Ninh Hảo và Văn Tư Hoàn đang nói chuyện dở chừng thì có cuộc gọi đến, cô thấy là Văn Thiên Lãng thì tắt máy, nghe điện thoại của anh ta.
Văn Thiên Lãng gọi tới để thông báo, muốn được khen thưởng: “Em gái à, lời em bảo anh nói với chú Tư, anh không nói sót một chữ nào cả.”
Ninh Hảo cảm ơn: “Em biết, tin tức truyền đến chỗ chú ba rồi, mục đích đã đạt được.”
Giọng điệu nói chuyện của cô luôn rất dịu dàng, khiến người khác thả lỏng, vui mừng. Văn Thiên Lãng nhớ đến một chuyện, có thể cũng khiến cô hài lòng: “À em gái, tên Triệu Tiểu Ba này trốn được khoản nợ, quả nhiên lại gọi điện tìm anh rồi. Lần này anh vẫn nói theo những gì em dạy. Có điều, anh cảm thấy con người này oán hận quá lớn, biến ân oán của ông ta với Vân Thượng thành ân oán cá nhân, anh sợ không an toàn cho lắm. Vốn dĩ ông ta nợ tiền phải trả là điều đương nhiên.”
Ninh Hảo cười: “Oán hận lớn càng tốt, em cần ông ta châm ngòi pháo.”
Cô nói đến đây thì Văn Thiên Lãng nghe không hiểu nữa, nhưng anh ta rất biết điều, không truy hỏi, để tránh người ta thấy phiền.
Sau khi kết thúc cuộc gọi này, Ninh Hảo lại gọi cho Văn Tư Hoàn, muốn tiếp tục dạy anh phải đưa ra yêu cầu thế nào với bên quan hệ công chúng, nhưng anh không nghe.
“Anh sẽ dựa vào tình hình để làm việc. Sức khỏe em sao rồi?”
Ninh Hảo không yên tâm, muốn dặn dò anh vài câu, nhưng đối phương chán học, cô cũng không làm gì được anh.
Cô thở dài: “Vẫn thỉnh thoảng nhức đầu, dễ mệt mỏi, không thể duy trì thời gian làm việc quá lâu.”
“Hay là anh đi đón em về, không phải chỉ có hai tài xế thôi à, anh nhất quyết muốn dẫn em đi thì bọn họ cũng không cản được.”
Ninh Hảo nói: “Vấn đề không chỉ mỗi hai tài xế. Mà là không có lý do trở về. Theo lý, hiện giờ vẫn là công ty điều em đi công tác, chỗ này sắp sửa phải đấu thầu rồi, Lý Thừa Dật chạy mất, có lẽ Văn Gia Xương sẽ hy vọng em ở đây quản lý. Anh giúp em lật tung nắp ở phía nam Giang Lăng đi, sự việc ồn ào tới mức ngay cả Văn Gia Xương cũng không kiểm soát nổi, như vậy ông ta mới chịu gọi em về.”
Nhức đầu, lại nói về chuyện này rồi.
Văn Tư Hoàn hơi bức xúc: “Hay là em dứt khoát xin Văn Gia Xương nghỉ phép đi, cứ nói sức khỏe chưa hồi phục, sau đó anh đón em về.”
“Quả bom em chôn lâu như vậy, bây giờ châm ngòi được một nửa rồi, đang dở dở ương ương, anh nỡ nhìn người khác đến dập tắt mà em không nhúng tay vào được à?”
“...” Cô nói như anh không lo cho toàn cục vậy: “Được, anh đồng ý với em. Sáng mai anh sẽ hẹn người đó, nổ sớm để em được về sớm.”
“Ừ, dựa vào anh đó.” Sự ngọt ngào trong giọng nói của cô trở lại rồi.
Yêu xa không tốt chút nào, luôn lo lắng cho trạng thái của cô, trong đầu đều là nỗi nhớ mong.
“Lần này trở về, anh không để em đi công tác nữa đâu. Văn Gia Xương điều em đi, anh sẽ gây rối với ông ta.” Anh giở tính con nít.
Ninh Hảo ở đầu dây bên kia phì cười, bỗng nhiên cô nhớ ra gì đó mới trở nên nghiêm túc: “Không đúng, lần này trở về chúng ta vẫn phải giữ khoảng cách một chút.”
“Sao cơ?” Anh nghe có vẻ mất kiểm soát.
“Hai chúng ta dính nhau như sam, có người sẽ phát điên. Lần này anh thấy rồi đó, anh cho rằng anh ta muốn cướp tình yêu, nhưng thực ra anh ta muốn cướp cả mạng sống đó.”
