Ái Tình Bán Sỉ

Chương 9



Đổng Xán Xán nhất thời không có phản ứng gì chỉ "À" một tiếng. Lễ Tiêu quay người dìu cậu vào phòng ngủ. Chờ đến khi yên vị ngồi lại trên giường, Đổng Xán Xán mới hỏi: "Anh muốn chuyển trường sao?"

Lễ Tiêu liếc mắt nhìn cậu, trong mắt không có cảm xúc gì, thuận tay cầm điện thoại di động lên. Đổng Xán Xán chăm chăm nhìn hắn. Lễ Tiêu xem xong điện thoại trầm mặc một lúc rồi nói: "Tôi ra ngoài chút."

Hắn lấy một tập giấy tờ trên bàn rồi quay người rời đi. Đổng Xán Xán ngây người trên giường, nghiêng người nhìn đống giấy tờ còn lại trên bàn Lễ Tiêu. Trong đó có một tờ giấy có tiêu đề thật lớn đập vào mắt cậu: Xác nhận chuyển trường.

Đổng Xán Xán xem hết đống giấy đó. Trong đó viết nhiều thứ linh tinh khác nhưng cậu vẫn hiểu được vài từ mấu chốt: chuyển trường từ trung học Phong Dương cơ sở số bốn đến trung học ngoại ngữ Du thành, học sinh chuyển trường: Lễ Tiêu. Du thành là tỉnh thành của bọn họ, là đô thị lớn trong nước, Phong Dương lại chỉ là một huyện nhỏ thuộc thành thị cấp bốn. Đổng Xán Xán cứ vậy ngồi im một lúc lâu đến tận khi Lễ Tiêu trở về. Lễ Tiêu thấy Đổng Xán Xán cầm giấy tờ trong tay cũng không nói gì, chỉ rút giấy trong tay cậu ra, gộp với tất cả giấy tờ còn lại trên bàn, cất vào trong cặp văn kiện.

"Anh muốn chuyển trường sao?"

Trong phòng trầm mặc một lúc lâu, Đổng Xán Xán gượng cười nói. Lễ Tiêu chỉ thấp giọng ừ một tiếng, cũng không nói thêm gì khác. Đổng Xán Xán lại nói: "Anh không phải đã nói là không đi học nữa sao?"

Lần này Lễ Tiêu không đáp lại, giương mắt nhìn Đổng Xán Xán đang ngơ ngác, vẻ mặt mù mịt. Lễ Tiêu đứng lên cầm cặp văn kiện và điện thoại đi ra ngoài cửa, tắt đèn phòng nói với Đổng Xán Xán vẫn đang ngồi trên giường: "Ngủ đi."

Nói rồi Lễ Tiêu đóng cửa, tia sáng cuối cùng trong căn phòng cũng biến mất.

Trong phòng ngủ yên tĩnh đến nỗi Đổng Xán Xán có thể nghe được nhịp tim của chính mình. Cậu cảm thấy ngón tay hơi lạnh, nhưng Lễ Tiêu rõ ràng đã bật điều hòa cho cậu rồi. Vừa lúc nãy cậu đã nhìn thấy ngày chuyển trường của Lễ Tiêu, chính là vào học kỳ sau, mà học kỳ này cũng chỉ còn vài tuần ngắn ngủi nữa là thi cuối kỳ.

Đổng Xán Xán không ngủ được, cuộn tròn thân thể trốn trong chăn tìm tòi: trung học ngoại ngữ Du thành là trường sáp nhập cả cấp hai và cấp ba. Đổng Xán Xán lên đặt một câu hỏi trên diễn đàn trường: Làm sao để chuyển trường đến đây học? Cầu chỉ giáo!

Lúc này vẫn còn rất nhiều học sinh chưa ngủ. Những học sinh này tràn đầy ưu việt mà trả lời cậu. Tóm lại là có ba cách: hoặc là thành tích vô cùng tốt, hoặc là nhà có ô dù, có người làm to; hoặc là phải đóng phí tài trợ. Hai cái đầu đối với Đổng Xán Xán là không thể nào, cậu đành hỏi tiếp: "Huhu thành tích của tui không có tốt, nhà cũng không có ai làm to, vậy tiền tài trợ cần bao nhiêu nha? Mọi người cho tui biết với..."

