Âm Hôn: Ngủ Cùng Quỷ

Chương 137: 137




"Cô sẽ giúp tôi ư?" Ôi, làm thế nào mà tôi lại cảm thấy có một con chồn đang đi chúc Tết nhà con gà nhỉ.
Liễu Sương Sương đối với sự nghi ngờ của tôi thì không để bụng, tiếp tục nói.

"Lãnh Triết Lăng là người đàn ông tôi yêu nhất, tôi sẽ không để bọn họ làm tổn thương cơ thể của Triết Lăng, về phần Lãnh Thiên Ngạo kia, chờ tôi tìm được hồn phách của Triết Lăng, tôi sẽ buộc cho anh ta ra khỏi cơ thể Lãnh Triết Lăng."
"Cô nói cái gì?"
Cô ta đang tìm hồn phách của Triết Lăng.
Đột nhiên nhớ tới lúc trước Trương Thiên Sư nói có vài người bạn của ông ta đã tiếp nhận chiêu mộ từ phía bất động sản Liễu thị, trong số đó sẽ có người tẩu âm ư?
Nếu Triết Lăng còn chưa đầu thai, lại bị bọn họ tìm lại hồn phách và kéo trở về, vậy khả năng lớn nhất của anh ta chính là bị biến thành thi quỷ.
Lúc trước Lãnh Thiên Ngạo cướp lấy cơ thể Triết Lăng, trong đó còn có một ít chuyện tôi không biết.

Nếu lúc trước anh ấy bức ép cướp đi cơ thể Triết Lăng, Triết Lăng trở về khẳng định sẽ không bỏ qua cho Thiên Ngạo.
"Cô yên tâm hiện tại tôi sẽ không làm gì Lãnh Thiên Ngạo của cô đâu, nếu cô muốn cứu anh ta thì đến phòng họp tầng ba quốc tế Tân Thành, tôi sẽ ở chỗ này chờ cô."
"Không cần, cô trực tiếp nói cho tôi biết tôi cần làm gì để cứu Thiên Ngạo?"
Tôi còn chưa dứt lời, điện thoại đã bị cắt đứt, thật dứt khoát.
Liễu Sương Sương trước nay đều ước gì tôi có thể chết sớm, hiện tại lại gọi tôi đến chỗ của cô ta, có phải đã chuẩn bị bẫy gày tôi không?
"Tiểu Bạch, đợi lát nữa chị rời đi, em hãy đi đến chỗ của Nhiếp Tranh.


Nói cho anh ta biết chị đi phòng họp lầu ba quốc tế Tân Thành để gặp Liễu Sương Sương, nếu đến mười hai giờ mà chị còn chưa gọi điện thoại cho anh ta, thì liền bảo anh ta đến đó cứu chị.”
"Oki chị!" Tiểu Bạch vẫn luôn là cô bé hiểu chuyện, không hỏi tôi là có nguyên nhân gì, liền trực tiếp đồng ý.
Quốc tế Tân Thành là một hạng mục trên đảo nhân tạo Hoành Giang, trước mắt đang được Liễu thị khai phá, trước đó tôi cũng từng đến đó là muốn điều tra Liễu Sương Sương, nhưng không tra ra được bất cứ cái gì, không ngờ đến cô ta thật sự ở đó.
Có lẽ cô ta đã chào hỏi người phía dưới, sau khi tôi tới, hai người đàn ông giống như vệ sĩ trực tiếp dẫn tôi đến phòng họp.
Đẩy cửa phòng họp ra, chỉ thấy Liễu Sương Sương mặc một người váy đỏ bó sát mông, mái tóc dài xoăn lượn xõa tung đến bên hông, thấy tôi tiến vào thì cô vung tóc quay mặt lại.