Văn Tư Hoàn nhớ lại khoảnh khắc chạm ánh mắt với Lý Thừa Dật ở trong xe, người kia như chó điên có thể xông lên cắn anh bất cứ lúc nào. Ninh Hảo không thể giành được Vân Thượng trong thời gian ngắn, hiện giờ vẫn không tránh được phải làm việc chung với anh ta, chú ý an toàn mới là điều quan trọng nhất.
Nghĩ thôi đã thấy hoang đường, hai người là vợ chồng hợp pháp nhưng vẫn phải tránh né vợ.
Sau đó anh lại nghĩ tới chuyện khác, bật cười: “Vậy trước mặt người khác chúng ta đóng vai vợ chồng bất hòa trong hôn nhân, đóng cửa lại thì quan hệ hòa hợp gắn bó, cũng thú vị lắm.”
Vừa mới nghiêm túc được một phút.
Ninh Hảo cười: “Cái gì vào chỗ anh cũng thú vị hết.”
Anh để ngoài tai, nổi hứng lên: “Anh nhớ em, giờ em có mặc áo sơ mi của anh không?”
“Em đổi sang đồ ngủ rồi.”
“Mặc cái đi, cho anh xem thử.”
Cô đấu không lại, tắt điện thoại đi thay sang áo sơ mi, sau đó gọi video lại cho anh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô không ngồi trên giường mà ngồi ở ngoài phòng khách, không thú vị cho lắm. Anh không hài lòng nhìn ảnh “3x4” của cô, đưa ra yêu cầu “cách xa chút, xa chút nữa”.
Cô co chân ngồi trên sofa, mặc dù áo sơ mi rộng thùng thình, nhưng tà áo cũng chỉ che được quần lót bên trong, đôi chân thon dài, trắng trẻo lọt hết trong tầm mắt.
Anh nhớ cấp ba cô thường mặc đồng phục váy ngắn của trường, đôi chân dài chói mắt, đám học sinh nam xấu xa bên cạnh thường xuyên đùa nghịch, bàn luận về cô. Thật kỳ lạ, lúc đó anh chỉ cảm thấy những lời nói kia không tôn trọng người khác, luôn nhanh chóng di chuyển tầm mắt, cố gắng không nhìn cô. Nhưng hiện giờ anh lại cảm thấy nhìn mãi không đủ, nơi sâu trong cơ thể đã dâng lên một ngọn lửa khó kiềm chế, còn muốn được nhiều hơn.
“Thật muốn ôm em.”
Ninh Hảo thấy ánh mắt anh hiện lên ham muốn rõ ràng thì nổi ý trêu đùa, cô vạch trần: “Chỉ muốn ôm thôi à?”
Anh cười híp mắt, cảm nhận sâu sắc việc nhìn thấy nhưng không sờ được, suy nghĩ quá nhiều, thật sự là tự rước họa vào thân. Anh di chuyển sự chú ý, hỏi cô: “Em đang làm gì? Vẫn đang làm việc à?”
“Công việc tạm thời đã xong rồi, em đang thả thính cá con.” Cô chuyển sang camera sau.
Bên trong khung hình là tay của cô lơ lửng trên thành bể cá, đùa nghịch mặt nước, nước và tay đều ngược sáng, ánh sáng xen lẫn vào chất lỏng, khúc xạ thành vô số màu sắc huyền ảo. Một màu đỏ tươi xuất hiện trong ống kính, cá vàng kia ngoi lên mặt nước, sắp chạm vào đầu ngón tay.
Cô nhấc tay, lơ lửng trong không trung, cách xa nó ra. Trong lòng bàn tay còn một ít nước, từng giọt theo ngón tay hơi xòe ra của cô chảy xuống, hòa vào làn nước. Cá vàng hướng lên trên, mấp máy miệng.
Nước chảy xuống ngón tay, khiến người ta liên tưởng đến chất lỏng nào đó mà mình từng uống.
Anh nhìn đến khát khô, yết hầu chuyển động. Anh hắng giọng.
Cô nhìn vẻ mặt của anh, bật cười vì phản ứng bỡ ngỡ của anh, ngón tay cô phối hợp, cho vào trong nước lần nữa.
Anh nghe thấy giọng cười ngoài khung hình: “Em cũng không chịu nổi bị thả thính.”
