Châu Mộc Vân lúc này mới hoảng hồn trở lại, lập tức đẩy Tống Minh Viễn ra nhưng do khi nãy y đứng quay lưng về phía này nên không lo bị phát hiện, vẫn cứ rúc đầu vào cổ nàng rồi quậy phá không ngừng.
“Khoan… Khoan đã… Hình như vừa có người mới vào phải không?”
“Ừ, nghe giọng nói đó hình như là Mạnh Tiền thì phải.”
Thấy nàng cứ đứng đực ra y liền nhếch mép, không nói không rằng mà cúi xuống cắn một cái: “Kệ cậu ta đi, quan tâm làm gì?”
Châu Mộc Vân nhăn trán, xoa xoa bả vai in hằn dấu răng rồi tức giận đáp lại bằng một cái nhéo đau điếng ở ngay eo: “Không quan tâm sao được, lỡ như hắn tưởng ta đang ở cùng với tên dã nam nhân nào rồi đi đồn đoán lung tung thì phải làm sao đây?”
“Nhưng nàng đang ở cùng với ta cơ mà?”
“…”
Thấy người này không hiểu ý mình nàng cũng không nói thêm lời nào nữa, kéo chặt cửa lều lại rồi kéo y ngồi xuống, bắt đầu tra khảo: “Bây giờ thì giải thích được rồi chứ? Sao chàng lại ở đây?”
Nàng lặn lội đường xa tới đây chỉ vì muốn người này có thể yên tâm dưỡng bệnh vậy mà chưa tới một ngày đã thấy y đứng ngay trước mặt mình rồi, nhưng Tống Minh Viễn lại chẳng có chút ăn năn gì cả, thản nhiên chống cằm rồi nở nụ cười ngây thơ vô số tội: “Thiếu hơi nàng nên ta ăn không ngon, vả lại việc trong triều cũng xong hết rồi nên tới đây chơi một chút cũng không có vấn đề gì cả.”
Châu Mộc Vân ôm trán, cảm thấy vẫn không yên tâm nên cầm tay y lên để bắt mạch, sau khi xác nhận mọi chuyện vẫn ổn mới thôi không càm ràm nữa: “Vậy chàng cứ ở lại đây nghỉ một đêm đi rồi về, để người khác bắt gặp sẽ không hay đâu đấy.”
“Nàng không nhớ ta à? Chưa gì đã đuổi đi rồi sao?”
Tống Minh Viễn xụ mặt, lại bắt đầu trò nhõng nhẽo rồi ôm chặt lấy người Châu Mộc Vân: “Đồ vô tâm, hay nàng đã để ý ai rồi? Không quan tâm tới ta nữa sao?”
“Minh Viễn, đừng đùa nữa mà…”
“Ta là Hưng Kiệt, không phải Minh Viễn.”
“…”
Nàng nhướng mày, thấy không thể nói được nữa nên cũng chỉ đành thuận theo, xoa xoa đầu y như một người mẹ đang dỗ con: “Được rồi, Hưng Kiệt, ta không đuổi chàng đi nữa.”
Tống Minh Viễn lúc này mới nở một nụ cười hài lòng, kéo nàng nằm hẳn xuống chiếc chiếu nhỏ bên dưới rồi vùi đầu vào vòng tay ấm áp kia: “Cho ta ôm một chút thôi…”
Nét mặt Châu Mộc Vân thoáng hiện lên vẻ tò mò, dường như phát giác tâm trạng y không được tốt cho lắm nên cũng ngoan ngoãn nằm im, dù sao bây giờ đã gần trưa rồi, mọi người đều đã đi nghỉ nên không lo có người vào như khi nãy nữa.
Nàng ngáp dài, từ từ nhắm mắt nhưng chưa kịp say giấc thì một bàn tay đã nhẹ nhàng lướt dọc cơ thể, dừng ngay trước đỉnh đồi đang nhô cao rồi bóp mạnh một cái: “Á!”
Châu Mộc Vân giật nảy mình, lập tức mở mắt ra rồi giữ chặt bàn tay to lớn kia lại: “Chàng đang làm gì vậy hả?”
Tống Minh Viễn nhếch mép, nhoài người lên rồi thủ thỉ: “Vận động chút được không?”
