Ái Tình Chuyển Kiếp

Chương 121: Hẹn ngày tái ngộ



Nam nhân đối diện khẽ nhíu mày, còn chưa kịp nói thêm lời nào thì người ngồi đối diện đã lập tức đứng phắt dậy, đi tới giựt phăng miếng ngọc bội đang giắt ở thắt lưng hắn ra, thản nhiên ném lại một câu: "Cho ta mượn vài ngày nhé, đa tạ."

"..."

Tư Minh Hạo giật mình, tới khi phản ứng lại thì người đã đi mất. Hắn thở dài, không vội đuổi theo ngay mà chỉ lắc đầu một cách ngán ngẩm. Mặt khác, Tống Minh Viễn sau khi lấy được ngọc bội đã thành công nhờ người hầu trong cung dẫn đến nơi Châu Mộc Vân đang ở.

Y hít một hơi thật sâu, chỉnh trang lại y phục cho gọn gàng mới có đủ can đảm bước vào. Bên trong cung là một khung cảnh đơn giản nhưng cũng không kém phần hoa lệ, người hầu không nhiều, chỉ lác đác một vài cung nữ đang chăm chú lau dọn cùng với người phụ nữ với xiêm y đỏ rực đang đứng thẫn thờ ở dưới gốc cây đằng xa.

Tống Minh Viễn nhìn đến ngẩn người, khung cảnh tưởng chừng như mơ này lại lần nữa khiến y mê mẩn nhưng chưa được bao lâu thì giọng nói của một cung nữ lại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ.

"Tiểu thư, có nam nhân đến tìm người ạ."

Châu Mộc Vân quay người, đang còn định hỏi người đó là ai thì đập vào mắt lại là khuôn mặt không thể quen thuộc hơn. Nàng sững người, còn chưa kịp phản ứng thì đối phương đã chủ động bước lên trước một bước: "Ngọc Linh cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Châu Mộc Vân siết chặt tay, sự chán ghét bỗng chốc xuất hiện khiến nàng không còn muốn thấy người này thêm một giây phút nào nữa: "Người đâu, lôi tên này ra ngoài ngay cho ta!"

"Ây ây đừng, đừng mà! Ta chỉ muốn nói chuyện một chút thôi, hoàn toàn không có ý gì xấu đâu!"

"Ta không có chuyện để nói với ngươi!"

Mắt thấy bốn năm tên thị vệ to cao lực lưỡng đang hùng hổ tiến tới Tống Minh Viễn liền lấy ngọc bội vừa "cướp" được ra đưa đến trước mặt bọn họ: "Ta là khách quý của thái tử các ngươi đấy, mạo phạm tới ta cũng đồng nghĩa với việc mạo phạm đến người!"

Châu Mộc Vân nhíu mày, nỗi tò mò trong lòng dâng lên mỗi lúc một nhiều: "Đó là ngọc bội thiếp thân của Minh Hạo mà, tại sao ngươi lại lấy được nó?"

"Điện hạ đưa cho ta chứ còn gì nữa. Ngọc Linh cô nương, chúng ta nói chuyện được rồi chứ?"

Nàng hừ nhẹ, thẳng thừng lắc đầu rồi ném cho đối phương một ánh mắt khinh bỉ: "Ta không rảnh để tiếp chuyện với ngươi!"

Nàng không còn là Châu Mộc Vân của ngày xưa nữa, cũng không muốn đối mặt với kẻ đã giết mình tới hai lần nhưng đối phương đang giữ ngọc bội của Tư Minh Hạo nên không thể không nhượng bộ. Vậy mà Tống Minh Viễn vẫn không chịu bỏ cuộc, y mỉm cười, thản nhiên đi tới chiếc ghế cách đó một đoạn rồi ngồi xuống.

"Vậy ta sẽ chờ ở đây cho đến khi nào nàng chịu nói chuyện thì thôi."

Châu Mộc Vân nghiến răng nghiến lợi, quay phắt người đi rồi bước thẳng ra ngoài: "Ngươi muốn chờ bao lâu thì tùy."

