Sau khi tỉnh lại từ trong giấc mộng, phản ứng đầu tiên của Thiệu An không phải mở mắt, mà là theo bản năng khua qua bên cạnh, muốn ôm người bên gối vào lòng, nhưng ngoài ý muốn không chạm tới đối phương.
Thiệu An đột nhiên nhổm người, đôi mắt mới tỉnh cay xè và nặng trĩu, hắn vén chăn, sau khi xuống giường cũng không kịp đeo dép đã vội sải bước đi vào phòng tắm.
Nơi đó không có Trần Diệc Tâm.
Thiệu An cũng không cảm thấy hoảng hốt, hắn mới tỉnh lại, cảm xúc chưa tràn về, trong đầu chỉ còn lại dục vọng nguyên thủy nhất, đó chính là Trần Diệc Tâm không ở bên cạnh, hắn phải đi tìm.
Hắn đến phòng khách, từ phòng khách có thể nhìn thấy sân thượng và phòng bếp đều không có một ai. Hắn không ôm hy vọng vặn nắm cửa phòng chiếu phim, bên trong vẫn là một mảng đen nhánh.
Thiệu An cuống quýt bước đến trước thư phòng, lúc đặt tay lên tay nắm cửa bằng đồng lạnh lẽo, đầu óc vẫn hỗn độn.
Hắn không trực tiếp mở rộng cánh cửa, mà chỉ chậm rãi đẩy hé ra một khe hở rộng bằng nửa người, sau khi thấy Trần Diệc Tâm bên trong mới hoàn toàn mở rộng cánh cửa, đứng đó.
Thư phòng nằm ở mặt lưng, bên trong chỉ có một hàng đèn nhỏ bốn phía góc phòng, Thiệu An cảm thấy không đủ sáng, công tắc lại ngay bên cạnh, hắn liền bật chiếc đèn lớn chính giữa.
Sau khi đèn sáng Trần Diệc Tâm ngồi bên chiếc bàn lùn mới ngẩng đầu, có chút ngẩn người, hình như là nhận ra ánh đèn thay đổi mới ý thức được Thiệu An đang đứng kế bên, rồi cậu lại cúi đầu nhìn ipad trước mặt, cánh tay chuyển động hẹp, trong phòng chỉ còn lại âm thanh gõ bàn phím.
Thiệu An thấy Trần Diệc Tâm đang bận rộn cái gì mà không nói một lời, cũng không đi qua quấy rầy, sau khi khép cửa bèn xuống thẳng phòng bếp, mở tủ lạnh lấy hộp hoành thánh nhân cá cơm lựu ra.
Canh hầm xương heo trong nồi bắt đầu lăn tăn bọt nóng, lúc này Thiệu An mới ý thức được, hắn đang làm bữa sáng cho Trần Diệc Tâm.
Bọt nước bắt đầu cuồn cuộn, Thiệu An chần chừ một lát rồi đổ hoành thánh vào nồi, hắn nhìn động tác trên tay mình, nhất thời không thể nói được đây là do đầu óc chỉ huy hay là do trí nhớ bắp thịt.
Nấu xong hắn chừa lại phần cho mình ở trong nồi, múc một phần bưng đến thư phòng, tư thế của Trần Diệc Tâm đại khái vẫn chưa đổi, vẫn ngồi trên chiếc nệm dưới sàn, co một chân lên. Chiếc bàn cao vừa đến tầm ngực cậu, vậy nên lưng cậu phải thẳng tắp mới tránh cho khỏi phải ngước đầu làm tổn thương xương cổ.
Bát hoành thánh nghi ngút hơi nóng, vị cá cơm thơm ngon cũng bắt đầu tỏa hương, nhưng Trần Diệc Tâm vẫn chỉ chuyên tâm dồn chí nhìn chằm chằm màn hình gõ chữ, thật giống như đó mới là món ăn mỹ vị.
Thiệu An muốn nói không ăn sẽ nguội, nhưng nhìn Trần Diệc Tâm tập trung như vậy, cũng không nỡ quấy rầy. Hắn ngồi xuống bên một góc bàn còn lại, cầm quyển sách gần mình nhất tùy ý lật xem. Thiệu An vốn tưởng rằng sẽ là tiếng Pháp, nhưng trên chữ cái tiếng Pháp lại không có hai chấm nhỏ như mắt cá vàng.