Nàng nhíu mày, một ngọn lửa đang rạo rực trong người nhưng vẫn phải cố kiềm chế lại, ngượng ngùng đẩy y ra: “Không được, đang là ban ngày ban mặt đấy, chàng đừng làm bừa nữa…”
Y mỉm cười, không những không buông mà còn nhẹ nhàng cởi y phục màu đen trên người nàng ra, tham lam vùi đầu xuống rồi ngậm lấy nụ hoa đang nhô cao trước mặt. Đầu lưỡi ướt át nhẹ nhàng mơn trớn từng tấc da thịt trên cơ thể khiến Châu Mộc Vân không nhịn được mà rùng mình, cuối cùng cũng không phản kháng nữa mà vui vẻ thuận theo.
“Minh Viễn, nhanh một chút được không kẻo có người vào…”
“Không nhanh được, chỉ cần nàng nhỏ tiếng một chút là không sao đâu.”
Tống Minh Viễn âu yếm hôn lên cần cổ trắng ngần, nhẹ nhàng trút bỏ hết y phục trên người nàng ra rồi cùng nhau hòa làm một, như để thỏa nỗi nhớ suốt mấy ngày trời cũng như nỗi bất an xuất hiện trong quãng thời gian gần đây.
Hai người quấn quýt trong túp lều nhỏ suốt cả buổi trưa, Châu Mộc Vân thực lòng không muốn rời khỏi y nhưng cũng không thể ở đây hoài nên tới chiều đành chỉnh trang lại y phục, hôn tạm biệt y một cái rồi đứng dậy: “Chàng cứ nghỉ ngơi trong này đi nhé, đến chiều tối ta lại về…”
“Ừm, cố lên nhé, ái phi.”
“Chụt, không còn ai làm khó được ta nữa đâu mà.”
Kế hoạch do nàng bày ra lúc sáng đã sớm được triển khai nên nhiệm vụ của nàng bây giờ chỉ là đi kiểm tra lại tiến độ và rà soát lại một lượt. Châu Mộc Vân chậm rãi đi đến nơi đang được binh lính chuẩn bị, vừa bước vào đã thấy ngay Lưu Mạnh Tiền đang cố định các cọc gỗ với nhau bằng một sợi dây thừng to bằng cả cánh tay.
Nàng e hèm, cố gạt những suy nghĩ vớ vẩn ban nãy đi rồi từ từ tiến lại: “Mọi chuyện tới đâu rồi? Vẫn ổn chứ?”
Hắn nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng thì cơ thể bỗng khựng lại, không thèm ngẩng đầu nhìn nàng một cái mà cứ thế trả lời: “Vẫn ổn.”
Châu Mộc Vân nhướng mày, vừa nghe một cái đã có phát giác ra ngay giọng điệu này có chút không ổn nên bối rối gãi đầu: “Chuyện hồi trưa… thật sự chỉ là hiểu lầm thôi…”
Lưu Mạnh Tiền siết chặt tay, hậm hức đứng dậy rồi đùng đùng quay người lại: “Phiền quý phi nương nương đứng tránh sang một bên, ta không rảnh để tiếp chuyện với cô đâu.”
“Ơ này này, khoan đã đừng đi mà! Nghe ta giải thích chút đã!”
Hắn mím môi, nào ngờ đâu vừa ngẩng đầu dậy thì đập vào mắt lại là một dấu hôn đỏ thẫm ở ngay vùng xương quai xanh của Châu Mộc Vân. Khuôn mặt Lưu Mạnh Tiền bắt đầu trở nên tái mét, một cơn giận không biết từ đâu xuất hiện khiến hắn không nói được thành lời, nắm lấy cổ tay nàng rồi mạnh bạo kéo nàng đi.
“Á!”
Châu Mộc Vân giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì đối phương đã đột ngột dừng bước, quay phắt lại rồi nhìn vào mặt nàng, hét lớn: “Chu Thanh Vân! Cô rốt cuộc là loại người gì vậy hả!”
“…”
Nàng sững người, còn chưa kịp hiểu thì đối phương đã xổ thêm một tràng dài nữa: “Bệ hạ đối tốt với cô như thế nào cô có biết không? Vậy mà cô dám nhân lúc người không ở đây mà lén lút qua lại với tên nam nhân khác? Cô có còn là con người không?”
Châu Mộc Vân mấp máy môi, rất muốn giải thích rõ mọi chuyện nhưng đối phương lại chẳng cho nàng chút cơ hội nào, cứ liên tục văng ra những lời lẽ vô cùng khó nghe.
“Chu Thanh Vân, cô đúng là loại con gái lăng loàn mà! Cô không biết xấu hổ là gì sao, không sợ bệ hạ biết sẽ xử chém cô à!”