Trong nháy mắt đó nhìn cô ta trông có đủ phong tình vạn chủng.
Phong tình vạn chủng: người đẹp cực kỳ gợi cảm và vô cùng quyến rũ, tràn đầy sức sống khiến cho người người say đắm u mê khi nhìn vào, sinh ra đã là khắc tinh của đàn ông, không cần phải bỏ tâm sức quá nhiều cũng khiến cho cánh mày râu "đổ rạp" dưới chân.
Nhưng tôi cũng không phải là đàn ông, nên trực tiếp đi tới ngồi ở trên ghế đối diện cô ta, "Nói đi.”
Liễu Sương Sương dùng một ánh mắt ý bảo hai người đàn ông kia đi ra ngoài canh giữ ở ngoài cửa, sau đó nhếch khóe miệng, vặn vẹo mông đi về phía tôi, hai tay khoanh lại trước ngực và đứng trước mặt tôi, phần đầy đặn trước ngực muốn phình ra bị hai tay cô ta khoanh chèn ép, tôi thật sợ hai quả bóng của cô ta bị nổ tung mất.
"Không ngờ rằng cô thật sự là dám đến?"
"Đừng nói là cô, ngay cả là Hàng Thi tìm tôi thì tôi cũng dám đến." Tôi bắt chéo chân lên, trước đây tôi chưa từng sợ cô ta, hiện tại lại càng không sợ cô ta.
Liễu Sương Sương không tức giận trước thái độ của tôi, nói chung cô ta hiện tại chiếm ưu thế, nhưng thời gian không đợi người.

Muộn hơn nữa chỉ sợ sẽ không còn kịp nữa rồi.
Cô ta cầm tài liệu trên bàn ném vào ngực tôi: "Trong đó có video Lãnh Thiên Dực nhận hối lộ tổng thư ký tỉnh.


Còn có chứng cứ hai mươi năm trước ông ta vì giấu diếm chuyện gì đó thuê sát thủ giết người, chỉ cần đem những thứ này giao cho cảnh sát, không đến mấy ngày, Lãnh Thiên Ngạo sẽ được thả ra.”
"Nếu như tôi nhớ không lầm, lúc trước Lãnh Thiên Dực là được cô đón đi, hiện tại ông ta thật vất vả lắm mới được thế, mà cô lại muốn kéo ông ta xuống ngựa, cô rốt cuộc là có ý gì?"
"Lúc ấy cứu ông ta là bởi vì ông ta là cha của Triết Lăng, nhưng ông ta cư nhiên muốn vượt qua tôi trực tiếp tiếp xúc với đại thiếu gia, còn tự tiện đem Triết Lăng vào tù, mà hai cái này là kế của Liễu Sương Sương tôi, cho nên, lần này tôi quyết định cùng cô làm chuyện thuận nước đẩy thuyền, cũng coi như là trả lại ân tình lúc trước cô đã không giết tôi."
Đại thiếu gia?
Chẳng lẽ là đại ca của Lãnh Thiên Ngạo?
Nghe giọng điệu của Liễu Sương Sương hình như đã tiếp xúc với mấy đứa con của Hàng Thi, có điều hiện tại tôi không dám xung đột với cô ta, thừa dịp cô ta vẫn chưa biết tôi mất đi kỹ năng thi quỷ, thì hù dọa cô ta, rồi nhanh chóng rời đi là tốt nhất.
Tôi cầm tài liệu đứng lên, "Lúc ấy tôi không chỉ không muốn giết cô, còn muốn cứu cô, là do cô chạy trốn."
Nói tới đây tôi giơ lên món đồ trong tay, "Nếu thật sự có thể cứu Thiên Ngạo ra, thì coi như chúng ta huề nhau."
Nói xong, tôi trực tiếp đi về phía cửa lớn, phía sau truyền đến giọng nói sắc bén của Liễu Sương Sương, "Như vậy là tốt nhất, Liễu Sương Sương tôi chưa bao giờ nợ người khác cái gì, lần sau gặp lại, tôi sẽ không để cho cô dễ dàng rời đi như vậy.” 
Chờ đi ra khỏi quốc tế Tân Thành, xác nhận Liễu Sương Sương không có đuổi theo, tôi đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa rồi thật sự là hù chết tôi rồi.
Liễu Sương Sương này thật sự chỉ là muốn trả lại cho tôi một ân tình thôi sao?
Tôi thấy chưa chắc, lúc trước nghe cô ta nhắc tới đại ca của Lãnh Thiên Ngạo, vị đại ca đó đối với Thiên Ngạo mà nói là hận thấu xương, ước gì anh ta chết sớm một chút, mà Lãnh Thiên Dực nếu biết trong thân xác Triết Lăng là Lãnh Thiên Ngạo, khẳng định càng sốt ruột muốn đẩy anh ta vào chỗ chết, cho nên mới có chuyện này.
Nguyên nhân Liễu Sương Sương không tự mình ra mặt, xem ra là sợ bị đại ca của Lãnh Thiên Ngạo phát hiện, như vậy cô ta sẽ khó bảo toàn bản thân.
Mặc kệ mục đích của cô ta là gì, chỉ cần có thể cứu Thiên Ngạo là tốt rồi, về phần ông già Lãnh Thiên Dực kia, sống chết của ông ta thì tôi mặc kệ.


