Ái Tình Chuyển Kiếp

Chương 41: 41




"Tụi nó...!Sao tụi nó lại..."
Hai người bắt đầu cuống cuồng lên, ú a ú ớ mãi vẫn không nói nên lời.

Lý ma ma trợn tròn mắt, sợ bị Tống Minh Viễn và Châu Mộc Vân ở đằng kia phát hiện liền trấn an chủ nhân của mình: "Suỵt, nương nương, bệ hạ sẽ thấy chúng ta mất!"
Thái hậu lúc này mới bình tĩnh trở lại, nhanh chóng lấy tay bịt miệng rồi tò mò liếc sang, bà cười đến híp cả mắt, chỉ hận không thể tới gần đó để nhìn cho rõ "cảnh đẹp" hơn, lần này lặn lội tới đây quả thật không uổng công.
"Nương nương, xem ra tình cảm của bệ hạ và Mộc quý phi rất khăng khít."
"Ai gia cũng nghĩ vậy, nhìn chúng nó hạnh phúc thật."
Thái hậu gật đầu tỏ ý tán thành, thấy đứa con máu mủ của mình cuối cùng cũng có biểu hiện như những nam nhân khác liền thở phào nhẹ nhõm.

Từ trước tới giờ bà chỉ sợ Tống Minh Viễn lo cho nước cho dân mà quên đi hạnh phúc của đời mình, cũng lo dòng máu hoàng tộc sẽ không có ai kế thừa.
Vả lại đứa con trong bụng Hoàng hậu bây giờ vẫn chưa rõ là hoàng tử hay công chúa, lỡ như khi sinh ra là một nữ nhi thì không biết bao giờ hoàng cung mới có tin vui trở lại.
Lý ma ma mở to mắt một hồi lâu, giọng nói không khỏi lộ ra vẻ vui mừng: "Nương nương, từ nãy đến giờ hai người họ vẫn chưa dừng lại...!Xem ra tình cảm thật sự rất tốt..."
[...]
Cùng lúc đó, Tống Minh Viễn vẫn không hề hay biết nhất cử nhất động của mình đã bị người khác thu hết vào tầm mắt.

Y ôm chặt nữ nhân trước mặt, nhẹ nhàng thưởng thức cánh môi nàng.


Châu Mộc Vân bị "tấn công" đến mức đỏ bừng mặt, hô hấp khó khăn khiến người nàng mềm nhũn ra, sau một lúc cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, nhẹ nhàng đẩy y ra rồi thở dốc.
"Bệ hạ, không được...!Lỡ như có người nhìn thấy thì phải làm thế nào..."
Tống Minh Viễn hít một hơi thật sâu, thú vui vẫn chưa được thỏa mãn nên tất nhiên không dừng lại nhưng ngay lúc ngước đầu lên thì lại thấy ngay mũ phượng của Thái hậu đang lấp ló sau một bụi cây gần đó.
"..."
Y sững người, tới khi hoàn hồn lại liền cúi xuống, ghé sát vào tai Châu Mộc Vân: "Hình như nàng nói đúng rồi, mẫu hẫu đang nấp ở đằng kia nhìn chúng ta đấy."
"Dạ?"
Nàng giật mình, lúng túng đẩy Tống Minh Viễn ra nhưng ngay lập tức bị y giữ chặt lại: "Nếu bây giờ nàng phản ứng như vậy mẫu hậu sẽ biết chúng ta phát hiện ra đấy, cứ thả lỏng đi."
Châu Mộc Vân nuốt nước miếng cái ực, khuôn mặt đã sớm đỏ bừng vì ngại nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời y.
Mà Thái hậu và Lý ma ma dường như cũng đã phát giác ra điều bất thường, ngơ ngác nhìn nhau: "Có phải Viễn Nhi mới nhìn về phía này đúng không?"
"Hình như đúng rồi thưa nương nương."
Hai người không nói gì, thầm trao cho nhau một ánh mắt sau đó lại rón rén rời đi, bầu không khí lãng mạn thế này nhất định không thể bị phá hủy được.

Tới khi ra khỏi vườn thượng uyển Thái hậu và Lý ma ma vẫn trò chuyện không ngừng, đã thế còn nghĩ tới chuyện đặt tên cho đứa bé "không bao lâu" nữa sẽ ra đời.
"Vậy là ai gia lại chuẩn bị có thêm một đứa cháu rồi, chắc nó sẽ kháu khỉnh lắm đây."
"Chắc chắn là vậy rồi thưa nương nương, nếu là công chúa sẽ xinh đẹp như quý phi, nếu là hoàng tử chắc chắn sẽ anh dũng như bệ hạ."
Thái hậu cười không ngớt, nhưng ngay khi ra tới ngoài lại chợt nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng, nhanh chóng quay sang nói với cung nữ bên cạnh: "À đúng rồi, ngươi mau mau chuẩn bị chén canh đó đi, thứ quan trọng như vậy không thể không có được."
Lý ma ma nhớ tới nó đôi mắt cũng sáng rực, gật đầu nhận lệnh sau đó háo hức rời đi: "Nô tì đã rõ."
[...]

