.

Một tiếng sau mọi việc đã được kiểm soát. Ai vào viện, ai vào sở cảnh sát cứ vậy mà tiến hành. Sự việc cũng không có gì phức tạp. Hai nam một nữ, mâu thuẫn nửa người dưới. Tên gây rối bị bạn gái đá, không biết lời đồn từ đâu nói hắn bị liệt dương. Vậy nên hắn ta tức tối dẫn theo một đám người đến chặn đường bạn gái cũ cùng bạn trai mới của cô ta.

Kẻ gây rối tất nhiên không tránh được mà bị trừng phạt. Cuối cùng, quản lý quán bar đến tính toán tổn thất để đám người kia bồi thường.

"Lần này tạm giam năm ngày, vào ngồi đi."

Cảnh sát Lưu mở còng cho Lễ Tiêu, đẩy hắn vào phòng tạm giam. Lễ Tiêu quen cửa quen nẻo đi vào, ngồi dựa vào tường. Một đám thiếu niên du côn nhìn chằm chằm hắn. Máu từ cổ tay Lễ Tiêu dây ra trên người hắn, nhìn vô cùng dọa người. Hắn lạnh lùng liếc bọn họ một cái, chọn một tên mặc quần áo có vẻ sạch sẽ nhất mà nói: "Cởi áo ra đưa đây."

Thanh âm của hắn khàn khàn, trong giọng nói mang theo mệnh lệnh cùng uy hiếp. Tên kia dừng hai giây, vô cùng biết điều mà cởi áo ra đưa cho Lễ Tiêu. Lễ Tiêu lau sạch máu dính trên tay và mặt mình rồi ném trả áo cho hắn.

Tạm giam được hai ngày, cảnh sát Lưu đột nhiên mở cửa phòng gọi tên Lễ Tiêu, nói có người đến thăm hắn.

Lễ Tiêu bị còng tay, nhíu mày đi đến phòng thăm hỏi.

Đổng Xán Xán lúng túng ngồi ở phía sau bàn, khẩn trương nhìn chằm chằm Lễ Tiêu biểu tình bình tĩnh đi vào.

"Anh không sao chứ?" Đổng Xán Xán liếc nhìn cảnh sát đứng phía sau, cố ý nhỏ giọng nói.

Lễ Tiêu cũng ngồi xuống, ngữ khí có chút không kiên nhẫn: "Cậu đến đây làm gì?"

"Em đến thăm anh nha. Em phải nghe ngóng rất lâu mới biết anh đang trong này đó. Ba ngày nữa anh mới được ra ngoài đúng không? Em đến lớp anh mang hết bài tập về nhà làm nha. Anh muốn ăn gì thì nói với em, em mang đến cho anh."

Đổng Xán Xán lại ngước mắt nhìn cảnh sát. Cảnh sát Lưu bĩu môi quay đầu không thèm nhìn cậu. Lễ Tiêu nhìn cậu như tên ngốc, lạnh nhạt nói: "Tôi chỉ bị tạm giam, không phải đang ngồi tù."

Đổng Xán Xán vẫn nghiêm túc hỏi: "Vậy bọn họ đánh anh sao? Em nghe có người nói ở trong đó bị người ta đánh nên có mang theo chút đồ nè."

Nói xong, Đổng Xán Xán lấy ra thứ gì đó từ trong túi áo khoác, đứng lên hô: "Chú cảnh sát ơi!"

"Chú cảnh sát" quay đầu lại, thấy nam sinh nhỏ gầy kia cầm hai bao thuốc lá trong tay đưa tới trước mặt mình: "Các chú có thể đừng đánh Lễ Tiêu không ạ?"

Cảnh sát còn chưa kịp phản ứng lại, Lễ Tiêu đã ngồi không yên. Hắn dùng bả vai huých nhẹ Đổng Xán Xán, ngữ khí cuối cùng cũng có chút thay đổi: "Cậu bị ngốc à? Đưa cho hắn ta còn không bằng đưa luôn cho tôi đi. Về đi, trong này không ai dám đánh tôi."