Tôi vội vàng gọi điện thoại cho Nhiếp Tranh, anh ta không yên tâm về tôi, nhất định hỏi tôi đang ở nơi nào, cho đến khi thấy tôi bình yên vô sự mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cho tôi xem tư liệu."
Tôi đem tư liệu trong tay đưa cho Nhiếp Tranh, anh ta mở ra, tinh tế nhìn một lần, đúng là thứ đồ mà Liễu Sương Sương đã nói đến.
"Liễu Sương Sương, người phụ nữ đó cũng không đơn giản, ngay cả mấy thứ này cũng chuẩn bị, nếu như không phải Thiên Ngạo tiến vào cơ thể Lãnh Triết Lăng, như vậy Lãnh Triết Lăng vừa chết, cô ta dùng một phần tư liệu này cũng đủ khiến tập đoàn Hành Vũ bị đóng cửa." Nhiếp Tranh vừa đem tư liệu cất trở lại, vừa nói.
"Tôi đã nói mà, Liễu Sương Sương này là một thiên kim nhà giàu, thế mà lại chạy đến tập đoàn Hành Vũ để làm nhân viên nhỏ gì đó, thì ra là có mục đích!" Tôi vẫn cho rằng cô ta đi Hành Vũ là vì Lãnh Triết Lăng.
Nhiếp Tranh chở tôi trực tiếp đến Tòa án nhân dân thành phố L, trực tiếp khởi tố Lãnh Thiên Dực.
Moé, Lãnh Thiên Dực biết được chuyện giết người diệt khẩu năm đó bị bại lộ, đã biến mất không có tin tức gì.
Lúc trước dư luận lên tiếng nói Lãnh Thiên Ngạo cướp đoạt công ty, rồi giờ có nhao nhao chỉ trích Lãnh Thiên Dực, nói đúng là trừng phạt đúng tội.
Hơn nữa Lãnh Thiên Dực vẫn không chịu lộ diện, giằng co với Lãnh Thiên Ngạo, hoá ra cáo trạng của Lãnh Thiên Dực có chứng cứ không đủ nên bị bác bỏ, thế là Thiên Ngạo vô tội được phóng thích.
Khoảnh khắc nhìn anh ta bước ra từ trại tạm giam, hốc mắt tôi lập tức ướt át, chạy nhanh tới ôm lấy anh ta, "Thiên Ngạo, cám ơn anh, cám ơn anh đã ở lại trong cơ thể Triết Lăng."
"Chuyện em cứu anh anh đều biết, sau này mặc kệ anh xảy ra chuyện gì, em cũng đừng vì anh mà liều mạng, tin tưởng anh đi, anh sẽ có biện pháp giải quyết." Lãnh Thiên Ngạo nâng má tôi lên, nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của tôi.
"Em đương nhiên sẽ không lo lắng cho anh, nhưng bây giờ anh cũng dùng cơ thể của Lãnh Triết Lăng, chịu không ít hạn chế."
"Anh biết sẽ có một ngày như thế này, Lãnh Thiên Dực đã biết thân phận của anh, ông ta không dám đối chất cùng anh."
Trên mặt của Lãnh Thiên Ngạo không hề có một chút lo lắng nào, ngược lại tự tin bày mưu tính kế, Nhiếp Tranh ở một bên thật sự là nhìn không nổi, gõ gõ cửa xe, "Mộng Mộng chúng ta đi thôi, có người cũng không quan tâm việc cô tới cứu."
"Anh muốn đi tự mình đi, Mộng Mộng đi cùng tôi, tài xế sẽ tới đón chúng tôi ngay lập tức." Lãnh Thiên Ngạo ôm tôi vào trong ngực, giống như là đang tuyên bố chủ quyền cho Nhiếp Tranh xem.
Nhiếp Tranh không nói gì, bĩu môi, hướng về phía Lãnh Thiên Ngạo dựng thẳng ngón giữa lên, rồi mạnh mẽ đạp chân ga vọt ra ngoài.
Hai người bọn họ mỗi lần gặp mặt cứ như vậy, thật sự làm cho tôi khó xử.
"Thiên Ngạo, anh không cần lúc nào cũng có thái độ này với Nhiếp Tranh, nghe nói anh bị bắt đi, anh ta lập tức cùng em đi cứu anh."