Mấy học sinh này trả lời còn nhanh hơn: "Cấp hai một năm ba vạn tệ (~104 triệu), cấp ba thì năm vạn (~173,5 triệu), còn hệ quốc tế thì mười vạn (~346,8 triệu)."

Đổng Xán Xán nhìn số liệu trong màn hình mà hít một hơi. Cậu thấy giấy tờ chuyển trường của Lễ Tiêu ghi rõ là: ngoại ngữ Du thành lớp mười một hệ quốc tế.

Học sinh trường đó nhiệt tình trả lời thắc mắc giùm Đổng Xán Xán, bỗng có một người trong số đó nhắn tin riêng cho cậu: "Bạn học, cậu là học sinh cấp hai à? Muốn chuyển đến trường tôi học sao?"

Người kia có ID là "Hoa khôi trường cũng không đẹp bằng tui", giới tính nam. Đổng Xán Xán trả lời: "Tôi chỉ hỏi chút thôi, mà chắc là không chuyển trường đâu, phí tài trợ đắt quá."

Hoa khôi trường cũng không đẹp bằng tui: "Trường học của bọn tôi rất nổi tiếng, đều là phú nhị đại, con ông cháu cha gì cũng có. Thật ra bọn họ chủ yếu học hệ quốc tế thôi. Tám mươi phần trăm học sinh toàn trường không thi đại học mà chọn đi du học, nếu cậu muốn chuyển đến thì phải suy nghĩ cho kỹ đó. Hơn nữa trường tôi còn có sự phân biệt tầng lớp rất rõ ràng. Ba tôi là phó hiệu trưởng trường trung học cơ sở mà tôi còn bị bọn phú nhị đại khinh thường kìa. Có ô dù thì xem thường có tiền, có tiền lại xem thường dùng quan hệ vào trường. Nói chung là dùng quan hệ để vào trường là loại kém nhất."

Bạn học này rất nhiệt tình mà giảng giải cho Đổng Xán Xán. Cậu nói chuyện cùng cậu bạn kia một lúc cũng tạm thời quên đi nỗi buồn Lễ Tiêu chuyển trường, chợt hỏi thêm một câu: "Vậy ai có quyền xem thường người có ô dù?"

Hoa khôi trường cũng không đẹp bằng tui: "Là mấy người thành tích rất tốt ấy, cái loại mà không cần đóng tiền mà được học bổng Harvard đồ đó. Bọn họ là một đẳng cấp khác rồi."



Đổng Xán Xán thở dài, lại hàn huyên thêm mấy câu với vị "Hoa khôi trường cũng không đẹp bằng tui" này rồi mới rời diễn đàn. Mắt cậu vì nhìn lâu vào điện thoại nên có hơi xót. Tiếng động của máy điều hòa hơi lớn, cứ "vù vù" vang lên. Đổng Xán Xán nằm trên gối không ngủ được. Cậu rất muốn hỏi Lễ Tiêu vài thứ, tỷ như bao giờ hắn đi, hắn có trở về không. Đổng Xán Xán như quên mất vết thương trên người mà bò xuống giường, mở cửa phòng ngủ. Lễ Tiêu đang ngồi trên bàn ăn cạnh phòng khách sắp xếp cái gì đó, thấy Đổng Xán Xán vẫn chưa ngủ liền hỏi: "Không ngủ được à?"

Đổng Xán Xán hít một hơi nhìn chằm chằm Lễ Tiêu gần trong gang tấc nhưng trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của trung học ngoại ngữ Du thành, ngây ngốc không nói gì. Lễ Tiêu dõi mắt nhìn cậu, dừng việc trong tay hỏi: "Em làm sao vậy?"

Đổng Xán Xán rũ mắt, nhỏ giọng nói ra nỗi lòng mình: "Em không muốn anh chuyển trường đâu."

