An Luyến

Chương 24



Lễ 7 ngày thứ hai sau khi Mục Hoa qua đời, Trần Diệc Tâm có visa.

Ngày khởi hành trên vé máy bay của cậu là ngày trước khai giảng một tháng, nơi trọ không bị hạn chế, cậu lại bị phân vào kí túc tá quốc tế. Trần Diệc Tâm vẫn có chút bóng ma đối với khu vực này, muốn đến sớm một chút để thuê nhà bên ngoài. Cứ như vậy, thời gian cậu ở C thị còn chưa đầy một tháng.

Nửa tháng trước, cậu và Mục Ninh Chiêu cùng lo liệu hậu sự cho Mục Hoa. Trần Diệc Tâm không phải người thân, rất nhiều việc cậu không thể nhúng tay vào, chỉ đành ngày ngày xử lý sự vụ bên học viện ngoại ngữ đại học C, sinh viên dâng nến và vòng hoa tưởng niệm giáo sư. Thi thoảng Chu Dật Nhất cũng tới, hoặc có lẽ chỉ đi ngang qua, ban đầu cậu ta thấy Trần Diệc Tâm thì sẽ tránh đi, sau đó mấy ngày, cũng không cố gắng tránh mặt nữa.

Sau lễ 7 ngày thứ hai, Trần Diệc Tâm không còn gì có thể làm gì vì Mục Hoa nữa, cậu trở về căn hộ Tây Lâm.

Trước đó cậu vẫn luôn ở bên ngoài, cậu không muốn trở về, Thiệu An cũng vậy, hai người thuê phòng suite trong khách sạn, bên trong phòng suite có hai phòng ngủ, quyền lựa chọn nằm trong tay Trần Diệc Tâm, suốt hơn mười ngày Trần Diệc Tâm đều chọn ở riêng.

Ngày thứ mười lăm, Trần Diệc Tâm chủ động gõ cửa phòng Thiệu An.

Bọn họ trở về căn hộ Tây Lâm cùng nhau, cũng đã đến lúc Trần Diệc Tâm chuẩn bị hành lý lên đường.

Sau khi vào nhà Trần Diệc Tâm đi ra ban công trước hết, ổ cu gáy đều bay đi hết, cậu đứng lên chiếc ghế nhỏ, muốn gỡ ổ chim xuống.

Thiệu An không đồng ý. Trần Diệc Tâm chỉ cho hắn những vết bẩn xung quanh tổ chim: "Mấy ngày nữa sâu bọ sẽ trèo lên, bây giờ không vứt đi sau này càng rắc rối."

Thiệu An rất cố chấp: "Nhưng em đã nói bọn chúng sẽ trở về."

Đúng là Trần Diệc Tâm đã nói vậy, chỉ là lúc này cậu lại lắc đầu: "Cu gáy sẽ không trở về tổ nữa."

Thiệu An nhìn Trần Diệc Tâm ném ổ chim lộn xộn vào thùng rác không chút lưu luyến, lau chùi vết dơ xung quanh tổ chim xong liền dùng băng dính dán chặt lại, rồi nhắc nhở Thiệu An nhớ tìm người sửa sang phần gạch men này.

Trần Diệc Tâm bắt đầu thu dọn quần áo, cậu chuẩn bị rất kĩ lưỡng, quần áo bốn mùa xếp đầy một chiếc vali, sau khi không nhét nổi đống đồ ngủ cậu mới lựa ra hai bộ quần áo mỏng cũ của Thiệu An chèn vào, chính là những bộ bình thường cậu thích nhất.

Sửa soạn xong xuôi Trần Diệc Tâm đặt vali nằm ngang trong phòng khách, có lẽ nhớ tới điều gì, cậu vào phòng bếp mở tủ lạnh, lấy mấy cân măng cụt ra.

Cậu ngồi luôn xuống sàn phòng bếp, co chân, trước mặt là thùng rác. Cậu bắt đầu tách măng cụt, có chút chín nẫu, cậu cũng không chọn lựa cẩn thận, đều cho cả vào miệng.

Cậu tách hết quả này đến quả khác, nước không chỉ tràn đầy trên tay, mà còn dính trên khóe miệng. Sau khi cậu ăn mười mấy quả Thiệu An cũng ngồi xuống, cầm tay cậu ngăn cậu đừng ăn.

Trần Diệc Tâm nhìn túi một cái, còn hơn hai mươi quả nữa, quả thực cậu ăn không xong, liền đưa quả trong tay cho Thiệu An: "Vậy anh ăn cùng đi."