Hắn khép sách lại, xoay qua nhãn hiệu trên bìa sách. Tối hôm qua hắn đã phát hiện ra bảy tám quyển sách bày trên bàn đều là sách mượn, trang đầu mỗi quyển, đều có con dấu của thư viện C đại.
Ngoài sách, trong tay Trần Diệc Tâm còn có mấy tờ giấy trắng và giấy nhớ nhỏ, không nói tiếng nước ngoài, ngay cả tiếng Trung cũng viết rất nguệch ngoạc.
Thiệu An để sách xuống, ghé mắt nhìn lên kệ sách bên cửa sổ chiếm hết một mặt tường, thật ra đấy cũng không phải kệ sách, mà chỉ là những tấm ván không đồng đều, giống như có người chỉ lên ý tưởng rồi trực tiếp đóng đinh, thế nên sách truyện trên đó không phải quyển nào cũng được dựng thẳng, có hàng trống không, có hàng thì lộn xộn ngang ngửa, gáy sách không được hướng toàn bộ ra ngoài.
Mặt tường này cũng đại diện cho cả căn phòng, không hề ngăn nắp, nhưng chắc chắn không coi là bừa bộn, trái lại còn mang đến cho người ta cảm giác cũ kỹ, giống như đã lâu không có người thăm hỏi, mà cũng lại giống sớm chiều bên nhau.
Đó là một kiểu sự sống tĩnh, như tòa tháp bằng ngà nhân tạo, trong tháp giam giữ Trần Diệc Tâm.
"Diệc Tâm?" Thiệu An gọi cậu, mắt thấy hơi nóng mì hoành thánh này càng tiêu tán, hắn sợ để nguội vừa mất mùi vị vừa hại dạ dày, nên mới muốn bảo Trần Diệc Tâm ăn trước một chút.
Nhưng Trần Diệc Tâm vẫn chẳng nói chẳng rằng, ngay cả câu 'Xong ngay đây' cũng không cất tiếng.
Thiệu An chỉ có thể gọi thêm lần nữa: "Trần Diệc Tâm."
Ngón tay gõ bàn phím của Trần Diệc Tâm khẽ ngừng, hàng mi động đậy, sau đó hơi ghé mắt nhìn Thiệu An.
Thấy Trần Diệc Tâm như vậy, Thiệu An rốt cuộc hiểu ra, Trần Diệc Tâm thích hắn gọi cậu bằng cả họ lẫn tên.
Sau đó Thiệu An ngồi sang bên cạnh Trần Diệc Tâm, lặng yên đối mắt vài giây, cuối cùng bị phá vỡ bởi nụ hôn hắn đặt lên môi Trần Diệc Tâm.
Thiệu An cũng hiểu, không thể chỉ nhìn Trần Diệc Tâm mà không nói không làm gì được, nếu không hắn sẽ không nhịn được muốn hôn đối phương.
"Viết gì thế, quan trọng đến mấy cũng phải ăn cơm cái đã." Thiệu An tịch thu ipad và bàn phím, sau đó đẩy bát tới trước mặt Trần Diệc Tâm.
"Em phải trả mấy quyển này hôm nay, còn mấy chỗ em vẫn chưa hiểu rõ nữa." Trần Diệc Tâm cầm thìa, múc một miếng hoành thánh đưa vào miệng, tựa như muốn mau chóng hoàn thành nghĩa vụ, chỉ trực chờ ăn xong.
"Có thể lại mượn tiếp mà." Mặc dù không biết tại sao Trần Diệc Tâm có thể mượn sách của thư viện C đại, Thiệu An vẫn căn cứ theo tình huống lúc mình còn đi học mà đưa ra giải pháp.
"Không được, không thể thao tác trên máy để mượn tiếp được, thầy cô thực hiện nhìn thẻ của em là biết em đã sớm rời trường, điều tra thêm sẽ liên lụy đến thầy Mục, không được không được."
Trần Diệc Tâm nói liên tiếp một chuỗi không được, đoạn tiếp tục ăn hoành thánh, tốc độ rất nhanh, khiến Thiệu An không khỏi hoài nghi rốt cuộc cậu có nếm ra mùi vị gì hay không nữa.
