Mười hai giờ đêm chính là lúc bệnh viện trở nên yên tĩnh nhất, một người đàn ông mặc đồ đen lặng lẽ bước vào, đến trước quầy lễ tân rồi đưa thẻ thăm bệnh của mình ra.
“Tôi có chút chuyện nên bây giờ mới đến được, không sao chứ?”
“Dạ không sao ạ.”
Ngay khi nữ y tá gật đầu hắn ta liền chậm rãi bước lên, tiếng giày da ma sát với mặt sàn lạnh lẽo càng khiến không gian xung quanh trở nên quỷ dị một cách lạ thường. Người đàn ông với thân hình cao lớn khẽ nhếch mép, đi khoảng chừng năm phút thì dừng lại ngay trước một căn phòng bệnh trông có vẻ khá sang trọng.
Hắn từ từ mở cửa, vừa bước vào đã thấy ngay bóng hình yếu ớt của người đàn ông đang lặng lẽ nằm trên giường bệnh: “Lâu lắm mới gặp, Minh Viễn.”
Nam nhân với bộ đồ màu đen khẽ cong môi, lấy ra một ống thuốc từ trong áo rồi tiêm vào bịch nước đang được truyền cho bệnh nhân mặc đồ trắng kia.
“Anh nghe được giọng tôi đúng không?”
Tống Minh Viễn nằm trên giường hơi động đậy ngón tay, không hiểu vì lý do gì mà tim bỗng chốc đập liên hồi. Trước mắt y là một màu đen u ám, tuy không nhìn được nhưng giọng nói trầm khàn vang bên tai lại nghe được rất rõ.
“Giết Mộc Vân đi.”
Nam nhân kia ngồi xuống ghế, vắt chéo chân rồi thản nhiên lên tiếng: “Bác sĩ nói rằng Mộc Vân vẫn có thể tỉnh lại được chỉ có điều trong tiềm thức cô ấy đang tồn tại một thế giới song song, nếu như không chủ động rời bỏ nơi đó thì kiếp này sẽ không sống nổi đâu.”
Tống Minh Viễn muốn động đậy nhưng chân tay lại tê liệt hết cả, cổ họng thì khô khốc, mi mắt dính chặt, có làm cách nào cũng không tài nào mở ra được.
“Anh cũng biết thế giới đó không phù hợp với Châu Mộc Vân đúng không? Nếu như không muốn cô ta đau khổ nữa thì giết đi chính là cách tốt nhất đấy.”
[…]1
“Bệ hạ, bệ hạ!”
“Bệ hạ, bệ hạ à!”
“Á!”
Giọng nói của Dục Khang bất chợt vang lên khiến Tống Minh Viễn như bừng tỉnh, lập tức mở to mắt ra rồi ngồi bật dậy. Y thở dốc, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở, mãi tới khi đối phương ngoắc ngoắc tay mình mới hoàn hồn trở lại.
“Bệ hạ à, người không sao chứ?”
Tống Minh Viễn ngẩn người, nhanh chóng lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán rồi lắc đầu tỏ ý mình vẫn ổn: “Tìm trẫm có việc gì vậy?”
“Hoàng hậu nương nương đã bắt đầu đau bụng rồi thưa bệ hạ.”
“Vậy sao? Thế thì truyền thái y tới đi, cử thêm người canh gác ở Ngọc Minh Cung cho tốt, ngày mai trẫm sẽ tới xem xét.”
“Dạ rõ!”
Ngay khi bóng lưng Dục Khang rời đi Tống Minh Viễn lại mệt mỏi nằm xuống giường, cố nhắm chặt mắt để nghỉ ngơi nhưng dù có làm cách gì vẫn không tài nào yên giấc được.
“Giọng nói đó tại sao lại nghe quen như vậy nhỉ?”
Y lẩm bẩm, đến bây giờ những hình ảnh đó vẫn cứ quanh quẩn trong đầu. Đó không phải mơ, đó chắc chắn là sự thật nhưng người nói câu đó y lại không tài nào nhận ra được.