Thiệu An nhận lấy, cầm trong tay, chưa ăn. Ngoài măng cụt ra Trần Diệc Tâm không thích ăn bất kỳ đồ ngọt nào khác, còn hắn không thích bất kỳ đồ ngọt nào kể cả măng cụt.

"Không ăn thì hỏng mất." Trần Diệc Tâm lại tách một trái, "Hôm nay em đi rồi, liệu anh có biết còn đống này không?"

Không biết.

"Không biết thì giờ phải ăn hết. Thiệu thái thái chăm lo việc nhà, tuyệt đối không lãng phí." Trần Diệc Tâm rút một múi, bón tới mép Thiệu An, "Anh thử một chút."

Dưới ánh mắt chăm chú của đối phương, Thiệu An chần chừ mấy giây, rồi hắn há miệng, trước tiên cảm nhận được vị ngọt trên đầu lưỡi, sau đó cảm giác tan rữa ngọt ngọt chua chua tràn ra trong miệng. Thiệu An không quen thật, nhưng vẫn nuốt xuống, xong xuôi lại cảm thấy thứ đồ này cũng không đến mức ngọt ngấy quá độ, liền ngồi xuống bên cạnh Trần Diệc Tâm, chậm chạp nhấc tay cầm măng cụt ăn.

Tốc độ của hắn đúng là hắn ăn một thì Trần Diệc Tâm chén năm, thế mà bụng đã lưng lửng giảm sức chiến đấu rồi. Nhưng động tác vặn măng cụt của Trần Diệc Tâm chưa hề chậm lại, ăn không kịp thì lén lút nhét cho Thiệu An, Thiệu An cũng giúp đỡ ăn hết, tốc độ dần được khôi phục, đến cuối cùng chỉ còn một trái măng cụt, Trần Diệc Tâm tách ra, đưa Thiệu An một nửa, nửa còn lại cho mình.

Ăn xong Trần Diệc Tâm lấy mu bàn tay chùi mép, nhưng tay cậu cũng không sạch sẽ, càng lau càng dính, Thiệu An cũng muốn lấy tay lau giúp, kết quả là hai người đều hứng nước trong bồn rửa bát mà rửa mặt.

Trần Diệc Tâm lau mặt xong, vẩy vẩy tay lôi túi rác trong thùng ra ngoài, kể cả túi nylon có tổ chim ngoài phòng khách, nếu không phải một tay khác của cầm kéo vali, dường như cậu chỉ là một người ra ngoài đổ rác, rất nhanh sẽ trở về nấu bữa cơm.

"Hoa..." Trần Diệc Tâm nhìn hoa hồng chưa hoàn toàn khô héo trên bàn, "Em hết tay rồi, hoa anh nhớ dọn."

Sau khi ra cửa Thiệu An hỏi cậu: "Em còn trở về không?"

Trần Diệc Tâm chỉ cười, không đưa ra một đáp án xác định.

Mấy ngày bọn họ ở phòng suite, Trần Diệc Tâm nhìn lại luận văn của mình ---- những email và bản dịch mấy năm nay cậu gửi Mục Hoa ông đều đọc hết, còn giúp cậu gửi cho tập san học thuật phù hợp. Alexandre cũng gửi mail cho cậu, nói có mấy đề tài hoàn toàn có thể phát triển thêm, chờ cậu đến trường bọn họ cùng nhau thảo luận.

Mấy ngày đó Thiệu An cũng đến công ty như thường ngày, sau khi trở lại sẽ ăn tối với Trần Diệc Tâm, chẳng qua là cơm tối không phải Trần Diệc Tâm làm, mà do người của khách sạn đem lên.

Trên bàn ăn không ai nhiều lời, mỗi lần Thiệu An muốn chọn đề tài, hoặc là muốn pha trò chọc vui Trần Diệc Tâm, Trần Diệc Tâm cũng sẽ đáp lại, cũng sẽ cười một chút, nhưng đều không kéo dài lâu được, cơm nước xong bọn họ lại không ở chung phòng, không có trao đổi.

Nhưng lập trườnh của Trần Diệc Tâm đã rõ ràng, cậu sẽ đến trường, sẽ đi ra ngoài đối mặt cuộc sống như Thiệu An kỳ vọng. Nhưng dường như cậu không cần Thiệu An ở bên đến vậy, nhiều lần Thiệu An muốn hỏi có cần hắn đi cùng hay không, dĩ nhiên hắn cũng đặt cả vé máy bay rồi, chỉ là muốn thống nhất với Trần Diệc Tâm một lần. Nhưng lần nào lời đến khóe miệng hắn cũng không nói ra được, hắn bảo mình chờ thêm một chút, chờ một chút, dường như liên quan đến vấn đề này, Trần Diệc Tâm sẽ đưa ra câu trả lời hồng thủy mãnh thú, chờ một chút đi, chờ một chút.

