Châu Mộc Vân sụt sịt, sau khi trút hết nỗi lòng mình ra liền lấy tay lau nước mắt, đè Tống Minh Viễn nằm lại xuống giường rồi bắt mạch cho y, im lặng giây lát rồi nói với vẻ lo lắng: “Mạch đập của chàng vẫn chưa ổn định, trong một tháng tới đừng làm việc quá sức nữa, không cho thức khuya, cũng không cho dậy sớm, càng không được vận động mạnh, có nghe chưa?”
“Trẫm không sao thật mà…”
“Đến cả lời ta chàng cũng không muốn nghe sao?”
Y lắc đầu, sợ nàng thẹn quá hóa giận nên chỉ đành miễn cưỡng nằm im đó, bày ra vẻ mặt cam chịu xen lẫn chút bất đắc dĩ: “Thôi được rồi, nhưng mà trong triều vẫn có rất nhiều…”
“Không có làm nữa! Nếu cần thiết thì ta sẽ tới nhờ đại vương gia, bằng không thì chính ta cũng sẽ giúp đỡ, chàng chỉ cần ngồi im đó chỉ đạo thôi.”
Châu Mộc Vân gằn giọng, không cho Tống Minh Viễn nói thêm lời nào nữa mà tức giận đắp chăn lên: “Chàng ngủ đi.”
“Ừm.”
Nàng thở dài, chờ khi nhịp thở đối phương dần ổn định mới rón rén đứng dậy, đi ra ngoài xông thuốc để mang vào phòng sau đó lại âm thầm chuẩn bị thêm một thau nước ấm.
Tối ấy nàng không ngủ, sợ giữa chừng Tống Minh Viễn lại phát sốt nên túc trực bên giường suốt cả đêm nhưng mệt mỏi cả ngày khiến cơ thể nàng không trụ thêm được nữa, chưa đầy một khắc đã gục đầu lên người Tống Minh Viễn rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Nam nhân trên giường cảm thấy cơ thể hơi nằng nặng nên từ từ mở mắt ra, lúc thấy Châu Mộc Vân nằm trên ngực mình liền nở một nụ cười bất lực. Y chống tay để ngồi dậy, cẩn thận bế nàng lên rồi vòng tay ôm lấy người con gái bên cạnh.
“Đồ ngốc, trẫm đã bảo không sao rồi mà…”
Tống Minh Viễn cúi người, hôn nhẹ lên trán nàng rồi lại vuốt ve khuôn mặt đối phương như thể đang nâng niu một món bảo vật quý giá. Y thở dài, cứ nằm đó ngắm nàng mãi chứ không tài nào ngủ được, trong đầu chỉ quanh quẩn các hình ảnh ở kiếp trước lẫn câu nói của ông lão kỳ lạ kia khi ở làng Long Xương.
“Chuyển sinh linh hồn sao?”
Người đó từng bảo rằng một linh hồn sẽ không thể tồn tại ở cả hai thế giới, nó chỉ có thể ở trạng thái cân bằng trong một khoảng thời gian nhất định sau đó bản thể nào mạnh hơn sẽ hút hết linh hồn của cái còn lại, dựa vào tình trạng bây giờ của y và nàng không phải là không có khả năng.
Tống Minh Viễn bị tai nạn xe, chỉ hôn mê và rơi vào trạng thái vô ý thức, khả năng tỉnh lại sẽ cao nhưng Châu Mộc Vân lại trở thành người thực vật, sự sống của nàng được duy trì bằng máy móc trong bệnh viện nhưng nếu kéo dài thì cơ trên người sẽ teo lại, cơ quan nội tạng suy yếu nên khả năng sống vẫn không còn bao nhiêu.
Điều đó cũng có nghĩa… một ngày nào đó ở thế giới hiện đại nàng sẽ chết đi, y sẽ tỉnh lại còn ở thế giới này nàng sẽ tiếp tục tồn tại, ngược lại, y sẽ biến mất.
Tống Minh Viễn day trán, chỉ có thể nhìn sang người con gái bên cạnh bằng ánh mắt buồn bã xen lẫn chút bất lực.