Nói xong Lễ Tiêu liền quay đầu đi vào trong. Cảnh sát Lưu cũng dở khóc dở cười. Lần đầu tiên hắn thấy có đứa nhỏ đến đưa thuốc lá hối lộ mình như vậy. Đổng Xán Xán bị Lễ Tiêu huých vẫn còn đang lơ mơ, ngây ngốc mà nhìn theo bóng lưng Lễ Tiêu. Cậu mở miệng định nói gì đó nhưng vẫn là ủ rũ mà im lặng không nói. Cậu vì muốn vào nhìn Lễ Tiêu một cái mà không biết tốn bao nhiêu tiền, tìm bao nhiêu người đâu nha.

Đương lúc Đổng Xán Xán cúi đầu, Lễ Tiêu đột nhiên ngoảnh lại. Biểu tình vẫn lạnh nhạt như trước nhưng thanh âm lại nhẹ hơn chút, bất đắc dĩ mà thỏa hiệp: "Thuốc lá cứ giữ lấy đợi tôi ra ngoài. Đừng tới đây nữa."

Ngày Lễ Tiêu được thả là thứ tư, thời tiết mát mẻ, ánh nắng dễ chịu. Chiếc xe Audi của Lễ Nhạc Nhạc dừng trước cửa trại tạm giam. Đầu ngón tay bà châm điếu thuốc, tựa như chế giễu mà nhìn Lễ Tiêu.

Lễ Tiêu căn bản không nhìn bà ta, quay người đi về nhà. Lễ Nhạc Nhạc cao giọng gọi tên Lễ Tiêu nhưng hắn làm như không nghe thấy mà đi tiếp. Lễ Nhạc Nhạc hết cách, chỉ đành lên xe đuổi theo Lễ Tiêu. Bà hạ cửa kính xe, vừa chầm chậm đi theo Lễ Tiêu vừa nhìn hắn.

"Con làm vậy có ý nghĩa gì sao Lễ Tiêu? Con không nghĩ đến sau này sẽ làm gì sao?"

Lễ Tiêu cười lạnh liếc Lễ Nhạc Nhạc một cái, âm trầm nói: "Không nghĩ tới, cũng không cần bà quan tâm, biến đi."

Lễ Nhạc Nhạc thành công bị Lễ Tiêu là cho tức điên nhưng vẫn nén giận mà khuyên: "Mẹ chỉ có mỗi đứa con trai là con, sau này cũng không sinh thêm nữa. Đi tỉnh thành cùng mẹ đi, được không?"

Lúc này, Lễ Tiêu nhìn thấy từ xa có người chạy tới. Thân hình nhỏ bé lại chạy rất nhanh, còn khoảng một trăm mét thì lớn tiếng hô về phía này: "Lễ Tiêu! Lê Tiêu ơi!"

Lễ Tiêu không nhìn Lễ Nhạc Nhạc nữa, đi về phía Đổng Xán Xán. Cậu đeo cặp sách trên lưng, hẳn là vừa mới tan học về. Cậu chạy đến trước mặt Lễ Tiêu, hổn hển thở dốc từng ngụm nhưng trong mắt lại không giấu được sự vui mừng: "Anh...Anh được ra...rồi..."

Lễ Tiêu gật đầu với cậu. Thấy Lễ Nhạc Nhạc vẫn còn đang đi theo bên cạnh, Lễ Tiêu liền kéo tay cậu đứng vào phía trong lề đường, thản nhiên thốt ra hai chữ: "Đói bụng."

Đổng Xán Xán vẫn còn đang tò mò ló đầu nhìn người phụ nữ trên xe Audi cũng đang đánh giá mình kia. Đôi mắt đen láy đảo qua đảo lại. Nghe Lễ Tiêu nói, cậu lập tức rời sự chú ý, lấy một cái bánh ngọt nhỏ ra từ trong cặp sách.

"Cho anh nè, buổi sáng mẹ mua cho em đó."

Lễ Tiêu nhận lấy bánh, thanh âm mơ hồ mang theo chút trào phúng: "Mẹ cậu còn mua bánh ngọt cho cậu sao?"