Tống Minh Viễn và Châu Mộc Vân quấn quýt trên cánh đồng hoa oải hương hơn một khắc đồng hồ mới không nỡ rời đi, một phần vì đến chiều trời đã bắt đầu lạnh, phần còn lại là do sợ có người khác vô tình đi vào sẽ bắt gặp cảnh không nên thấy.
Y cưỡi ngựa đưa nàng về Thiên Minh điện, dùng bữa xong lại cùng nhau đi vào thư phòng.

Tống Minh Viễn ngồi trên bàn phê duyệt nốt đống tấu sớ còn Châu Mộc Vân lại ngồi một bên mài mực cho y, vừa nói chuyện vừa làm đến mãi canh ba.
Nàng vươn vai, thở hắt ra một hơi sau đó mệt mỏi đứng dậy: "Bệ hạ, người vẫn chưa xong sao?"
"Ừm, nếu nàng mệt thì cứ đi nghỉ trước đi."
"Vậy thần thiếp xin cáo lui trước."
Châu Mộc Vân gật đầu, nhanh chóng quay lại Họa Nguyệt cung nhưng còn chưa ra khỏi Thiên Minh điện thì phía trước chợt vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó một giọng nói lẫn khuôn mặt xa lạ đập vào mắt: "Nô tì tham kiến Mộc quý phi nương nương."
Nàng nhíu mày, đang định lên tiếng hỏi xem bà ấy là ai thì đối phương đã lên tiếng trước: "Nô tì là Lý Hân, cung nữ hầu cận bên cạnh Thái hậu."
"Bà tới đây tìm bệ hạ sao?"
Lý ma ma không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng quay người lại, lấy chén canh đang được đậy nắp từ trong tay một cung nữ khác dâng tới trước mặt nàng: "Thái hậu kêu nô tì đem chén canh này tới đưa cho bệ hạ, trong tối nay nhất định phải uống cho bằng hết.

Cảm phiền nương nương đưa cho người giúp nô tì."
"Được thôi."
Châu Mộc Vân hào phóng gật đầu, nhận lấy nó rồi đi vào nhưng lúc thấy dáng đi khập khiễng của Lý ma ma lại dừng bước, ân cần hỏi han: "Khoan đã, chân của bà bị sao vậy?"
Lý ma ma khựng người, tới khi phản ứng lại liền vui vẻ trả lời: "Chỉ là một vài bệnh xương khớp thôi, đa tạ nương nương đã quan tâm."
"Họa Nguyệt cung có một vài loại thảo dược có thể giúp giảm đau chân đấy, nếu rảnh bà cứ ghé qua, bổn cung sẽ kê cho một vài loại thuốc."

"Nô tì đa tạ quý phi nương nương, ngày tới nhất định sẽ ghé qua."
Khóe mắt bà ấy đong đầy ý cười, ấn tượng về Châu Mộc Vân cũng tăng lên gấp bội.

Khuôn mặt nàng tuy sắc sắc sảo nhưng tính tình không hề đáng ghét như những phi tần khác, đúng thật là vừa có sắc vừa có tài.
"Nương nương vạn phúc, nô tì xin cáo lui."
Chờ khi bóng dáng Lý ma ma khuất đi Châu Mộc Vân mới lững thững quay trở lại ngự thư phòng, nhẹ nhàng đưa chén canh đó cho Tống Minh Viễn: "Bệ hạ, Thái hậu dặn người trong tối nay phải uống hết thứ này."
Y nhướng mày, đặt cuốn sách xuống rồi nghiêng người qua nhận lấy nó: "Cái gì vậy?"
"Thần thiếp cũng không rõ, bệ hạ mau ăn uống đi kẻo canh nguội."
Tống Minh Viễn gật đầu, tuy rất tò mò nhưng vẫn thản nhiên đặt nó lên bàn, bàn tay mảnh khảnh của y cầm chiếc nắp nhấc lên, ngay lập tức xuất hiện một làn khói mỏng.

Mùi hương dịu nhẹ nhanh chóng lan ra khắp thư phòng khiến Châu Mộc Vân ngửi thấy cũng tò mò liếc qua.
Đây là...!canh sâm sao?
"Phụt! Á há há há!"
Châu Mộc Vân nhìn rõ thứ đang đựng trong chén liền ngồi phịch xuống rồi cười phá lên, mãi tới khi mặt đỏ bừng vẫn không tài nào dừng lại được.