Y thật sự không dám tưởng tượng được tới lúc đó sẽ như thế nào, cũng không muốn tin vào lời nói của ông lão tự nhận mình là “sứ giả thời gian” kia nhưng nếu liên kết mọi chuyện lại với nhau thì điều đó lại quá đỗi rõ ràng.
Bỗng lúc này người con gái bên cạnh lại khẽ động đậy, không biết mơ tới gì mà nhếch mép, ôm chặt lấy người y rồi lẩm bẩm: “Ưm… Đừng nghịch nữa mà…”
Tống Minh Viễn phì cười, quyết định không nghĩ ngợi linh tinh nữa mà nhắm mắt lại nghỉ ngơi, dù sao bây giờ y cũng chẳng thể làm gì được, đã vậy thì hưởng thụ nốt có lẽ sẽ tốt hơn.
Sáng hôm sau Tống Minh Viễn là người tỉnh dậy trước, vừa mở mắt ra đã đi vệ sinh cá nhân rồi chậm rãi khoác long bào để lên triều nào ngờ đâu còn chưa kịp mặc hết thì Châu Mộc Vân trên giường đã lờ mờ tỉnh dậy, thấy hành động của y lập tức chạy nhanh xuống.
“Chàng lại định đi đâu nữa vậy?”
Nàng dụi mắt, mặc kệ đầu tóc rối bời, xiêm y luộm thuộm mà một mực giữ chặt lấy tay đối phương. Tống Minh Viễn chỉ có thể mỉm cười một cách bất lực, cố gắng gỡ tay nàng ra rồi giải thích việc cần làm rất nhiều, y chỉ lên đó quan sát một lát nhưng Châu Mộc Vân vẫn nhất quyết không chịu.
“Không nhờ đại vương gia giúp được sao?”
“Ừ, huynh ấy và cả Tử Long đều phải đang giải quyết tranh chấp với các nước láng giềng, trẫm có thể tự lo được mà.”
“Không được, cơ thể chàng vẫn chưa bình phục hẳn, nếu còn cứ ngoan cố như vậy thì nặng càng thêm nặng đấy.”
Tống Minh Viễn im lặng, suy nghĩ một lát liền chầm chậm lên tiếng: “Ái phi, dạo này… nàng có thấy mệt mỏi hay không khỏe gì không?”
“Không có, ta vẫn ổn mà, đã thế mấy ngày nay còn thấy năng lượng nhiều hơn thì phải, mà có chuyện gì à?”
Khuôn mặt y thoáng hiện lên vẻ lo lắng nhưng rất nhanh liền biến mất, Tống Minh Viễn lắc đầu, nắm lấy tay Châu Mộc Vân rồi mỉm cười: “Không có gì, vậy nàng theo trẫm nhé, chuyện trong triều sẽ để nàng giải quyết còn trẫm sẽ ở một bên nghỉ ngơi, như vậy có được không?”
Tuy không muốn tin vào hiện thực nhưng để đề phòng trường hợp xấu nhất xảy ra y vẫn nên có dự tính trước, cách tốt nhất có lẽ là khẳng định quyền lực của nàng ở trong triều đình vì trong hậu cung Châu Mộc Vân không phải là người dễ đụng vào nhưng trong mắt đám quan thần kia nàng chỉ là một thê thiếp không hơn không kém, vậy nên dù có mạnh tới đâu thì khi có chuyện quan trọng nàng vẫn sẽ không có tiếng nói.
Mà Châu Mộc Vân nghe thấy lời này cũng có chút bất ngờ, tới khi phản ứng liền gật đầu lia lịa: “Được, được, vậy để ta đi theo phụ giúp chàng!”
Nàng cong môi cười, sau khi nói xong liền chạy nhanh đi để rửa mặt, khoác lên mình y phục đơn giản rồi lẽo đẽo đi theo, vừa đi vừa nghe Tống Minh Viễn thuật lại tình hình hiện tại trong hoàng cung.
Thực ra chuyện cần phải giải quyết không có nhiều, chỉ là dạo này Tống Tịnh đang có xung đột với một nước láng giềng nên tình hình có hơi phức tạp, Tống Tử Long và Tống Tử Lam đang đi đàm phán, nếu không thể giải quyết trong hòa bình thì buộc phải đánh lại nhưng quân ta không thể đánh trước vì sẽ vi phạm hiệp ước nên mới có chút rối ren như vậy.
