Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 4: Linh Linh đã chết



Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Sao chén nước ấm kia lại có cảm giác như vậy, chẳng lẽ là? Trong đó bỏ thêm tro của bùa vàng?

Ninh Ninh vỗ lưng cho tôi thuận khí. Không biết vì sao, tôi đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh truyền đến bên người.

Sắc mặt của Lý bà bà kinh biến, ánh mắt phức tạp nhìn tôi một cái, xoay người muốn rời đi, tôi vội vàng gọi bà ấy lại.

“Bà bà, bà nói quỷ chiêu hồn kia, đến tột cùng là cái gì?”

Khuôn mặt của Lý bà bà trầm xuống nhìn về phía tôi: “Quỷ chiêu hồn, chính là có Quỷ Tướng triệu hoán hồn phách người đã chết, cháu mơ thấy thứ gì mà ngay cả chuyện hồn phách cháu cũng bị chiêu đi.”

Cho nên, tôi mơ thấy tôi kết hôn với một người đàn ông xa lạ, lúc đó tôi đặc biệt đã kết hôn với một nhân sĩ?

Chưa kịp định thần, tôi tiếp tục hỏi: “Vì sao phải chiêu hồn cháu?”

Lý bà bà lắc đầu: “Trừ quỷ chiêu hồn kia ra, ai cũng không biết.”

“Vậy anh ta là ai?” Tôi không cam lòng.

Lý bà bà vẫn lắc đầu, bà ta đi ra ngoài hai bước, lại xoay người lại dặn dò nói: “Buổi tối cho dù là nghe được cái gì đều không được đáp lại, càng không cần ra cửa.”

Tôi luôn suy nghĩ mãi, vẫn hỏi: “Bà bà, cháu sẽ không bị quỷ chiêu hồn nữa chứ……”

Sắc mặt của Lý bà bà càng thêm nghiêm trọng ba phần, trầm mặc một hồi lâu, mới nói: “Xem tạo hóa của chính cháu, bà…… Bất lực…… Anh ta quá mạnh……”

Trong lúc vô tình, tôi nhìn thấy khóa môi của tôi bị sứt một ít, như là nơi bị người nọ cắn ở trong mơ……

Chẳng lẽ, kia thật sự không chỉ là giấc mộng?

Tôi hỏi Ninh Ninh là môi của tôi bị sứt khi nào, cô ấy còn kinh ngạc hơn tôi: “Vừa rồi lúc bà bà để mình bấm vào nhân trung của cậu, mình cũng không chú ý tới. Miệng của cậu lại bị sứt, lần này vài ngày không thể ăn cay.”

Cảm ơn, mình không ăn cay.

Nhưng tôi lại nhớ rõ trong mơ đúng là bởi vì chỗ nhân trung không ngừng phát ra đau đớn, mới khiến tôi tỉnh lại.

Lại nói tiếp, còn phải cảm ơn Ninh Ninh.

Tôi tỉnh lại là vào buổi trưa, lúc chập tối mới khôi phục sức lực, tôi không biết là chén nước bùa kia của Lý bà bà, hay là bởi vì tôi nghỉ ngơi.

Chạng vạng cơm nước xong, thím Hoa cũng cố ý dặn dò chúng tôi như Lý bà bà nói.

Tôi cảm thấy kỳ quái, tôi và Ninh Ninh đã tới thôn Cây Hòe này hai tháng, vẫn luôn đều rất thái bình, duy chỉ có một chuyện thần quái, cũng là nam đồng học ôm mộ bia ngủ bị dọa chạy kia.

Hôm nay không biết vì sao, tôi lại cảm giác khuôn mặt của Lý bà bà và thím Hoa rất nghiêm trọng.

Tôi hỏi một câu, bị thím Hoa nói qua cho có lệ.

Vẫn là con trai của thím Hoa Tiểu Hổ, ở dưới hối lộ của kẹo que thần bí nói tình hình thực tế: “Chị, em trộm nói cho chị nha, em nghe thôn trưởng và Lý bà bà nói, thôn chúng ta trấn áp một đại ma đầu.”

Tôi tới lâu như vậy cũng chưa nghe nói qua, lập tức đầy hứng thú: “Đại ma đầu gì?”

Tiểu hổ lắc đầu: “Em cũng không biết…… Bà bà nói, lần này núi lở, pháp bảo trấn áp cửa thôn hỏng rồi, ma đầu muốn xông ra…… Thôn không thái bình nữa rồi……”

Tôi mơ hồ nhớ ngũ quan của bức tượng đá chó đen ở cửa thôn kia, đặc biệt béo, đặc biệt xấu.

Tiểu hổ nói liếm kẹo que trong tay, trong mắt bỗng nhiên có một tia bi thương: “Chị Linh Linh ở cách vách đã chết, chị ấy cũng thích ăn đường……”

Linh Linh đã chết! Tôi bị tin tức bất ngờ xảy ra này dọa rồi.

Cô ấy còn trẻ như tuổi vậy, sao lại……

Tuy cha của cô ấy là một ma bài bạc, mẹ lại tham tài, nhưng cô ấy vẫn là rất đơn thuần, quan hệ cũng không tồi với chúng tôi.

Cho nên dù thế nào tôi cũng không thể tin được tin dữ này.

“Cô ấy chết như thế nào?” Thật lâu sau, tôi mới hỏi.

“Nói là lúc núi lở bị cục đá đập trúng, nhưng mà……”