Nàng tiến đến Linh Long Sơn Vũ, đang còn muốn hỏi Tư Minh Hạo chuyện này là như thế nào thì lúc tới nơi lại nghe thấy người hầu bẩm báo lại một tin khác còn quan trọng hơn: "Tiểu thư, thái tử điện hạ vừa xuất cung vào khoảng hai khắc trước rồi, ở bên dưới xảy ra chút tranh chấp nên người phải đi ngay, chắc khoảng ba bốn hôm nữa mới về được."

"Vụ việc nghiêm trọng lắm hay sao mà phải để huynh ấy đi vậy?"

"Không nghiêm trọng lắm nhưng do có người quen của điện hạ ở đó nên người mới muốn đích thân xuống thưa tiểu thư."

Châu Mộc Vân gật đầu tỏ ý đã hiểu, trong lòng đã mơ hồ dâng lên nỗi bực tức nhưng cũng chẳng thể làm gì được: "Vậy còn Tuệ Nhi, sao sáng giờ ta không thấy muội ấy ở đâu hết vậy?"

"Quận chúa vừa tới lúc sáng sớm nên công chúa điện hạ phải đi đón tiếp người rồi, e rằng cũng bận mất hai ba ngày."

"..."

Châu Mộc Vân hoàn toàn cạn lời, hết cách, nàng chỉ một mình đi tới khu rừng phía sau hoàng cung, lao đầu vào tập luyện suốt cả một buổi sáng.

"Bực mình thật mà! Tại sao lại canh đúng lúc này mà đi vắng cơ chứ!"

"Tống Minh Viễn khốn kiếp! Có chết ta cũng không bao giờ tha cho ngươi!"

"Đi chết đi! Đi chết đi đồ khốn!"

Châu Mộc Vân nhắm thẳng vào cái cây đằng trước mà đấm đá không ngừng, miệng liên tục buông ra những lời mắng chửi không thương tiếc mặc cho cả chân và tay đều đang xuất hiện những vết xước li ti. Nàng mệt đến mức thở hồng hộc, tập tới mãi chiều – đến khi thân thể không còn đủ sức lực để tiếp tục nữa mới khó nhọc dừng lại.

Chờ khi nhịp thở ổn định hơn Châu Mộc Vân liền ngồi phịch xuống đất, nhìn lên đỉnh đầu thì phát hiện mặt trời đã lặn đi từ lúc nào không hay. Đôi mắt nàng đăm chiêu, nghỉ ngơi một hồi bèn đến một mảnh đất trống khá sâu ở trong rừng, nơi chỉ vừa mới xuất hiện ba ngôi mộ vào mấy tuần trước.

Nàng hái ba bó hoa nhỏ đặt lên đó, miệng nhoẻn lên thành một đường cong hoàn hảo nhưng ánh mắt lại thấm đẫm nỗi buồn.

"Cha, mẹ, con gái tới thăm hai người đây..."

Ngừng một lúc, nàng lại nói tiếp: "Cả muội nữa... Ý Yên..."

Châu Mộc Vân mỉm cười, không nói lời nào mà chỉ nhẹ nhàng nằm xuống rồi nhắm mắt, nàng không tâm sự như lần trước nữa mà chỉ muốn tìm lại cảm giác yên bình vốn có, chỉ có điều do thân thể đã rã rời nên chưa đầy một khắc đã ngủ thiếp đi ngay bên cạnh cha mẹ.

Lúc Châu Mộc Vân tỉnh lại trời đã tối khuya như mực, nàng dụi mắt, hắt xì một cái bèn chậm rãi đứng lên: "Mình ngủ từ lúc nào vậy nhỉ?"

Cảm thấy người hơi lạnh nên Châu Mộc Vân không nán lại lâu nữa, nói lời tạm biệt với cha mẹ xong liền nhanh chóng quay trở về cung chỉ có điều người nàng muốn tránh đến bây giờ vẫn chưa về. Lúc thấy bóng dáng quen thuộc kia vẫn đang ngồi ở ghế trái tim Châu Mộc Vân lại vô thức lỡ mất một nhịp, đôi chân bỗng dưng bất động, có làm thế nào cũng không thể di chuyển được.