"Không cần gã ta, bản thân anh cũng có thể có biện pháp đi ra, ngược lại là em, vì sao luôn xuất hiện cùng gã, bên cạnh em không có bạn bè khác sao?" Lãnh Thiên Ngạo vừa nghe tôi vì Nhiếp Tranh mà nói, lúc này mặt liền xệ xuống.
Tôi thực sự là muốn phát điên, gạt tay anh ta ra.
"Bạn bè của em rất ít chẳng lẽ anh không biết sao? Lỗ Gia Minh vừa mới mất cha, Hải Yến bụng to, anh bảo em đi cùng ai đây? Ngay cả em, em vác cái bụng to đi lấy tài liệu để cứu anh, còn đi vào chỗ địch, mà anh lại có thái độ này là sao?”
Tôi nói xong không kìm được nước mắt liền xả ra ngoài, thật sự là quá mất mặt mà, tôi phẫn nộ xoay người muốn rời đi, Thiên Ngạo vội vàng đuổi theo, "Mộng Mộng, em chờ một chút.”
"Em và anh, không có gì để nói!"
"Mộng mộng, em nghe anh nói đã!"
Lãnh Thiên Ngạo lách mình vòng đến trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi, "Mộng Mộng, anh xin lỗi, vừa rồi là do anh quá hung dữ, em biết tính tình của anh vẫn luôn không tốt mà, nhất là khi vừa nhìn thấy ánh mắt Nhiếp Tranh nhìn em, trong lòng anh liền có ngọn lửa không rõ ràng, thậm chí có xúc động muốn giết anh ta.”
Loại cảm giác này, thật quen thuộc... 
Kể từ khi mang thai, tính tình của tôi đã trở nên tồi tệ hơn!
Tầm mắt của Lãnh Thiên Ngạo rơi vào cái bụng hơi nhô lên của tôi, anh ta ôm tôi vào trong ngực, "Đều là lỗi của anh, anh xin lỗi, lúc trước nói như vậy, là muốn cho em biết năng lực của anh, anh không muốn em bởi vì anh mà dính vào nguy hiểm.”
"Nhưng em vừa nghe nói anh bị cảnh sát bắt đi, làm sao còn để ý những thứ đó, coi như là liều mạng, em cũng phải cứu anh ra."
"Mộng Mộng..." Anh ta nắm tay tôi càng chặt thêm.
"Ái chà chà, thật sự là một bức tranh đầy cảm động nha!"
Âm thanh đùa cợt truyền đến, tôi còn nghĩ rằng là ai, không ngờ lại là Trịnh Viễn Phàm.
Trịnh Viễn Phàm nhìn thấy tôi, ánh mắt lập tức sáng ngời, tung ta tung tăng chạy lên, "Mộng mộng, mộng mộng, cô thật đúng là phúc tinh phúc tướng của tôi, nhờ phúc của cô, cha tôi phải đến tỉnh nhậm chức, anh trai tôi lập tức sẽ nhậm chức thị trưởng L, về sau thành phố L này về sau không ai có thể quản được tôi."
"Là sao? Tôi nhớ mình là chủ sở hữu trên khế ước của anh mà?"
Vừa nghe tôi nói như vậy, Trịnh Viễn Phàm lập tức cục hứng xua xua tay, "Vừa rồi còn nói cô là phúc tinh phúc tướng của tôi, tôi thấy cô quả thật là khắc tinh của tôi.”
Không nghĩ tới lần này nhờ hoạ được phúc, có điều công thần lớn nhất không phải là tôi, mà là Liễu Sương Sương, vừa nghĩ tới những lời mà cô ta nói trong điện thoại, tôi nhịn không được dời tầm mắt chuyển đến trên người Thiên Ngạo..