Tống Minh Viễn hết thở ngắn rồi lại thở dài, cuối cùng cũng vì suy nghĩ mà mất ngủ cả đêm. Sáng hôm sau thái y tới nói Trương Mộng Như đã bắt đầu có vài dấu hiệu chuyển dạ nên y có tới đó để xem xét qua tình hình, dặn dò người chăm sóc tốt cho ả rồi lại kiểm tra một lượt mới an tâm rời đi.
Cùng lúc đó, Lam Khả Yên cũng đã từ bên ngoài quay về, bước đi thong thả như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Ả luôn treo nụ cười mỉm trên môi, đi vào tư phòng của Trương Mộng Như rồi ân cần hỏi han.
“Tỷ tỷ, tỷ đã ổn hơn chưa?”
“Ta không sao.”
Trương Mộng Như lắc đầu, tuy nói vậy nhưng những cơn đau ở bụng cứ liên tục dồn đến khiến ả đau đến tím tái mặt mày. Mà Lam Khả Yên thấy vậy càng phấn khích hơn, đem một số loại thuốc bổ quý đặt lên bàn rồi lên tiếng nịnh nọt.
“Tỷ tỷ, đây là những thảo dược quý để tẩm bổ đấy, tỷ nhớ cho người sắc sau khi khỏe lại nhé.”
Ngừng một lúc, ả lại nói tiếp: “Vả lại việc trong triều dạo này hơi nhiều, muội có thể giúp tỷ giải quyết bớt được không để đỡ đần cho bệ hạ.”
Trương Mộng Như lúc này đã không còn tâm trí gì mà để ý nữa, tùy tiện rút lệnh bài của mình ra đưa cho đối phương: “Thế cũng được.”
Lam Khả Yên nhếch mép, nội tâm bên trong đã sớm dậy sóng nhưng ngoài mặt vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh. Chuyện của Châu Mộc Vân ả không định nói với người phụ nữ này vì người thần bí kia có dặn nên từ bây giờ toàn bộ quyền lực sẽ rơi vào tay ả.
Lam Khả Yên cẩn thận nhét lệnh bài vào tay áo, hỏi han Trương Mộng Như thêm vài câu nữa mới vui vẻ rời đi. Ả nhốt Chu Thanh Vân vào gian phòng trống, trói chặt lại, sai người tra khảo còn mình thì tiến thẳng về Họa Nguyệt cung.
Mà Ý Yên lúc này vẫn không hề hay biết gì, đang chăm chỉ quét sân thì không hiểu sao khoảng mười binh lính đột ngột xông vào, tiến thẳng tới rồi đứng bao vây, rút kiếm ra chĩa vào người cô ấy.
“Mau dừng tay!”
“Á á á!”
Ý Yên giật mình, sợ hãi hét toáng lên mà cung nhân của Họa Nguyệt cung cũng vì một màn này mà sững sờ, tới khi phản ứng liền run rẩy đứng nép vào một góc.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Lam Khả Yên từ bên ngoài bước vào, nhìn Ý Yên bằng ánh mắt đầy hứng thú: “Nghe nói khi trước ngươi là nô tì hầu hạ Chu Thanh Vân ở phủ Chu gia đúng không?”
“Phải… Thì… thì sao chứ?”
Ả nhếch mép, chậm rãi tiến lại rồi nở một nụ cười quỷ dị: “Thế ngươi có biết quý phi đáng kính của ngươi chỉ là đồ giả mạo không?”
Ý Yên sững sờ, còn chưa kịp phản ứng thì nữ nhân đối diện đã phất tay: “Người đâu, mau nhốt kẻ tội đồ này vào đại lao cho ta!”
“Rõ!”
[…]
Sáng hôm sau tại đại điện, Tống Minh Viễn vẫn ngồi phê duyệt tấu chương như thường ngày mà không hề hay biết ở một nơi nào đó đã loạn cào cào hết cả lên. Y chăm chăm nhìn vào tấu sớ trong tay, đang còn mải mê suy nghĩ thì ngay lúc này thái giám lại từ bên ngoài đi vào.