Thứ này chẳng phải là canh sâm bổ thận sao?
Mà mặt Tống Minh Viễn bên cạnh đã sớm đen kịt lại, y nhăn trán, cầm thìa lên khuấy một hồi vẫn không tài nào uống nổi, nhìn qua Châu Mộc Vân thấy nàng đang nắc nẻ lại nhíu mày: "Nàng cười cái gì vậy hả?"
"Bệ hạ, rốt cuộc người đã làm gì để khiến Thái hậu nghĩ người "bất lực" vậy?"
"..."
Tống Minh Viễn nhìn chằm chằm chén canh trước mặt một hồi lâu, suy nghĩ chốc lát cũng chỉ đành đem lên uống, tới khi nó cạn y lại nhìn sang nữ nhân vẫn đang cười khoái chí bên cạnh, nhếch mép rồi tiến tới bế thốc nàng lên.

"Á!"
Cơ thể trong phút chốc bị nhấc bổng lên không trung khiến Châu Mộc Vân giật mình, theo phản xạ giữ chặt lấy người Tống Minh Viễn nhưng lúc thấy nụ cười quỷ dị của y lại vô thức run người: "Bệ...!bệ hạ, người định làm gì vậy?"
"Mẫu hậu đã có lòng như thế thì trẫm cũng không thể khiến người thất vọng được."
Tống Minh Viễn nhướng mày, còn chưa kịp đợi nàng hiểu ra thì đã quay trở lại tẩm cung, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường.

Bên trong lập tức vang lên từng tiếng kêu cứu lẫn tiếng cười khanh khách, Châu Mộc Vân cũng chỉ vì trận cười khi nãy mà bị hành hạ đến tận nửa đêm, sức lực đã chẳng còn nữa, chỉ có thể mệt mỏi dựa vào ngực Tống Minh Viễn.
Nàng thở hắt ra một hơi, ôm chặt lấy người y rồi từ từ chìm vào giấc ngủ, nhưng ngay lúc này lại như nghĩ đến chuyện gì đó, hi hí mắt ra nhìn: "Bệ hạ...!có thể cho thần thiếp xuất cung được không?"
Thanh âm ngọt ngào khẽ vang lên khiến Tống Minh Viễn chậm rãi mở mắt ra, nghiêng người sang nhìn: "Sao nàng lại muốn xuất cung?"
Ánh trăng từ bên ngoài khẽ rọi vào làm bừng sáng lên khuôn mặt nàng, Châu Mộc Vân chớp đôi mắt to tròn, hít một hơi thật sâu mới có can đảm để nói tiếp: "Thần muốn tới núi Đại Sơn để hái hoa Liên Mục, mang về làm quà mừng thọ cho Thái hậu."
Chỉ vài ngày nữa là đã tới yến thọ của Thái hậu, khi tuyển tú nàng đã nói sẽ hái hoa tặng bà nên không thể không thực hiện, vả lại nàng cũng rất muốn quay trở lại ngôi làng cưu mang mình lúc ấy để thăm Thanh Nhàn tỷ tỷ và những người khác nữa.
Nhưng đối mặt với lời mong mỏi của nàng Tống Minh Viễn lại bày ra vẻ mặt không cảm xúc, lạnh lùng từ chối: "Không được."
Ở nơi này y có thể dùng quyền lực của mình để bảo vệ Châu Mộc Vân nhưng khi rời khỏi hoàng cung thì lại không, ở nơi ấy nguy hiểm trùng trùng, không ai có thể biết chắc được chuyện gì sẽ xảy ra nên y thật sự không muốn mạo hiểm.
Châu Mộc Vân cụp mắt, tuy rất muốn thuyết phục thêm nhưng sợ sẽ khiến Tống Minh Viễn nghi ngờ thân phận của mình nên chỉ đành nhịn lại.
"Thế người có biết Thái hậu thích gì không?"
Y bày ra vẻ mặt đăm chiêu, suy nghĩ hồi lâu mới trả lời: "Ngoài hoa ra thì mẫu hậu thích nhất là các bài ca cổ, nàng biết hát không, nếu biết có thể hát tặng người một bài."
"Vậy được rồi, thần thiếp sẽ cố thử."
"Thế còn trang sức thì sao? Cả món ăn nữa? Bệ hạ có biết không?"
Tống Minh Viễn nhíu mày, không trả lời mà ném cho Châu Mộc Vân một ánh mắt sắc lẹm: "Sao những câu này chưa thấy nàng hỏi trẫm bao giờ vậy nhỉ?"
"...".


— QUẢNG CÁO —