Tống Minh Viễn ngồi khoanh tay trên ghế, đầu ngửa ra sau, mắt nhắm nghiền trông giống như đang ngủ. Người y đã gầy đi trông thấy, vẻ mệt mỏi đến giờ đây mới hiện rõ trên khuôn mặt khiến người khác không khỏi xót xa.

Nhưng Châu Mộc Vân đã sớm cắt đứt quan hệ với người này nên chẳng thể quan tâm tới, nàng siết chặt tay, đang còn định ra ngoài bảo người đưa Tống Minh Viễn đi thì ngay lúc này một ánh sáng lại chợt lóe lên.

Vật sắc nhọn kia cứ thế đập vào mắt như chứa đựng một năng lực nào đó thôi thúc nàng bước tới, Châu Mộc Vân hệt như bị thôi miên, bàn chân chầm chậm chuyển động sau đó lại vô thức cầm con dao kia lên, đưa mắt nhìn về hướng cổ của đối phương.

Thời gian cứ thế trôi đi, không gian xung quanh trở nên vắng lặng đến đáng sợ nhưng bàn tay của Châu Mộc Vân vẫn cứ khựng lại giữa không trung, vầng trán nàng ướt đẫm, trong thâm tâm rất muốn một nhát chém chết người này nhưng không hiểu sao lại không thể ra tay được.

"Sao nàng lại không làm?"

Bỗng dưng lúc này một giọng nói lại vang lên khiến Châu Mộc Vân giật nảy mình, đôi mắt đối phương cứ thế mở to khiến nàng hoảng loạn đến mức đánh rơi cả con dao trong tay xuống đất, cơ thể loạng choạng lùi về phía sau: "Á!"

Tống Minh Viễn xoa xoa cổ, ngồi thẳng dậy rồi lại nhìn chằm chằm người phụ nữ đối diện: "Cơ hội ở ngay trước mắt như vậy... Tại sao nàng lại không ra tay?"

Nàng mấp máy môi, bối rối nhặt con dao ở dưới đất lên rồi đặt nó về chỗ cũ: "Ta... ta không hiểu ngươi đang nói gì hết?"

"Chẳng phải Ngọc Linh cô nương muốn lấy mạng của ta sao? Kề dao vào cổ ta một hồi lâu như vậy cơ mà?"

Châu Mộc Vân ngẩn người, lúc này mới nhận ra Tống Minh Viễn không hề ngủ như mình đã tưởng. Nàng siết chặt tay, gằn giọng, không còn phản bác nữa mà thản nhiên khiêu khích: "Đây đang là đất Tư Quốc, ta giết ngươi sẽ mạo phạm đến Minh Hạo."

Tống Minh Viễn mỉm cười, không những không quan tâm mà còn thản nhiên đứng dậy, phủi phủi vài cái: "Bổn công tử mới tới đây nên không có chỗ ở, nếu cô nương không phiền thì sắp xếp cho ta một chỗ được không?"

"Phiền."

"Đừng nói vậy mà."

"Bây giờ cũng đã khuya lắm rồi, nếu ngươi không muốn chết thì mau cút đi, đừng có đứng đây nữa, chướng mắt quá đi mất!"

"Nặng lời vậy à? Dù sao khi trước chúng ta cũng từng là bằng hữu mà?"

Châu Mộc Vân nhếch mép, không còn muốn đôi co nữa nên thẳng thừng bước vào phía trong, chỉ có điều mới đi được vài bước thì người sau lưng không hiểu sao lại ho khù khụ.

"Mẹ kiếp, lại đang định dùng khổ nhục kế sao..."

Nàng chửi thầm, đang định quay người lại để đích thân tống y đi thì lại thấy đối phương ôm ngực, ngay sau đó liền phun ra một ngụm máu.

"Phụt!"

Thân thể to lớn cứ thế ngã cái rầm xuống đất, Châu Mộc Vân trợn tròn mắt, hốt hoảng chạy lại nhưng lay thế nào y cũng không chịu tỉnh.