Khi ấy hắn ta chỉ nghe lời cha mà tới xin lỗi nàng một tiếng nhưng không ngờ được lại tận mắt thấy được cảnh tượng ô nhục đó, đúng thật là không thể nào chấp nhận được mà!
Nhưng ngay lúc Lưu Mạnh Tiền định phun ra thêm một tràng dài nữa thì một hòn đá nhỏ không biết từ đâu bay tới, đập thẳng vào đầu hắn ta: “Á!”
“Kẻ nào dám to gan vậy hả?”
Hắn đau đớn ôm đầu, lập tức quay phắt người lại nhưng khi thấy rõ khuôn mặt của người đang tiến tới thì chết lặng, không hiểu vì lý do gì mà lạnh hết cả sống lưng: “Bệ… bệ hạ?”
Tống Minh Viễn quay quay chiếc nỏ nhỏ trong tay, không nói không rằng mà tiến thẳng tới, thân mật khoác lấy vai Châu Mộc Vân: “Ai cho ngươi lớn tiếng với ái phi của trẫm vậy?”
“…”
Lưu Mạnh Tiền trợn tròn mắt, còn chưa kịp tiêu hóa hết thì đối phương lại tiếp tục mở lời: “Trẫm tới giám sát nên tiện thể ghé thăm, có ý kiến gì không?”
Hắn giật mình, tới lúc này mới hoàn hồn, vội vã cúi đầu rồi lắp ba lắp bắp: “Tham kiến bệ hạ.”
“Nghe nói ngươi đang chất vấn nàng ấy à? Có chuyện gì thì cứ nói thẳng với trẫm đi?”
Lưu Mạnh Tiền lúc này mới nhận ra vết hôn trên cổ nàng rốt cuộc là do ai để lại, run rẩy lùi về sau rồi cúi gập người: “Dạ không có ạ! Thần đang còn có chuyện nên xin phép cáo lui! Bệ hạ và nương nương cứ thong thả.”
Châu Mộc Vân: “…”
Đúng là lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng mà.
Mà sau khi hắn đi nàng lại nhéo vào eo Tống Minh Viễn một cái: “Sao chàng lại ra đây? Lỡ như có người khác bắt gặp thì làm thế nào?”
“Tại khi nãy ta quên nhắc nàng ra ngoài nhớ phải dùng khăn che cổ lại.”
“Che? Sao lại phải che?”
Châu Mộc Vân ngẩn người, tới khi nhận ra liền hốt hoảng la lên: “Á á á! Là vết hôn đúng không?”
“Ừ.”
“Ta đã dặn chàng đừng có hôn vào cổ rồi mà!”
Chẳng trách khi nãy Lưu Mạnh Tiền lại phản ứng mạnh như vậy. Đúng thật là muốn đào lỗ chui xuống đất luôn mà, xấu hổ quá đi mất!
Tống Minh Viễn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Châu Mộc Vân thì bật cười thành tiếng, đi lại ôm lấy nàng từ phía sau rồi thủ thỉ: “Ái phi, bây giờ ta phải về rồi…”
Nàng ngẩn người, cứ nghĩ y đang nói đùa nên ngơ ngác hỏi lại: “Sao cơ? Sao lại về?”
“Cao Lãng vừa gửi thư tới bảo rằng ở một ngôi làng phía tây xuất hiện căn bệnh lạ khá nghiêm trọng nên ta về xem xét tình hình một chút.”
Châu Mộc Vân nhíu mày, ánh mắt vô thức xẹt qua một tia buồn bã: “Thật sao? Nhưng chàng vừa mới tới thôi mà, nếu bây giờ về ngay thì sao chịu nổi?”
Y mỉm cười, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp thay cho lời trấn an: “Yên tâm, ta biết tự lượng sức mình.”
Nàng thở dài, biết mình không thể giữ y lại nên chỉ đành ôm một cái, mãi một hồi lâu vẫn không nỡ buông ra: “Vậy chàng đi đường cẩn thận, nhớ đừng làm việc quá sức đấy, ta sẽ cố gắng thu xếp công việc ở đây rồi quay về.”
“Cứ thong thả đi, ta tự lo được mà.”
Châu Mộc Vân gật gật đầu, tuy không nỡ nhưng chỉ đành vẫy tay tiễn y đi.
“À phải rồi, không biết căn bệnh chàng ấy nói khi nãy là gì nhỉ?”
Mãi tới khi bóng lưng cao lớn kia khuất hẳn nàng mới ngẩn người, không biết vì lý do gì mà trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất an lạ thường.