“Ý chàng là ta sẽ phải giải quyết vụ đó sao?”
“Ừ, thực ra nhìn nó phức tạp vậy thôi chứ cũng đơn giản, nhưng chỉ khó ở một chỗ là vài ngày nữa trẫm sẽ phải tới biên giới phía đông để tự mình giải quyết.”
“Gì cơ? Nhưng người đang bệnh mà?”
Y mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng rồi lên tiếng: “Vậy nàng có muốn đi theo không, có nàng rồi trẫm sẽ không sao nữa?”
Châu Mộc Vân ngẩn người, ngay sau đó liền vui vẻ khoác tay đối phương: “Được thôi, gì chứ cái này chỉ là chuyện nhỏ!”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chưa đầy một khắc đã tới ngự thư phòng ở cách đó không xa, hôm nay Tống Minh Viễn không lên triều, chỉ sai người tới quốc sử viện mang một đống sách cổ tới chỗ nàng.
“Cái gì đây?”
“Sách, nhiệm vụ của nàng là trong ba ngày phải đọc hết chỗ này.”
“…”
Châu Mộc Vân há hốc mồm, không biết vì lý do gì mà tự dưng thấy buồn ngủ, đếm sơ qua cũng phải gần hai mươi cuốn, chỉ trong ba ngày mà đọc hết thì khác gì tra tấn bằng con chữ đâu chứ?
Nhưng Tống Minh Viễn lại chẳng để tâm gì đến, lấy một cuốn sách nhỏ rồi ngồi một bên đọc còn đống kia giao lại cho nàng. Châu Mộc Vân hết thở ngắn rồi lại thở dài, thật sự không muốn vì nó khiến nàng nhớ đến những tháng ngày cực khổ lúc còn học đại học nhưng nghĩ đến chuyện y phải một mình gánh vác nên cũng không đành, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống.
Châu Mộc Vân hít một hơi thật sâu, cố vứt cơn buồn ngủ sang một bên để đọc nhưng chưa đầy nửa canh giờ đã gục lên gục xuống, nàng ngáp ngắn ngáp dài, tới khi không nổi nữa liền chầm chậm bò sang chỗ nam nhân đang hăng say đọc sách đằng kia.
“Minh Viễn, hay chàng kể lại cho ta nhé, mấy thứ này chàng đọc hết rồi đúng không?”
Tống Minh Viễn nhướng mày, miệng trả lời nhưng mắt vẫn dán chặt vào đống chữ chi chít kia: “Ừ, nhưng trẫm thích nàng tự đọc.”
Châu Mộc Vân bĩu môi, thẳng thừng giựt cuốn sách trên tay y ra rồi sáp người lại, chớp chớp đôi mắt to tròn: “Nhưng ta thích nghe giọng của chàng, tóm tắt lại đi mà, làm ơn đấy.”
“Đang dùng mỹ nhân kế à?”
“Đúng vậy, thấy ta đẹp như thế này chàng không động lòng chút nào sao?”
Tống Minh Viễn trầm ngâm, suy nghĩ một hồi liền thở dài: “Vậy thôi nàng cứ nghỉ ngơi đi, để trẫm tự giải quyết cũng được nhưng chắc tối muộn cũng chưa xong mất, haiz, hơi mệt một chút nhưng chỉ đành vậy.”
“Thôi, thôi, ta đọc, ta đọc là được chứ gì! Chàng cứ ngồi im đó nghỉ ngơi đi!”
Châu Mộc Vân gấp gáp lên tiếng, nghe thấy lời này liền nhanh chóng quay về chỗ cũ. Hay cho cái chiêu dùng khổ nhục kế để đáp lại mỹ nhân kế! Tống Minh Viễn đúng là cái đồ gian xảo mà.
Y phì cười, chỉ đành khích lệ nàng bằng một nụ hôn khe khẽ: “Ái phi, nàng có biết dáng vẻ nàng lúc đọc sách quyến rũ lắm không?”