“Lam phi nương nương giá đáo!”
Y nhíu mày, nghe vậy thì tò mò ngước đầu lên, chỉ thấy Lam Khả Yên cung kính tiến tới, nhún vai một cái rồi mở lời: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”
“Miễn lễ, nàng tới đây có chuyện gì không?”
Ả mỉm cười, ngoắc tay một cái ra hiệu cho thị vệ lôi Chu Thanh Vân với chiếc bụng to tướng đi vào: “Bẩm bệ hạ, Mộc quý phi hiện nay chính là kẻ giả mạo, đây mới thực sự là nữ nhi của đại lý tự khanh – Chu Thanh Vân đấy ạ!”
Tống Minh Viễn khựng người, còn chưa kịp phản ứng thì người phụ nữ phía dưới đã quỳ rụp xuống rồi khóc lóc không ngừng: “Bệ hạ, là ả ta uy hiếp nô tì phải tráo đổi thân phận!”
“Ngươi là Chu Thanh Vân?”
“Dạ phải, nhiều tháng trước nô tì đã lỡ xảy ra quan hệ bất chính với một người làm trong nhà dẫn đến có thai, Mộc quý phi hiện nay biết được nên đã uy hiếp nô tì, nói rằng nếu không tráo đổi thân phận với ả thì sẽ tiết lộ cho mọi người biết!”
Chu Thanh Vân đập đầu xuống đất, cả người run rẩy trông vô cùng đáng thương: “Là nô tì có tội, là nô tì đáng chết, nhưng xin bệ hạ hãy khai ân, tha cho đứa con trong bụng nô tì một mạng!”
Lam Khả Yên đứng bên cạnh cười thầm, thấy mọi chuyện còn chưa đủ lớn nên tiếp tục nói thêm: “Thế ngươi có biết người phụ nữ đó tên gì không?”
Ngay lúc này Cao Lãng và Dục Khang cũng từ bên ngoài đi vào, thấy cảnh tượng trước mắt thì không khỏi sững sờ: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, còn chưa kịp hiểu rõ thì người phụ nữ với khuôn mặt hao hao Châu Mộc Vân đã lần nữa lên tiếng: “Quý phi hiện đang ở trong cung tên thật là Châu Mộc Vân, nô tì thực sự không biết ả ta là ai, chỉ biết nhiều tháng trước người đó đã uy hiếp nô tì phải từ bỏ tư cách làm tú nữ rồi trốn đi để ả tiến cung!”
Tống Minh Viễn siết chặt tay, mắt thấy ở đây còn nhiều người như vậy nên chỉ đành phối hợp với lời tố cáo của Lam Khả Yên: “Cho người cử đại lý tự khanh tới đây xác minh, còn các ngươi, mau đi điều tra rõ lại cho trẫm!”
“Dạ rõ!”
Dục Khang thở dài, đã lường trước được chuyện sẽ có ngày thân phận của Châu Mộc Vân bị bại lộ nên không có gì ngạc nhiên mấy, đang còn định đi phối hợp điều tra thì bỗng bị Tống Minh Viễn gọi lại.
“Dục Khang.”
“Bệ hạ gọi thần?”
Y mím môi, ghé sát vào tai hắn rồi nói nhỏ: “Mau tới thôn Linh Cửu, đưa quý phi rời đi ngay cho trẫm.”
“Trước khi binh lính tới thôn Linh Cửu thì ngươi hãy mau đưa quý phi trốn ngay đi, tuyệt đối không được để nàng bị bắt về!”
Thứ y sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra rồi…
***
Mặt khác, Châu Mộc Vân vẫn không hay biết gì đến chuyện đang xảy ra ở triều đình mà cưỡi ngựa phóng thẳng về phía thôn Linh Cửu, nàng đi chưa đầy một ngày là tới, sau khi dừng chân bèn cùng với một vài người đi theo để quan sát tình hình bệnh dịch.