"Minh Viễn! Tống Minh Viễn!"

***

Tống Minh Viễn biết rất rõ cơ thể mình đang ngày một yếu dần đi, y đã nhiều lần bất tỉnh nhưng lần bất tỉnh này kéo dài những hai ngày. Lúc tỉnh dậy thứ y thấy không còn là trần nhà lạnh lẽo nữa mà thay vào đó lại là gian phòng khá ấm cúng. Tống Minh Viễn dụi mắt, cố ném cơn đau đầu sang một bên để bước xuống giường rồi mở cửa đi ra ngoài.

Thấy một cung nữ đang chuẩn bị bước ngang qua, y bèn kéo lại: "Này, chủ tử của các người đi đâu rồi?"

"Tiểu thư đang ở gian bếp phía trong ấy, công tử tìm không biết có chuyện gì không?"

"Không có gì, để ta vào đó xem thử."

Y phất tay, chờ khi người kia đi khỏi mới rón rén bước vào trong, quả nhiên vừa đặt chân vào đã thấy ngay Châu Mộc Vân đang hí hoáy hầm thuốc trong bếp, mày cau lại, môi mím chặt trông khác hẳn với dáng vẻ hôm qua.

Khóe môi Tống Minh Viễn vô thức nhếch lên, đứng dựa vào tường rồi chống tay, nhìn một hồi lâu mới bắt đầu lên tiếng: "Chào buổi sáng, nàng đang hầm thuốc cho ai vậy, cho ta đúng không?"

Châu Mộc Vân giật bắn mình, tới khi hoàn hồn liền quay phắt người lại, ném cho đối phương một ánh mắt đằng đằng sát khí: "Ngươi không biết đánh tiếng cho người khác còn biết à?"

Thấy thuốc trong nồi đã được rồi, nàng bèn tắt bếp, múc một chén ra đưa đến trước mặt y bằng vẻ mặt không mấy tự nguyện: "Nếu thân thể đã không tốt thì làm ơn đừng nhọc lòng đến đây, chẳng may chết lại mang tiếng cho Minh Hạo."

"Minh Hạo, nàng xưng hô với hắn thân mật như vậy sao?"

Châu Mộc Vân không thèm để ý, cố nuốt cơn tức trong lòng xuống rồi quay người bỏ đi: "Uống mau mau đi rồi cút ngay cho khuất mắt ta!"

"Nha đầu độc miệng..."

Tống Minh Viễn bĩu môi, tuy nói vậy nhưng vẫn chẳng để lời nói ấy vào lòng, sau khi húp hết chén thuốc đắng nghét kia bèn lẽo đẽo theo chân Châu Mộc Vân về cung. Y hết nhảy chân sáo rồi lại hát ca, làm đủ thứ trò từ nhỏ đến lớn mãi tới khi đối phương quay lại chửi mới chịu dừng.

"Im miệng ngay được chưa?"

Nét mặt y nghiêm lại, chỉ nhếch mày một cái sau đó nhún vai, tiếp tục theo chân nàng về nơi ở cũ.

"Mộc Vân, sang ngày mai là ta phải về rồi, chúng ta nói chuyện nghiêm túc một chút nhé?"

"Ta không có chuyện để nói với ngươi!"

Châu Mộc Vân siết chặt tay, vừa bước vào cung đã cố gắng chạy nhanh vào, rất muốn khiến người này khuất khỏi tầm mắt mình nhưng suy cho cùng vẫn bị y đoán trúng được, trước khi nàng định tránh đi đã nhanh chóng giữ tay lại.

"Mộc Vân, ta không giết nàng, cả kiếp trước và kiếp này ta đều không giết nàng!"

Nét mặt nàng trong thoáng chốc hiện rõ vẻ kinh ngạc, đôi chân như bất động, trong ánh mắt hiện lên vô vàn các câu hỏi khác nhau nhưng chẳng thể thốt nên lời được.