*
Hôm nay tâm trạng của Uông Liễm rất tốt, về khách sạn ở trung tâm thành phố Giang dễ mua sắm hơn, buổi tối còn có thể họp mặt chị em, chơi đến mười giờ vẫn tính là sớm. Bởi vì sau khi về thành phố Giang, mỗi ngày Lý Thừa Dật đều than ngắn thở dài về công việc của công ty, cô ta không dám thể hiện niềm vui trước mặt anh ta.
Cô ta nhanh chóng dọn dẹp quần áo, túi xách đã đập hộp trước khi Lý Thừa Dật trở về phòng, bảo nhân viên phục vụ mang hết túi giấy trắng và chiếc hộp màu cam đi. Cô ta đi tắm sớm, rồi xịt nước hoa lên bộ đồ ngủ trơn bóng, sau đó dựa vào đầu giường lướt Tiểu Hồng Thư (*), cạnh gối có chuẩn bị một tập thơ của Borges.
(*) Tiểu Hồng Thư: Là app xã giao và mua hàng online nổi tiếng Trung Quốc, có người so sánh nó là “Instagram của Trung Quốc”.
Lý Thừa Dật về sớm hơn thường ngày, không ngờ anh ta không uống rượu, bộ dạng như đang suy nghĩ gì đó.
Uông Liễm nhanh nhẹn đi tới, anh ta ngửi thấy mùi đàn hương và hoa diên vĩ ập thẳng vào mặt liền mỉm cười vòng tay qua eo cô ta, đi vào bên trong.
“Ủa? Hôm nay tiến triển thuận lợi rồi à?”
Lý Thừa Dật ôm cô ta ngồi lên giường: “Bố biết rồi.”
“Hả?” Uông Liễm không dám hỏi tiếp, nghĩ đến dáng vẻ xị mặt của Văn Gia Xương thì cảm thấy rợn tóc gáy.
Anh ta nói tiếp: “Cũng không mắng gì anh cả, chuẩn bị dẫn anh cùng đi giải quyết, là anh chuyện bé xé ra to, hoảng hốt lo sợ thôi.”
“Em nói mà! Ông ấy muốn đào tạo anh làm người kế thừa mình, gặp chuyện chắc chắn phải dạy anh rồi. Làm gì có ai trời sinh biết làm ăn lớn đâu chứ.”
Anh ta gỡ được gánh nặng quấy nhiễu mình suốt mấy ngày nay, hiện giờ người đẹp mềm mại trong lòng, chuyện phiền muộn đều bỏ sang một bên. Anh ta bóp eo, hôn cô ta, đè cô ta xuống, bóp nắn lung tung, ngứa ngáy làm cô ta cười ha ha tránh đi.
“Hôm nay em sao vậy? Tính được anh gặp may mắn hay là tự mình nổi hứng?”
Uông Liễm túm áo anh ta, thoát ra: “Em chính là may mắn của anh, anh đối xử tốt với em thì mới may mắn.”
Nhiệt độ tăng lên rất nhanh, hai người chỉ nói vài ba câu đã cởi sạch quần áo, lăn lộn với nhau. Thân hình của Uông Liễm không thể bới móc gì được, là kiểu đầy đặn được trời cao ưu ái, một thân hình đồng hồ cát, nơi cần có thịt thì đều là cục thịt mềm mại nặng trĩu, sờ vào nó như sữa đặc đậm đà chảy ra từ trong kẽ tay.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lý Thừa Dật không hiểu tại sao, ma xui quỷ khiến thế nào mà giờ phút này lại nhớ tới Ninh Hảo. Thân hình sau khi dầm mưa của cô cũng đẹp đẽ, là kiểu nét đẹp ẩn giấu. Hóa ra chỉ vì chiều cao nên mới khiến cô trở nên mỏng manh. Bỗng nhiên anh ta cảm thấy thân hình cân đối như thế mới được coi là người đẹp tuyệt trần, kiểu như Uông Liễm có hơi ngấy.
Anh ta tắt hết đèn trong phòng.
Uông Liễm đang rên rỉ trong ham muốn thăng trầm, nhưng vẫn nhận ra điều bất thường: “Tối quá đi.”
“Suỵt, yên lặng.” Anh ta lật người cô ta lại, mặt hướng xuống.
Uông Liễm rất phối hợp, cũng rất vui mừng. Cô ta cho rằng anh ta muốn chơi trò nhập vai kích thích gì đó, làm gì ngờ được rằng lại là cô ta đóng vai một nhân vật khác.