Phòng khách lặng im, chỉ có tiếng của điều hòa truyền ra từ trong phòng ngủ. Đổng Xán Xán hít một hơi: "Em đã nghĩ thà rằng anh không đi học nữa còn hơn là rời khỏi Phong Dương. Nhưng em biết mình không nên nghĩ như vậy. Anh muốn đi học ở một trường thật tốt, sau này còn có thể đi du học nước ngoài. Như vậy, anh sẽ không cần phải làm bảo kê ở quán bar nữa, còn có thể trải nghiệm biết bao điều thú vị."

Đổng Xán Xán cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe. Lễ Tiêu không nói gì chỉ nhìn cậu nắm chặt quần áo trong tay. Cậu nói tiếp: "Anh đi đi. Em thấy mình không nên ích kỉ mà hy vọng anh ở lại. Ở đây đúng là không có gì tốt. Em đã tra vé tàu hỏa đến tỉnh thành rồi. Bảy tiếng, tám mươi ba tệ. Tiền tiêu vặt của em đủ mua được, rồi giống như lần trước em nói ấy, em có thể đi thăm anh nha."

Đổng Xán Xán ngẩng đầu nhìn Lễ Tiêu, phát hiện ánh mắt hắn là lạ. Đôi mắt hắn hơi hồng, nhìn cậu chằm chằm. Đổng Xán Xán giật giật khóe miệng, cắn cắn môi dưới cảm thấy cũng không còn gì để nói, thất vọng thở dài: "Anh cần em dọn giúp không? Dù sao em cũng không ngủ được."

Lễ Tiêu không nói gì. Đổng Xán Xán bỗng dưng nhớ tới điều gì đó, vẻ mặt hơi do dự.

"Em hỏi đi."

Cuối cùng Lễ Tiêu cũng mở miệng, thanh âm khàn khàn, mang theo một chút cưng chiều.

"Bạn gái anh...cũng đi cùng à?"

Đổng Xán Xán nhỏ giọng hỏi. Vừa nãy Lễ Tiêu mang đi một tập giấy tờ, hẳn là đưa cho người khác. Đổng Xán Xán không nghĩ ra là ai, chỉ cảm thấy chắc là nữ sinh hôm trước, có lẽ cũng chính là "Thấm" gửi tin nhắn cho Lễ Tiêu kia.

Lễ Tiêu nhìn bộ dáng cẩn thận từng li từng tí, rũ mắt nói: "Em ấy không phải bạn gái tôi."

"Hả? Vậy hôm trước là sao?"

Đổng Xán Xán nghiêng đầu khó hiểu, Lễ Tiêu nhanh chóng giải thích: "Lừa em thôi. Đó là em họ tôi."

Lễ Thấm là con gái của chú ruột Lễ Tiêu. Lễ Nhạc Nhạc muốn Lễ Tiêu chuyển đến tỉnh thành ở. Lúc đầu Lễ Tiêu không chịu nhưng chú hắn nghĩ có thể lợi dụng việc này mà khiến Lễ Nhạc Nhạc sống không yên ổn. Ngay từ đầu Lễ Tiêu cũng nghĩ dùng việc này để khiến Lễ Nhạc chán ghét nhưng vẫn còn do dự. Sau đó Lễ Thấm đến tìm hắn. Không giống ba mẹ cô chỉ muốn Lễ Nhạc Nhạc khó chịu, cô bé là người thân duy nhất thật lòng quan tâm đến Lễ Tiêu. Vậy nên Lễ Tiêu đối xử với cô em gái này rất tốt. Được đi tỉnh thành học tập là nguyện vọng của bao nhiêu người. Sau khi Lễ Tiêu đáp ứng Lễ Nhạc Nhạc, điều kiện của hắn là phải đưa Lễ Thấm cùng chuyển trường với hắn.

"Em họ à..."

Đổng Xán Xán lặp lại lời Lễ Tiêu một lần, rồi lập tức nở nụ cười: "Vậy anh không có bạn gái đúng không?"



Đáy mắt Lễ Tiêu thoáng qua ý cười nhẹ: "Không có."