Một ngày trước khi ly biệt, Trần Diệc Tâm chủ động tới gõ cửa phòng Thiệu An.

Cũng chỉ có Trần Diệc Tâm sẽ đến gõ cửa, Thiệu An đứng trước cánh cửa, căng thẳng tới mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, hắn vặn tay nắm, người ngoài cửa cũng không nói gì mà "Không mời em vào ngồi một chút ư", chỉ đi thẳng tới, ngồi xuống mép giường.

Cậu bắt đầu cởi quần áo, áo ngủ bị cậu cởi xuống hông, cản trở chỗ riêng tư, không che được nửa thân trên và bắp đùi thon gọn. Cậu hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn Thiệu An có chút lo âu không nắm chắc, cậu cắn môi dưới, đi đến trước mặt Thiệu An, để tay lên vai hắn, là muốn giúp hắn giảm bớt sức nặng của quần áo trên người.

Thiệu An nắm cổ tay cậu, Trần Diệc Tâm khẽ cười một tiếng: "Hay là anh muốn mặc quần áo làm."

"Cũng được vậy..." Cái tay không bị giữ của cậu mò xuống, "Ngày mai em sẽ đi, dù sao cũng phải có một màn chia tay."

"Trần Diệc Tâm!" Thiệu An bị ba chữ 'màn chia tay' đâm trúng, "Anh đã nói anh sẽ ở bên cạnh em----"

"Em biết, em không có ý bảo mình chia tay..." Trần Diệc Tâm giải thích, "Ý em là em sắp sang nước ngoài rồi, cũng coi như 'chia xa', em chỉ có ý này."

"Vậy em có cần anh đi cùng không?"

Trần Diệc Tâm nói: "Anh muốn đi, thì đi thôi."

Câu trả lời ấy càng đau đớn hơn một lời từ chối, muốn đi thì đi. Thiệu An nghĩ nếu như muốn đi thì đi, vậy hắn tính là cái gì?

"Thiệu An, một đêm cuối cùng." Bàn tay Trần Diệc Tâm bắt đầu cởi thắt lưng Thiệu An, "Qua đêm nay..."

Thiệu An ngắt lời cậu, dứt khoát nói: "Em cứng không?"

Động tác tay Trần Diệc Tâm hơi khựng lại.

Hắn trêu chọc đầu vú đang phơi bày trong không khí của Trần Diệc Tâm, mềm nhũn, phải chơi đùa mới có thể cứng lên. Trần Diệc Tâm hừ một tiếng, lưng khẽ ngửa ra muốn tránh, Thiệu An ôm lấy cậu thả lên giường, hắn bọc lấy tính.khí của Trần Diệc Tâm, cương lên, nhưng không rỉ nước, Trần Diệc Tâm kẹp chân, khi ngón tay Thiệu An xuyên vào hậu môn cậu không nhịn được kêu đau một tiếng.

Thân thể thấm nhuần tình ái năm năm có khả năng sẽ trở nên trì trệ chỉ trong một sớm một chiều.

Thiệu An ngừng thăm dò, hắn cởi áo ngủ của Trần Diệc Tâm xuống hoàn toàn, cả đồ trên người mình nữa, hắn ôm lấy Trần Diệc Tâm từ phía sau, đắp chăn xong hắn nói: "Vậy anh ngủ một giấc cùng em."

Trần Diệc Tâm có thể cảm nhận được xương sống bị vật cứng cộm vào: "Hay là em dùng miệng giúp anh ra."

"Không cần!" Nói xong, Thiệu An ôm càng thêm chặt.

Trần Diệc Tâm cảm thấy hắn rất đáng yêu, không nhịn được cười, cầm lấy bàn tay trái đang ôm mình của hắn, cậu sờ lên chiếc nhẫn ấy, bên trong chiếc nhẫn có khắc chữ NOW AND ALWAYS.

---- Bây giờ và mãi mãi.

Cậu nghe thấy Thiệu An sau lưng hỏi: "Bọn mình thế này là yêu ư? Anh nói là từ khi mới bắt đầu, hai đứa mình ở chung một chỗ, đây là yêu sao?"

"Ừ." Trần Diệc Tâm xoay người, bọn họ gần kề nhau đến mức có thể đếm rõ từng sợi lông mi, "Từ lúc bắt đầu, từ ngày mười bảy tháng năm."

"Vậy anh có làm đúng không, mang em về, bây giờ lại để em rời khỏi nơi ấy."