Anh ta bắt đầu tưởng tượng, Ninh Hảo nằm trên giường sẽ là phong cách nào? Có khi nào sự dè dặt, hướng nội của cô cũng là giả, thực ra cô là người con gái lẳng lơ hay không? Dù sao cô đã khiến Văn Tư Hoàn mê muội như thế mà.
Chuyện đến giữa chừng còn hỏng là do sức tưởng tượng của anh ta quá phong phú, nghĩ đến Ninh Hảo có khả năng đã ngủ chung với Văn Tư Hoàn, hình ảnh mang tính công kích lập tức khiến tâm thái của anh ta sụp đổ.
Mặc cho Uông Liễm cố gắng hết sức cũng không thể khiến anh ta cứng lại được.
Uông Liễm vừa nôn nóng vừa tức giận, đầu toát đầy mồ hôi. Cô ta bật đèn lên: “Anh bị sao vậy? Đã nửa tháng không sinh hoạt vợ chồng rồi! Kết quả mới có năm phút! Năm phút cũng chưa tới! Có phải anh ở bên ngoài ăn no rồi không?”
Lý Thừa Dật không giải thích được nguyên nhân, xấu hổ đến tức giận, đổ lỗi cho cô ta: “Anh bảo em yên lặng! Yên lặng có hiểu không? Em kêu cái gì, như tiếng gà gáy vậy, nghe có giả không chứ?”
Uông Liễm không chịu nhận trách nhiệm, cầm lấy gối đập một trận vào đầu anh ta: “Không phải em vẫn luôn như vậy sao? Anh ghét bỏ cái gì? Nói đi, anh thử “làm tình yên tĩnh” ở chỗ nào rồi!”
Lý Thừa Dật bị đập mấy cái thì cướp lấy gối ném sang một bên: “Được rồi, được rồi, cứ bám lấy không buông làm cái gì? Bên ngoài ở đâu chứ? Làm tình cái gì? Em thấy đó, suốt ngày anh bận rộn như chó vậy, ngủ còn không ngon, sức đâu mà làm chuyện đó! Em nên cho phép người ta có lúc trạng thái không được tốt chứ, gì mà giống như mụ dạ xoa ham muốn mãi không hài lòng vậy.”
Uông Liễm dọn dẹp đơn giản, mặc đồ ngủ vào.
Cô ta trợn mắt, tức giận nằm xuống giường, dùng chăn trùm kín bản thân.
Lý Thừa Dật sợ cô ta nằm xuống sẽ ngủ ngay, vội nói: “Sáng mai dọn dẹp đồ đạc, chiều anh cho xe đến đón em về nhà.”
Về nhà? Ai muốn về cái nhà đó chứ! Khu ngoại ô hoang vu hẻo lánh! Họp mặt với bạn bè một lần khó khăn biết mấy! Còn phải hầu hạ trước mặt mẹ chồng! Nhìn sắc mặt bố chồng! Chồng thì chưa đến ba mươi tuổi đã héo rồi! Cuộc sống gì thế này!
Uông Liễm đầy phàn nàn, buồn bực trả lời: “Ngày mai em về Minh Châu.”
“Làm gì?”
“Gặp bạn học cấp ba.”
“Tùy em.” Lý Thừa Dật cũng lạnh nhạt: “Vẫn phải thu dọn đồ đạc, anh gọi tài xế cầm về trước.”
Uông Liễm suy nghĩ xem đồ nào cần dọn dẹp, đều là đồ mới mua, bling bling, bỗng chốc trong lòng cô ta cảm thấy uất nghẹn. Cô ta quay sang nhìn Lý Thừa Dật ỉu xìu, lại cảm thấy vui khi người gặp họa, chuyện nào không nên nói thì nói chuyện đó: “Với tố chất cơ thể hiện tại của anh mà còn ăn trong bát nhìn trong nồi hả? Vẫn nên ăn đồ bổ vào đi.”
Cô ta đánh đúng vào điểm yếu của anh ta. Uông Liễm ám chỉ Ninh Hảo khiến anh ta tức giận đùng đùng, nhưng anh ta không muốn cãi nhau với cô ta. Lý Thừa Dật nhảy xuống giường, lấy quần áo đi tắm.
Uông Liễm còn đang làm mấy động tác nhớn nhác kết hợp với lời nói đả kích anh ta: “Em thấy anh thường ngày luyện chăm chỉ lắm mà, nào là hít đất nào là nâng tạ. Phong thái thì mạnh mẽ, nhưng nhìn đến chiến tích lại chẳng đâu vào đâu. Ha ha ha, em cảm thấy thân hình của em trai anh chắc đẹp hơn anh, dù sao tuổi…”