Ái Tình Chuyển Kiếp

Chương 112: Xuất hiện dịch bệnh



Chẳng mấy chốc đã đến ngày kế hoạch do Châu Mộc Vân chuẩn bị được tiến hành, đối với những người khác trận chiến này không đáng là bao nhưng đối với nàng nó lại cực kỳ quan trọng. Một ngày trước đó các trưởng lão và quan đại thần đã tổ chức tiệc rượu để khích lệ binh lính lẫn ăn mừng cho buổi tuyển chọn lính tinh nhuệ lần thứ chín nhưng Châu Mộc Vân lại chẳng còn tâm trạng gì nữa, cứ ngồi đực ra đấy hệt như người mất hồn.

“Tiểu nha đầu, tiểu nha đầu!”

Tiếng búng tay của Tống Tử Long vang lên đã thành công kéo nàng ra khỏi dòng suy nghĩ miên man, Châu Mộc Vân giật mình, mãi một lúc lâu sau mới hoàn hồn trở lại: “Hả? Gì… Gì cơ?”

Hắn nhướng mày, cứ nghĩ nàng đang lo lắng vì sợ kế hoạch không thành công nên thản nhiên đưa một chén rượu sang: “Uống đi, rượu này tuy không ngon bằng rượu ta ủ trong phủ nhưng cũng được lắm đấy.”

Tống Tử Long nói xong lại nhét vào tay Châu Mộc Vân một nắm bánh kẹo, miệng nhai nốt chiếc đùi gà mới vui vẻ rời đi: “Ăn mau mau đi kẻo hết đấy.”

Nàng thở dài, chán nản đặt nó xuống rồi lại chống cằm, ánh mắt như có như không mà hướng về một nơi xa xăm nào đó.

“Sao cô không ăn gì hết vậy? Không hợp khẩu vị à?”

Bỗng lúc này một giọng nói quen thuộc lại lần nữa vang lên, chỉ có điều đối phương không hề sỗ sàng như Tống Tử Long khi nãy mà chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống vị trí còn trống ngay bên cạnh.

Châu Mộc Vân nghiêng người sang nhìn, tuy đã không muốn để lộ ra cảm giác bất an nhưng lại bất giác thở dài: “Không phải, chỉ là không muốn ăn thôi…”

Lưu Mạnh Tiền gật gù, nghe thấy lời đó liền thẳng thừng cầm miếng bánh trên đĩa nàng lên ăn, tới khi chén sạch hết mới hài lòng dừng lại: "Đang lo lắng kế hoạch ngày mai sẽ không thành công sao? Chẳng phải lúc đầu cô tự tin lắm à, còn bảo sẽ chắc chắn một trăm phần trăm cơ mà?”

Châu Mộc Vân cười khẩy, ném cho hắn một ánh mắt sắc lẹm rồi thờ ơ đáp lời: “Không phải, ta chỉ là đang nhớ bệ hạ thôi, nốt ngày mai là có thể quay về được rồi nhỉ…”

Nói không lo thì cũng không đúng nhưng so với nỗi lo đó thì Châu Mộc Vân lại càng nhớ người kia nhiều hơn, dù sao mấy ngày trước y đã đi suốt một ngày trời chỉ để tới thăm nàng, bây giờ trong triều lại có tin xuất hiện một căn bệnh lạ nên nàng càng sốt ruột hơn.

“…”

Mà Lưu Mạnh Tiền nghe xong thì chỉ biết im lặng, lắc đầu một cách đầy bất lực: “Đúng là một người phụ nữ tự tin, chẳng trách bệ hạ lại sủng ái cô như vậy, đến cha ta còn bị tẩy não nữa cơ mà…”

Châu Mộc Vân sững người, hỏi lại bằng thái độ bực tức: “Gì cơ, tẩy não? Ai tẩy não cha ngươi?”

Lưu Mạnh Tiền nhún vai tỏ ý mình cũng không rõ nhưng thái độ của Lưu lão mấy hôm nay đã nói lên tất cả. Mấy hôm trước hết bắt hắn tới xin lỗi Châu Mộc Vân lại còn bắt phải trung thành với nàng, hình như có ơn nghĩa gì từ đời trước nhưng cụ thể như thế nào thì hắn cũng không rõ.

Mà nhắc tới Lưu lão Châu Mộc Vân lại nhớ tới mẩu giấy ông ấy đưa mình mấy hôm trước, càng nghĩ lại càng thấy tò mò.

“Ngày năm tháng sáu tại thôn Linh Cửu.”

Trên đó không ghi gì nhiều, chỉ có duy nhất dòng chữ kia nhưng trùng hợp hơn nó lại giống y đúc với chữ trong mảnh giấy mà ông lão kia thần bí ở làng Long Xương đưa cho nàng, mà ngày năm tháng sáu chính là bốn ngày sau rồi.

Châu Mộc Vân càng nghĩ càng lấy làm tò mò, cứ suy đi nghĩ lại về vấn đề đó nên mấy ngày nay cũng không thể yên giấc được.

“Nhưng sao ngươi lại ngồi đây? Khi trước còn bảo rằng không ưa ta mà đúng không?”

Hắn bĩu môi, nghe thấy câu này cũng quyết định không nán lại nữa, phủi phủi tay rồi nâng chén: “Vậy ta đi tiếp rượu tiếp đây, cô cứ thong thả.”