"Nói thế nào nhỉ, trẻ con mới phân biệt đúng sai." Trần Diệc Tâm sờ chóp mũi hắn, "Anh đây là trưởng thành."

"Nhưng em không còn đối xử với anh như trước nữa, sau này cũng sẽ như vậy sao?" Thiệu An ấm ức, mặc dù hắn hiểu Trần Diệc Tâm lạnh nhạt từ trong xương, những phụ thuộc đã qua cũng chỉ là khi đối xử với hắn, nhưng mọi thứ thay đổi quá chóng.

"Không phải khác trước, là có lẽ anh không cần em đến vậy." Trần Diệc Tâm nói, "Thiệu An, anh thật sự trưởng thành rồi. Trưởng thành là sẽ đau, là cần rũ bỏ."

Hôm sau Trần Diệc Tâm đi cùng Thiệu An, sau khi điều chỉnh đồng hồ sinh học ở khách sạn, Trần Diệc Tâm bắt đầu tìm nhà. Trần Diệc Tâm tìm nhà cách Paris 6 hai khu phố, cậu và Thiệu An cùng chọn, bốn mươi mét vuông một bếp một phòng vệ sinh một phòng ngủ, Thiệu An muốn đến cũng sẽ không chật chội. Mấy ngày đầu mới dọn vào bọn họ ngủ cùng nhau trên một chiếc giường, đời sống tình dục dừng lại ở chỗ giúp đỡ nhau giải quyết vào sáng sớm, nhưng ngoại trừ điểm này, bọn họ giống như chỉ đổi sang đi dạo siêu thị ở một nơi khác, Trần Diệc Tâm sẽ đi khắp phố lớn phố nhỏ trong lòng Paris cùng với Thiệu An, hoặc là bắt một chuyến bus bất kỳ dạo chơi ngắm cảnh. Trần Diệc Tâm sẽ nói cho Thiệu An nghe, nơi này năm năm trước trông thế nào, như vậy năm năm qua không hề thay đổi, bọn họ cũng đến DELEMA AVENUE, quán cafe tên DE FLORTRE vẫn còn ở đó, bọn họ ngồi ở vị trí cũ, tựa vào cửa, gọi cùng tách cafe cũ, bọn họ ngồi suốt một buổi chiều, uống xong tách cafe của năm năm trước.

Sau khi uống xong Trần Diệc Tâm nói ngày mai cậu không thể đi với Thiệu An được, cậu tìm một việc làm thêm, dạy học sinh Trung Quốc của lớp dự bị đại học Paris 6. Thiệu An chuyển tiền vào ngân hàng cho cậu, con số đó dù tính theo đơn vị nhân dân tệ cũng đáng kể, huống chi là đồng euro. Nhưng Trần Diệc Tâm vẫn muốn tìm một việc để làm, không phải viết văn hoặc là đi du lịch, chỉ là tìm một công việc để làm như vậy.

Dĩ nhiên Thiệu An sẽ ủng hộ: "Vậy mấy ngày nữa anh cũng chuẩn bị về nước."

"Được." Trần Diệc Tâm nói: "Lần sau đến nhớ báo với em."

Thiệu An trở về nước, ngày nào bọn họ cũng liên lạc, gọi điện hoặc nhắn tin. Nhắn tin nhiều hơn một chút, Trần Diệc Tâm gặp được chuyện gì thú vị đều sẽ chủ động kể cho Thiệu An nghe. Ví dụ như cậu cũng sẽ nói xấu một vài học sinh Trung Quốc chỉ đến giành tấm bằng mà không chịu học tập tử tế, Trần Diệc Tâm nói khó nghe nhất là khi bọn họ khoe tiền, hôm nay mua xe thể thao này ngày mai cua được cô gái nọ, còn có một học sinh thành tích cực thấp nhưng đi cửa sau nhờ cậu thay mặt cậu ta viết luận văn, Trần Diệc Tâm hỏi cậu ta bao nhiêu tiền, sinh viên đó nói một trăm eu một ngàn chữ.

"Cậu ta yêu cầu khá là thấp, tối đa 18 điểm, 10 điểm là cậu ta thỏa mãn, nếu được 12 điểm sẽ cho em thêm năm mươi. Năm mươi?? Lúc ấy em phẩy tay cũng đủ đánh rơi tấm bảng nhà giàu của cậu ta, em mà lại thiếu năm mươi này à?!"

Trần Diệc Tâm nói rất cảm xúc, thật sự coi đoạn thời gian dạy lớp dự bị kia trở thành nguồn vui vẻ. Thiệu An thấy mừng thay cậu, bởi Trần Diệc Tâm như vậy mới tính là có hơi thở sự sống, nhưng hắn lại rất không xong, hắn có thể cùng đến Paris, thậm chí hắn bằng lòng rút lui khỏi vị trí hiện tại.