Thấy người phụ nữ xinh đẹp trước mắt đã có chút dao động, Tống Minh Viễn càng thêm gấp gáp hơn, không ngại nói hết tất cả sự thật ra: "Tất cả những kí ức cũ ta đều có được lại hết rồi, ngày nàng bị tai nạn xe mà mất đi tính mạng ta cũng bị một chiếc xe khác tông vào, có lẽ cũng chính vì lý do đó mà cả hai chúng ta đều được chuyển kiếp, sống lại ở một thế giới mới. Còn chuyện trước kia, ta thật sự là để bảo vệ nàng, vì nếu kiếp này nàng vẫn sống thì sẽ không tỉnh..."

Lời nói còn chưa dứt, thân ảnh nhỏ bé đã từ đâu lao phắt lên, nhắm thẳng vào bụng y mà đá mạnh một cái: "Á á á!"

Tống Minh Viễn trong nháy mắt bị đẩy lùi hẳn về phía sau, y ôm bụng, đau đến mức khuôn mặt tái mét đi nhưng chưa kịp phản ứng thì Châu Mộc Vân lại lần nữa xoay người, nhắm thẳng vào mặt y mà đấm tới nhưng may sao cú đấm này y vẫn tránh được.

"Mẹ kiếp! Mém chút nữa là đi đời luôn rồi!"

Châu Mộc Vân ném cho đối phương một ánh mắt sắc lẹm, nàng cúi xuống, kề sát vào mặt Tống Minh Viễn rồi thấp giọng: "Thì sao chứ? Ngươi nói những điều đó bây giờ thì còn ích lợi gì nữa?"

"Sao... Sao cơ?"

"Tống Minh Viễn, nếu không phải ngươi đang giữ ngọc bội của Minh Hạo thì ngay từ đêm hôm trước chính ta đã giết chết ngươi rồi. Nếu không phải bây giờ ngươi đang là khách quý của Tư Quốc thì khi uống chén thuốc ban nãy cái mạng nhỏ bây giờ đã không giữ được đâu."

Châu Mộc Vân không hề run rẩy, đôi mắt nàng ánh lên một sự quyết tâm rõ rệt, bàn tay phải đang giữ cổ áo của y siết chặt lại, chặt đến mức móng tay ghim hẳn vào thịt cũng không hề thấy đau.

Mà Tống Minh Viễn cũng bị lời nói này làm cho đứng hình mất vài giây, tới khi tiêu hóa hết được thì cười khẩy, ánh mắt không khỏi lộ rõ vẻ mỉa mai: "Ra là vậy... Ta cứ tưởng nàng còn yêu ta, hóa ra là vì sợ ảnh hưởng đến danh dự và ích lợi của hắn..."

Châu Mộc Vân híp mắt, đang định tiếp tục nói thêm thì đối phương đã nhanh chóng cướp lời: "Vậy thì... giết ta đi..."

"Gì cơ?"

"Không phải trên đất Tư Quốc mà là đất Tống Tịnh, khi ấy nàng sẽ không còn chần chừ nữa đúng không?"

Thấy đối phương ngẩn ra, y lại tiếp lời: "Mộc Vân, từ ngày yêu nhau ta đã nói thân xác và cả tính mạng này là của nàng, nếu không yêu nữa, thì chi bằng chứng minh đi...". Truyện Nữ Phụ

Cả người Châu Mộc Vân bỗng ngơ ra, như có một dòng điện mạnh chảy dọc trong người, nhưng còn chưa đợi nàng nói thì đối phương đã đột ngột đứng dậy, cất bước rời đi: "Ta đến đây chỉ để nói vậy thôi, Mộc Vân, hẹn ngày tái ngộ."

Dứt lời, Tống Minh Viễn liền lấy chiếc ngọc bội kia dúi vào lòng bàn tay Châu Mộc Vân rồi cất bước ra đi.

Có lẽ nàng nói đúng, dù cho có là lý do gì đi chăng nữa thì thứ y nợ nàng cũng là cả một tính mạng, chỉ là, không biết hiện thực... liệu có giống như trong giấc mơ kia không...
— QUẢNG CÁO —