Đổng Xán Xán lơ mơ không hiểu gì mà gật đầu. Nhưng ngay sau đó cậu thấy sắc mặt của người phụ nữ xinh đẹp trên xe Audi kia có chút khó coi. Lễ Tiêu ăn bánh từng miếng một, ăn được một nửa thì Lễ Nhạc Nhạc lái xe rời đi. Có lẽ là đạp chân ga rất mạnh, chiếc xe Audi rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt bọn họ.

"Đó là ai vậy anh?" Đổng Xán Xán tò mò hỏi.

Lễ Tiêu nhét một nửa chiếc bánh còn lại vào tay Đổng Xán Xán, ôm lấy cổ cậu kéo về trước, giọng điệu không quan tâm lắm: "Tình nhân của chủ tịch tập đoàn điện tử Dương Thần."

Đổng Xán Xán không hỏi nữa. Cậu thấy Lễ Tiêu ôm mình liền vui vẻ mà cười rộ lên, duỗi tay nhỏ ôm lấy eo Lễ Tiêu. Lễ Tiêu cúi đầu, nhàn nhạt nhìn cậu: "Cậu làm gì đấy?"

Tay Đổng Xán Xán ôm eo Lễ Tiêu càng chặt hơn: "Không phải anh ôm em trước sao, em cũng đâu có hỏi anh ôm làm gì nha."

Lễ Tiêu giật giật khóe môi, không để ý đến cậu. Hai người cứ như vậy mà về nhà Lễ Tiêu.

"Lễ Tiêu, em làm hết bài tập của anh mấy hôm nay rồi đó."

Đổng Xán Xán ngoan ngoãn ngồi trên giường khoe khoang với Lễ Tiêu. Lễ Tiêu ngồi trên chiếc ghế cạnh giường hút thuốc. Khói thuốc hun đến mũi Đổng Xán Xán khiến cậu có chút khó chịu. Nhưng cậu cũng không nói gì, chỉ lom lom nhìn Lễ Tiêu, hi vọng hắn trò chuyện cùng mình.

"Không cần làm."

"Sao cơ ạ?" Đổng Xán Xán mở to hai mắt. Lễ Tiêu dời mắt nhìn cậu: "Sau này không cần làm. Tôi sẽ không học nữa."

Đổng Xán Xán ngây người tại chỗ. Đôi chân vừa mới rồi lắc qua lắc lại bên giường giờ cũng yên tĩnh lại. Lễ Tiêu hút xong điếu thuốc, ném tàn thuốc vào lon coca: "Sau này cậu cũng đừng tới tìm tôi nữa."

Đổng Xán Xán vẫn còn đang ngây người, nhìn Lễ Tiêu không nói lời nào. Giọng nói của Lễ Tiêu có chút mơ hồ, nghe như là đang rất mệt mỏi. Hắn đứng dậy đi tới trước mặt Đổng Xán Xán, khom lưng dán sát mặt vào mặt cậu. Giờ đây, toàn bộ tầm mắt của Đổng Xán Xán chỉ còn khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo của Lễ Tiêu cùng với đôi mắt phượng xinh đẹp không cảm xúc của hắn.

"A..."

Cằm Đổng Xán Xán bị nâng lên, một đôi môi hơi khô nhanh chóng phủ lên môi cậu. Đổng Xán Xán theo bản năng nắm chặt ga trải giường, đôi chân đung đưa cũng quấn lấy hai chân Lễ Tiêu.

Làn môi Đổng Xán Xán ẩm mượt, xúc cảm hôn lên rất tốt, khiến cho Lễ Tiêu bỏ ngay ý nghĩ chỉ định nếm thử. Hắn hơi há miệng, đưa lưỡi liếm nhẹ đôi môi của Đổng Xán Xán, mãi đến khi cậu cũng mơ mơ hồ hồ mà hé miệng dè dặt vươn đầu lưỡi ra.

Lễ Tiêu không chút lưu tình cuốn lấy lưỡi nhỏ của Đổng Xán Xán, vừa liếm vừa mút. Đến lúc nước miếng từ trong miệng cậu chậm rãi chảy xuống, hắn mới buông cậu ra.