Châu Mộc Vân phải tới gặp trưởng thôn trước, xem qua biểu hiện của những người nhiễm rồi cách ly ở khu khác sau đó mới dựa vào dấu hiệu để điều chế thuốc.
“Đa tạ quý phi nương nương, phải phiền đến người rồi.”
Những người có tiếng nói trong thôn đồng loạt cúi người cảm tạ, mang hết sơn hào hải vị có được ra tiếp đã nhưng nàng hiển nhiên không nhận mà chỉ dùng những món ăn dân dã bình thường. Châu Mộc Vân cùng với những người khác đi khử trùng suốt cả một ngày trời, đến tối lúc mọi người đi nghỉ thì nàng lại lén lút tới nhà trưởng thôn.
“Cốc cốc cốc.”
Ngay khi tiếng gõ cửa vang lên thì bên trong cũng truyền tới tiếng bước chân khe khẽ, ông ấy tò mò mở cửa, lúc thấy nàng ánh mắt cũng không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.
“Quý phi nương nương?”
“Xin lỗi vì đã làm phiền vào lúc tối muộn như thế này nhưng ông có rảnh không, ta có chút chuyện muốn hỏi?”
“Được chứ, được chứ, tất nhiên là được rồi!”
Trưởng thôn lúng túng gật đầu, nhanh chóng đi vào để dọn dẹp sơ qua căn nhà rồi mới mời nàng ngồi xuống ghế: “Để nương nương thấy cảnh tượng bừa bộn như vậy thật là xấu hổ quá đi mất, người thông cảm nhé, từ ngày phu nhân ta nhiễm bệnh ta không ăn không ngủ được gì nên thời gian dọn dẹp cũng chẳng còn nữa.”
“Ta không để ý đâu mà, ông đừng lo.”
Châu Mộc Vân cười gượng, biết rõ sự xuất hiện của mình vào lúc tối muộn như này cũng làm đối phương bối rối nên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Vài tuần trước ở thôn mình có ai tới xin trú tạm không vậy ạ?”
“Trú tạm sao?”
Ông ấy nhíu mày, vân vê cằm một hồi vẫn không tài nào nhớ được ra: “Khi trước có nhiều lãng khách tới đây xin ở nhờ lắm nhưng từ ngày thôn làng có bệnh thì không còn nữa, người nương nương đang nói có đặc điểm nhận dạng gì không?”
Nàng gật đầu, ngay lập tức mô tả lại một cách vô cùng chi tiết: “Ông ấy có một bộ râu khá rậm, mặt dài, mắt hơi híp và một vết sẹo kéo dài từ lông mày đến tận trán đấy.”
Trưởng thôn nghe một cái là đã nhận ra ngay, vui vẻ đáp lời nàng: “À, ra là người đó à, ta có biết đấy.”
Châu Mộc Vân nghe thấy lời này đôi mắt liền sáng rực lên, quả nhiên thúc thúc có ở đây mà.
“Thế người đó hiện giờ đang ở đâu vậy ạ?”
“Lúc tới đây ông ấy đã dặn ta nếu có người hỏi thì nhớ đừng tiết lộ, nương nương thứ lỗi cho lão nhé.”
“Ông ấy là thúc thúc mà ta đã tìm rất lâu rồi, không thể đặc cách một lần được sao?”
Trưởng thôn nhíu mày, thấy dáng vẻ gấp gáp này cũng tờ mờ đoán được ra lý do nàng tới đây là để tìm người đó chứ nên có chút chần chừ, nhưng sợ nàng vì không được gặp mà bỏ về nên cũng chỉ đành thỏa hiệp: “Nể tình nương nương đã lặn lội đường xa tới đây nên ta sẽ nói vậy.”
Ông ấy đứng dậy, vẽ gì đó lên tờ giấy rồi nhét vào tay nàng: “Ông lão đó hiện đang trú tại một ngôi nhà bỏ hoang cách nơi này cũng khá xa đấy, nương nương cứ đi theo đường này là tới được ngay.”