Ân Ái Không Buông

Chương 18: Ông nội



Lê Mẫn Tiên ngủ một mạch tới giữa trưa, người đã khỏe khoắn hơn nhiều. Mở điện thoại ra, thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, và hai tin nhắn:

“ Good morning! Khỏi ốm chưa cưng?”

“ Dám không nghe máy???”

Cô lẩm bẩm:. truyện tiên hiệp hay

- Cưng cái con khỉ, đồ trẻ trâu.

Nhìn đồng hồ, lát cô phải có mặt ở chùa Phúc An. Ông nội Lê rất quý Lê Mẫn Tiên, nên cô không dám vắng mặt. Cũng vì sự kiện nào cô cháu gái này cũng năng nổ tham gia nên ông nội Lê lại càng quý hơn.

Đến chùa nên Mẫn Tiên ăn mặc cực kỳ đơn giản, chỉ mặc áo phông trắng, quần jean đen và giầy thể thao, cũng chỉ make up tự nhiên và tóc buộc đuôi ngựa. Để tránh phô trương nên cô đi xe gia đình có tài xế riêng, chứ mấy con xe thể thao mà đi chùa không hợp chút nào.

Tài xế cũng thông báo làm cô ngạc nhiên:

- Phu nhân vừa về khi sáng, bà ấy đã đi tới chùa trước rồi.

- Ồ, mẹ tôi nhanh thật, tôi còn chả biết bà ấy về. Bố tôi thì sao?

- Ngài ấy về sau ạ, nghe phu nhân nói còn có việc, nhân tiện đang đi du lịch ở đó thì giải quyết luôn.



- Vâng, ông ấy hay thế mà. Một công đôi việc, chả bao giờ thư giãn một cách triệt để cả, du lịch nhưng vẫn tranh thủ làm việc.

***

Lý Thần Vũ ngồi gác chân trên bàn phòng khách, vẫn đang bức bối vì Lê Mẫn Tiên lại chơi bài chuồn. Madam Pang đi ra liền nhắc nhở.

- Thần Vũ, không đi tới chỗ ông nội con sao? Chính Vũ cũng có mặt đó.

- Không, chốn chùa chiền người trẻ như tôi tới đó không biết làm gì.

Lúc này tài xế riêng đi vào:

- Madam Pang, chúng ta đi thôi kẻo trễ, nghe nói nhà họ Lê đã tới rất sớm và đông đủ rồi.

Nghe thấy “nhà họ Lê”, Lý Thần Vũ đứng bật dậy.

- Đợi chút, tôi đi thay đồ.

- Lại đi?



- Thì mẹ nói anh Chính cũng ở đó mà. Có người chơi cùng cũng không đến nỗi nhàm chán.

Hiếm hoi Huyền Pang mới thấy Lý Thần Vũ nhiệt tình vậy, nay còn không dè bỉu mà ngồi chung xe mẹ kế, cách ăn mặc chỉnh chu nghiêm túc không phá cách tùy hứng như mọi ngày.

Trên xe cả hai người đều yên tĩnh, Lý Thần Vũ nghĩ tới Lê Mẫn Tiên bèn hỏi:

- Sự kiện lớn sao mà cả nhà họ Lê và nhà họ Lý đều kéo nhau tới chùa vậy?

Huyền Pang mỉm cười, rồi từ tốn giải thích.

- Đó là di tích lịch sử nổi tiếng, nhưng đã xuống cấp trầm trọng. Gia chủ Lê gia là ngài Lê Tôn, đã quyên góp số tiền lớn góp phần vào việc trùng tu.

- Việc đó có gì lạ đâu, mấy nhà lắm tiền hay làm từ thiện mà.

- Thần Vũ, con nên nghe lời Tú Anh, để ý tìm hiểu chút, sau này ra đời phải cáng đáng nhiều việc to nhỏ trong nhà. Ông nội Lý và ngài Lê Tôn là kỳ phùng địch thủ, từng làm cố vấn quốc hội, tuy chung mục đích giúp sức cho nước nhà nhưng đường lối hai người có khác biệt. Ông con sao chịu thua được, người ta quyên góp 9 thì ông sẽ quyên góp 10. Dù sao thì hiện tại, gia tộc nhà mình vẫn nhỉnh hơn, bởi sau đời ngài Lê Tôn thì con cái không ai làm chính trị. Mãi tới đời cháu mới có một người nối nghiệp.

Lý Thần Vũ gật gù, nhớ tới sơ yếu lý lịch của Lê Mẫn Tiên. Có vẻ người cháu nối nghiệp được nhắc tới là Lê Thanh Hòa. Nhà họ Lý dĩ nhiên luôn đứng đầu trong các gia tộc có ảnh hưởng nhất, bởi mấy đời đều có người nắm các vị trí cốt cán trong bộ máy chính quyền địa phương. Tuy Lý Liên Sơn làm kinh doanh, nhưng là tỷ phú nức tiếng, nên mới có chuyện Lý Thần Vũ ngông cuồng không sợ ai, đến Lê Mẫn Tiên cũng dám bắt nạt. Tiền tổ chức các hoạt động ăn chơi của nhóm siêu xe, cũng đều là Lý Thần Vũ tài trợ mạnh tay.

Anh không đáp, nghe cũng thấy ly kỳ. Tự nhiên một suy nghĩ thoáng qua. Hai ông nội ganh đua nhau như thế, nếu một ngày làm thông gia thì sao nhỉ? Thật tò mò! Chưa cần làm thông gia, nếu họ biết hai đứa cháu cưng của mình đang dây dưa và còn lăn lộn với nhau, không biết sẽ thế nào????

Bất giác, Huyền Pang thấy Lý Thần Vũ nhìn ra cửa xe cười tủm tỉm.
— QUẢNG CÁO —