Sau khi ăn hết tám chín miếng, Trần Diệc Tâm liền nói đã no rồi, cũng không tỏ vẻ muốn lấy lại ipad, chỉ ngồi đó ngẩn người.
Thiệu An hỏi: "Hôm nay mấy giờ em dậy?"
Trần Diệc Tâm nghĩ ngợi chốc lát: "Tầm bốn giờ, quả thực không ngủ được." Cậu ngẩng đầu nhìn Thiệu An, mi mắt khẽ chớp, nhìn rất bình tĩnh, nhưng Thiệu An luôn cảm thấy toàn thân cậu đều căng chặt.
"Vậy hôm nay anh đưa em đi trả sách." Thiệu An chỉnh chỉnh mái tóc có chút bù xù của Trần Diệc Tâm, "Sau đó em hãy ngủ một giấc thật ngon."
"Không cần, C đại ngay bên cạnh mà, không xa như siêu thị, tự em đi được rồi." Trần Diệc Tâm như đang nói điều hiển nhiên: "Với cả anh cũng không có thẻ, sao anh có thể vào thư viện được, cũng không thể đứng ngoài đợi em."
"Anh có thể đăng ký." Dù gì Thiệu An cũng tốt nghiệp từ C đại, không thể không nắm rõ quy tắc của thư viện.
"Thật hay đùa thế?" Trần Diệc Tâm làm bộ kinh ngạc, "Đăng ký là phải dùng thông tin thật điền lên giấy đó, ai không có thẻ cũng phải điền, sau đó trang giấy có tên người ấy nhất định sẽ bị một vài đàn em khóa dưới quên thẻ đọc được, rồi sẽ chỉ vào tên anh mà trố mắt hỏi nhau: 'Thiệu An này là Thiệu An của Quốc tế Thiệu thị đấy ư.'" Giọng điệu Trần Diệc Tâm thoắt biến đổi, "Không thể nào, sao anh ấy có thể đến nơi này, nhất định là trùng tên thôi."
Trần Diệc Tâm ngồi thẳng lưng, tiếp tục diễn: "Các cậu nhìn lí do đăng ký của Thiệu An này này, đến đưa bà xã trả sách? Trò gì vậy, lúc đăng ký bên giám sát không kiểm tra à???"
Thiệu An bị bộ dạng không lo không sợ của Trần Diệc Tâm chọc cho nghiêm túc cả lên, bưng bát hoành thánh chưa kết thúc, múc một miếng bón đến miệng Trần Diệc Tâm: "Vậy bà xã có thể nể cái mặt này, ăn thêm ít nữa được không."
"Em no lắm rồi mà." Trần Diệc Tâm rụt người về sau một cái.
"Anh múc ra hai mươi, em còn không ăn được mười miếng." Thiệu An dỗ dành, "Ăn một miếng nữa, chỉ một miếng thôi."
Trần Diệc Tâm xoắn mày bị Thiệu An đút thêm một miếng, cũng không nhai được mấy cái đã nuốt thẳng rồi, dường như món cá cơm lựu năm ngàn tệ một cân (1/2kg) trong mắt cậu không khác gì một chén mì hoành thánh bên vỉa hè, chỉ kém nước bịt mũi mà ăn.
Vì vậy mà Thiệu An vẫn cứ cố gắng không ngừng: "Ăn thêm một miếng nữa nào, nốt một miếng thôi..."
Chờ đến khi Thiệu An vừa dỗ vừa lừa Trần Diệc Tâm uống được thêm hai thìa canh xương nữa, Trần Diệc Tâm mới thật sự là ăn không nổi, cậu đứng dậy, bảo muốn đi đi lại lại một chút, rồi bưng bát mì rời khỏi thư phòng.
Thiệu An cũng đứng dậy theo, thời điểm chống tay xuống bàn không để ý lắm, lúc nhấc ra bèn nhìn thấy tờ giấy nhớ bị dính vào. Khi hắn giật ra đặt lại lên bàn, hắn liền trông thấy lời ghi chú trên đó, rất ngắn, từ đơn này hắn cũng biết, chính là tên hàng ăn hôm qua bọn họ đã ghé thăm.