Ái Tình Bán Sỉ

Chương 7



Lễ Tiêu cứ đứng đó cho đến khi đèn hậu taxi mở dần, như bị che phủ trong màn sương. Hắn quay về cửa sau quán bar, dáng vẻ chán chường.

***

"Lễ Tiêu nghỉ học lâu rồi, mày đừng có mà lừa bọn tao nữa. Hôm qua bảo mày mang tiền đến, giờ thì tiền đâu?"

Hai tên học sinh lớp mười hai trấn lột Đổng Xán Xán lần trước bị Lễ Tiêu xử lý lại chặn cậu ở góc sân thể dục. Đổng Xán Xán đeo cặp sách, ánh mắt bất thiện nhìn bọn nó: "Lễ Tiêu không đi học tao cũng có thể nói cho anh ấy biết! Bọn mày cẩn thận bị đánh lần nữa đấy!"

Cậu uy hiếp hai tên kia. Một giây sau, "bịch" một cái, một tên đánh thẳng vào đầu Đổng Xán Xán. khiến cậu đập vào vách tường. Cậu dơ tay che đầu, vẻ mặt hai tên kia vô cùng đáng sợ: "Con mẹ mày ít lấy Lễ Tiêu ra dọa bọn tao nữa, giờ còn không biết hắn ở đâu đâu. Hắn bảo vệ mày? Bảo vệ mày thì sao hai ngày trước bọn tao đòi tiền mày không thấy hắn đến? Nhanh đưa tiền đây!"

Đổng Xán Xán giật giật khóe miệng nói: "Không có tiền."

Một tên trong đó đá vào bụng Đổng Xán Xán. Cậu bị đá ngã xuống sàn, nhíu mày chống tay đứng dậy, trong mắt đầy vẻ không kiên nhẫn: "Bọn mày đánh tao cũng không có tiền đâu! Đánh chết cũng không có!"

"Nói láo, nhà mày mở cửa hàng bán sỉ, chắc chắn có tiền, nghĩ bọn tao không biết à?"

Một tên khác đi thẳng tới giật lấy cặp sách của Đổng Xán Xán. Cậu không thể phản kháng, trơ mắt nhìn bọn chúng đoạt lấy cặp sách trống rỗng. Đổng Xán Xán đứng cách hai tên kia tầm một mét, thấy bọn chúng cúi đầu lục cặp thì tìm đường chạy trốn. Kết quả hai tên kia còn phản ứng nhanh hơn, hai giây sau lôi cậu trở về.

"Mẹ nó, không có tiền thật, may là còn có vài bao thuốc lá."

"Không cho bọn mày động vào thuốc lá của tao."



Giờ phút này bộ dáng của Đổng Xán Xán đã hoàn toàn thay đổi. Cậu hung ác nhìn chằm chằm hai tên kia, tiến lên giật lại cặp sách ôm vào trong ngực. Tên nam sinh lớp mười hai kia lực tay rất khỏe, đẩy Đổng Xán Xán một phát ngã lăn ra đất. Đổng Xán Xán đỏ mắt tức tốc bò dậy, xông tới tát bốp vào mặt một trong hai thằng.

Đánh xong chính Đổng Xán Xán cũng ngơ ngác. Hai tên kia ngẩn người, ngay giây sau vứt cặp Đổng Xán Xán xuống và nói: "Mày đúng là muốn chết mà!"

Sau đó hắn ta xông tới túm tóc Đổng Xán Xán, không cần biết nơi nào cứ vậy mà đánh. Đổng Xán Xán bị đánh đến không còn cảm nhận được đau đớn, gắt gao ôm đầu, để mặc cho bọn kia đánh. Sau khi hai tên kia đánh mệt liền lấy hết thuốc lá trong cặp Đổng Xán Xán rồi vứt mạnh cặp lên người cậu.

"Bà mẹ chúng mày..."

Trên mặt Đổng Xán Xán rất đau, miệng cũng khó mở ra, giống như bị đánh đến rách. Nhưng cậu không nhịn được mà chửi hai tên kia. Trong cặp sách chỉ còn vài tập giấy vụn cùng mấy cây bút mất nắp. Đổng Xán Xán nhịn đau bò dậy, khom người run rẩy đi về phía cổng trường.