Đổng Xán Xán cười được vài giây lại tiu nghỉu. Lễ Tiêu hiếm thấy mà nói nhiều hơn: "Lại làm sao nữa?"

"Ở trường ngoại ngữ Du thành có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp đó. Em vừa lên diễn đàn trường họ còn thấy có bài đăng tổng hợp cơ."

Lễ Tiêu híp mắt, nhanh chóng bắt được trọng điểm: "Em lên diễn đàn trường họ làm gì?"

Mặt Đổng Xán Xán hơi hồng, lắc đầu nói: "Em xem chút thui mà."

Lễ Tiêu tất nhiên không tin cậu, nhưng cũng không truy cứu, chỉ tiếp tục vấn đề vừa rồi: "Nữ sinh xinh đẹp thì liên quan gì đến tôi?"

Đổng Xán Xán chu mỏ, chua chua nói: "Anh không muốn nói chuyện yêu đương cùng bọn họ sao nha?

Thần sắc Lễ Tiêu thay đổi, nghiêm túc lạnh lùng nói: "Em muốn sao?"

Đổng Xán Xán oan ức thanh minh: "Tất nhiên là em không muốn rồi! Em muốn yêu đương với ai chẳng lẽ anh không biết sao?"

Trong mắt Lễ Tiêu ngậm chút ý cười, nhướng cằm về phía Đổng Xán Xán: "Tới đây."

Đổng Xán Xán bé ngoan đi tới. Lễ Tiêu bỗng đứng dậy kéo lấy vạt áo cậu, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cậu. Sau đó hắn buông cậu ra, nhấc chân đi về trước. Đổng Xán Xán quay đầu nhìn bóng lưng Lễ Tiêu, lầu bà lầu bầu: "Dựa vào đâu mà anh muốn hôn thì hôn nha?"

Bước chân của Lễ Tiêu cũng không dừng lại, đi tới ghế sô pha lấy gì đó, giọng điệu rất muốn ăn đòn: "Không cho hôn à?"

Đổng Xán Xán phía sau câm như hến, chăm chăm nhìn Lễ Tiêu quay trở lại. Hắn ném lên người Đổng Xán Xán một cái áo khoác dày: "Phòng khách lạnh, khoác thêm vào."

Đổng Xán Xán khoác áo ngồi cạnh Lễ Tiêu xem hắn thu dọn đồ vật, thỉnh thoảng thở dài một hơi. Bỗng nhiên Lễ Tiêu mở miệng: "Có thể ngồi tàu cao tốc."

Đổng Xán Xán buồn ngủ, ngắc ngứ nói: "Anh...nói gì cơ?"

Lễ Tiêu nhíu mày nhìn Đổng Xán Xán lim dim mơ màng. Hắn ôm cậu dậy. Đổng Xán Xán ưm một tiếng rồi rúc vào lồng ngực hắn ngủ. Lễ Tiêu mở cửa phòng ngủ bế cậu lên giường. Sau khi hắn đắp kín chăn cho cậu, chuẩn bị rời đi thì Đổng Xán Xán không biết là tỉnh hay mơ nói: "Lễ Tiêu ơi...Anh vừa nói...Vừa nói gì thế?"

Lễ Tiêu quay người nhìn chằm chằm đôi môi khẽ nhếch của cậu, ngồi xổm bên giường, thì thầm bên tai Đổng Xán Xán: "Tôi nói, tôi cho em tiền, em có thể ngồi tàu cao tốc đến thăm tôi. Còn nữa, tôi sẽ trở về thôi."

Đổng Xán Xán ậm ừ hai tiếng, trở mình ngủ tiếp. Tim Lễ Tiêu mềm nhũn. Hắn nhìn cậu một lúc lâu mới đứng dậy quay lại phòng khách. Lần này hắn không đóng cửa phòng ngủ. Đèn phòng khách ấm áp thoải mái chiếu sáng một nửa phòng ngủ, Lễ Tiêu vừa quay đầu là có thể thấy gương mặt say ngủ của Đổng Xán Xán.