Châu Mộc Vân gật gù, nhìn chằm chằm chén rượu trong tay mà chẳng còn chút hứng thú nào nữa. Đêm hôm ấy binh lính nhậu nhẹt tới tận khuya, sang ngày mai nghỉ nốt một hôm cuối đã bắt đầu chinh chiến nhưng nàng thì vẫn cứ bồn chồn như cũ.

Nhiệm vụ của Châu Mộc Vân là đứng từ trên cao quan sát và chỉ huy, nàng cầm ống nhòm, hết nhìn chỗ này lại nhìn sang đến chỗ khác.

“Mìn ở phía đông sao rồi? Còn cọc thì sao, đâu vào đấy hết rồi chứ?”

“Dạ vâng, tất cả đều đã được sắp xếp ổn thỏa rồi thưa nương nương.”

“Đúng một khắc nữa sẽ bắt đầu dụ quân bên đó vào tròng, nếu không thành công sẽ lập tức tiến hành kế hoạch.”

Châu Mộc Vân buông chiếc ống nhòm trong tay xuống, thấy việc của mình đã không còn nữa nên chỉ đành đi vào quân doanh nghỉ ngơi, đám người bên ngoài hết đi rồi lại vào, liên tục khuân vác những vũ khí cần dùng ra khỏi căn cứ.

Nàng gõ lên tay ghế một cách nhịp nhàng, cứ ngồi đó suy nghĩ mà không biết thời gian đã bất giác trôi đi, mãi tới khi bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập Châu Mộc Vân mới phản ứng trở lại, nào ngờ còn chưa kịp ngẩng đầu thì cánh cửa sắt đã bị một lực mạnh đạp tung ra.

“Rầm!”

“Chuyện gì vậy?”

Một binh lính mang theo khuôn mặt thấm đẫm mồ hôi chạy vào, cứ nhìn nàng rồi lắp ba lắp bắp: “Nương nương… nương nương…”

Châu Mộc Vân nhíu mày, vừa đứng lên để hỏi rõ tình hình thì lại thấy đối phương vui mừng hét lên: “Chúng ta thắng rồi!”

“…”

Chưa đợi nàng trả lời, hắn đã háo hức nói tiếp: “Tất cả đều đúng như người dự đoán, chúng ta chỉ mới thực hiện bước đầu của kế hoạch thôi mà đã hốt trọn được phân nửa rồi, khúc sau thì khỏi phải nói luôn, thắng đậm rồi nương nương ạ! Đây là lần đầu tiên chúng ta đánh nhanh thắng nhanh mà không có ai bị thương đấy, còn chưa tới một canh giờ nữa!”

Nàng ngẩn người, tới khi phản ứng cũng không kiềm được mà nở nụ cười: “Thật sao?”

Châu Mộc Vân háo hức chạy ra ngoài, vừa ra tới nơi đã thấy ngay một đám người đang reo hò rất vui vẻ, một số khi trước còn thi nhau hạnh họe nàng bây giờ đã thay đổi thái độ hoàn toàn, đi lại rồi nịnh nọt không ngừng.

“Mộc quý phi quả là một người sáng suốt, biết nhìn xa trông rộng, đúng là thiên tài hiếm thấy.”

“Chu lão quá khen rồi, cũng nhờ công của mọi người cả thôi.”

Đêm hôm ấy lại có một bữa tiệc nữa được diễn ra, linh đình hơn cả hôm trước nhưng Châu Mộc Vân không còn thui thủi một mình nữa mà ăn uống rất vui vẻ, nốc hết chén rượu này đến chén rượu khác mà mãi không chịu dừng.

“Ngày mai là buổi tổng duyệt cuối cùng đúng không?”

“Dạ phải, nương nương có ở đây theo dõi không?”

“Không đâu, ta có chút chuyện phải quay về nên không ở lại thêm được, nhưng mấy ngày qua biểu hiện của mọi người rất tốt nên chắc chắn sẽ vượt qua hết thôi.”

“Đa tạ nương nương đã khích lệ.”

Một binh lính ngồi gần đó mở lời, nét mặt lộ rõ vẻ âu lo: “Mà chúng ta cũng ráng hoàn thành sớm rồi quay về thôi, lại chuẩn bị có việc cần phải lo đấy.”

“Hửm? Chuyện gì vậy?”

“Nương nương không biết ở một thôn làng phía tây đang có dịch bệnh sao? Nghe nói hiện giờ đã có gần bốn ngươi người nhiễm rồi.”

Châu Mộc Vân ngẩn người, tới khi phản ứng liền tò mò hỏi lại: “Dịch bệnh? Dịch bệnh gì vậy?”

Nàng thân là một y sĩ nên những chuyện liên quan tới mạng người như vậy hiển nhiên là có hứng thú, nhưng nam nhân vừa lên tiếng lại lắc đầu tỏ ý mình không rõ vì tin đồn này hắn cũng vừa mới nghe dạo gần đây.

“À phải rồi, thôn làng đang bị nhiễm bệnh tên gì vậy? Có gần đây không?”

“Là thôn Linh Cửu, hình như cũng gần đấy.”

Động tác của Châu Mộc Vân thoáng khựng lại, miếng đùi gà trong tay cũng vì kinh ngạc mà rớt hẳn xuống đất: “Thôn Linh Cửu?”

Đó chẳng phải là địa danh được nhắc tới trong lá thư kỳ lạ kia sao?
— QUẢNG CÁO —