Vào mùa đông trời tối nhanh hơn, giờ này học sinh hầu hết đều đã về hết, trong trường chỉ còn lại mấy bác bảo vệ. Đây không phải là một trường tốt, thầy cô đi làm cũng mắt nhắm mắt mở mà cho qua. Trong trường đánh nhau ẩu đả là chuyện thường ngày, vậy nên Đổng Xán Xán cứ vậy đi về cổng trường cũng không có ai đặc biệt đến hỏi han.

Đổng Xán Xán không biết chính xác là đau ở đâu, chỉ thấy toàn thân tê dại chỉ còn chân là đi được. Cậu vịn vào cổng sắt đi ra, thở hổn hển về nhà. Mắt phải của cậu bị đánh đến nỗi không mở ra được. Đôi mắt cậu hiện giờ chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy cảnh vật chồng chéo lên nhau. Đổng Xán Xán nhìn thấy cách đó không xa có đốm lửa nhỏ hồng hồng, giống như tàn thuốc, nhưng cậu cũng không chắc nữa.

"Đổng Xán Xán."

Âm thanh trầm thấp lạnh lùng của Lễ Tiêu vang lên. Từ lúc nghe thấy thanh âm của hắn đến khi cảm giác được có người đang đứng trước mặt chỉ có ba giây. Tay Đổng Xán Xán bị nắm lấy, cậu yếu ớt giãy dụa, chưa kịp làm gì đã bị người kia ôm vào lòng. Đổng Xán Xán ngửi thấy mùi thuốc lá giá rẻ lởn vởn xung quanh. Trời tối cậu không thấy rõ được gì, chỉ nghe được nhịp tim của người đang ôm mình cùng tiếng hít thở nặng nề. Chẳng hiểu sao những âm thanh đó lại khiến cậu vô cùng an tâm.

"Lễ Tiêu."

Đổng Xán Xán nhỏ giọng gọi tên người kia, cảm giác được hắn hơi khựng lại rồi thấp giọng ừ một tiếng.

"Mắt em đau quá, miệng cũng đau..."



Trong lòng Đổng Xán Xán có chút ê ẩm, thật ra cả người cậu đều đau. Nước mắt tuôn ra không biết lại tràn vào vết thương nào khiến cậu đau đến run cả lên.

Lễ Tiêu ôm cậu càng chặt hơn, đến đầu đường mới gọi được taxi. Đến bệnh viện Đổng Xán Xán đã ngủ nhoài trên vai Lễ Tiêu. Hắn cũng không đánh thức cậu, mặt lạnh bế cậu đến phòng cấp cứu.

Bác sĩ nhìn Đổng Xán Xán đang ngủ say, không nỡ lớn tiếng, thấp giọng hỏi Lễ Tiêu: "Bạo lực học đường sao?"

Lễ Tiêu rũ mắt giấu đi nét mặt hung ác không nói gì.

Lúc Đổng Xán Xán tỉnh lại đã ở trong nhà Lễ Tiêu, nằm trên giường hắn. Trong phòng ngủ đèn điện sáng trưng, cổ họng Đổng Xán Xán rất khô, cậu ho khan hai tiếng, run run gọi: "Lễ Tiêu ơi~ "

Không thấy ai đáp lại, Đổng Xán Xán phồng má, đôi mắt đen láy đảo qua đảo lại hai lần mới ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc trên người mình. Thối thì không thối nhưng mà không có thơm nha.

Bỗng Đổng Xán Xán cảm thấy dưới tay có vật gì rung rung, cậu dịch tay: "Ai da..."

Đổng Xán Xán không nhịn được kêu lên. Khuỷu tay rất đau. Cậu cắn môi dịch tay lấy điện thoại ra thì thấy mẹ gửi cho cậu hai tin nhắn. Một cái là "Biết rồi", cái phía sau là "Đừng quên gọi điện cho mẹ."

Đổng Xán Xán hơi ngạc nhiên, lướt lên trên mới biết vào lúc sáu giờ rưỡi có một tin nhắn từ điện thoại cậu gửi cho mẹ: "Mẹ, hôm nay con đi hát KTV cùng bạn học nên chắc tí ở lại nhà bạn luôn đó. Con hát xong sẽ gọi điện cho mẹ báo bình an nhé!"

Đổng Xán Xán nhíu mày. Sáu rưỡi sao...Lúc đó cậu cũng không biết mình đang làm gì. Cái tin này...không phải cậu gửi.

Vậy là...Lễ Tiêu gửi sao?