Nhưng Trần Diệc Tâm không cần hắn làm vậy.

Bọn họ đều hiểu, nếu đi ra ngoài, con đường của Trần Diệc Tâm cũng chỉ có thể do chính cậu bước đi.

Thiệu An chỉ đành dồn tâm sức vào một vài lĩnh vực chưa từng nghĩ tới làm phân tán sự chú ý, ví dụ như những dự án cộng đồng. Thiệu thị vẫn làm các hoạt động công ích, số tiền hàng năm quyên đi cũng đáng kể, bao gồm cả dạ tiệc từ thiện bữa nọ, số tiền đấu giá được đêm đó đều được dùng để xây trường học. Lĩnh vực này Thiệu thị có riêng một bộ phận quản lý, nhân viên sẽ đến trường học do Thiệu thị quyên trợ định kỳ, tiến hành hoạt động chụp hình kỷ niệm cảnh tượng vui vẻ hòa thuận cùng với trẻ nhỏ. Có một ngày Thiệu An hỏi Lâm Trăn, Thiệu thị có bao nhiêu dự án quyên tiền xây trường tiểu học, Lâm Trăn đếm ngón tay, nói không phải năm chục thì cũng là ba chục.

"Phần lớn ở nơi nào?"

"Nhiều nhất là vùng Tây Bắc, còn có một trường đang xây dở, còn xây trên núi, lúc lựa chọn địa điểm người phụ trách còn phát khóc, nói bất kể chọn chỗ nào cũng không đủ, vẫn sẽ có đứa trẻ phải đi hơn mười cây đường núi mới tới nơi được."

"Vậy tại sao không xây hai trường?"

"Hai trường thì không đủ giáo viên. Vốn dĩ tập trung giáo viên cho một trường đã khó lắm rồi, nhiều năm qua trẻ em nơi đó có thể đi ra ngoài học trung học đều nhờ vào sự dạy dỗ của giáo viên tình nguyện, cơ bản không ai bằng lòng đến đấy làm giáo viên biên chế, sau khi xây xong tiểu học, dự định sẽ điều động giáo viên từ các huyện thành lân cận, người phụ trách thương lượng với lãnh đạo tỉnh thành, đủ kiểu trợ cấp và tiền lương, mới có chừng mười người đồng ý."

Lâm Trăn hỏi: "Sếp Thiệu sao tự dưng sếp quan tâm đến vấn đề này thế? Sếp muốn đi xem thử à?"

Thiệu An nhìn lịch trình, lắc đầu một cái, ngày mai hắn phải bay đến Paris, hắn đã hẹn trước thời gian với Trần Diệc Tâm.

Nhưng Trần Diệc Tâm lại thả chim bồ câu, tối cậu gọi điện tới, nói ngày mai phải đi biển Baltic.

"Không đợi anh đi cùng sao?"

"Em muốn đi một mình."

"Được." Thiệu An buồn tẻ đáp, là hắn đã nói sau này Trần Diệc Tâm muốn đi nơi nào, muốn đi với ai cũng không sao cả.

Hắn phải tôn trọng sự lựa chọn của Trần Diệc Tâm, nếu mình không có cách nào thấu hiểu thế giới nội tâm của cậu, vậy ít ra, hắn cũng không thể tự cho là tốt với đối phương mà can thiệp vào. Trần Diệc Tâm cần hắn bầu bạn, hắn sẽ bảo vệ bên người cậu không bao giờ thoái thác giống như năm năm kia, nhưng nếu Trần Diệc Tâm không cần, vậy hắn cũng phải tôn trọng tính độc lập của cậu.

Hắn cúp điện thoại xong, ngồi trong phòng nghỉ bên cạnh phòng làm việc, sau khi Trần Diệc Tâm đi hắn vẫn luôn ngủ ở nơi này.

Hôm nay hắn rất mệt, quần áo cũng không thay, rèm cửa cũng không kéo kín, hắn tắt đèn đầu giường rồi nằm xuống, cũng không kéo chăn, chỉ ngây ngốc nhìn bóng mờ được ánh trăng phản chiếu trên trần nhà.

Phòng nghỉ này cũng rộng bốn mươi mét vuông, không chênh lệch nhiều lắm so với phòng Trần Diệc Tâm thuê ở Paris. Thiệu An nằm trên giường, đồng hồ báo thức chỉ chín giờ tối, nghĩa là bên Pháp đang là buổi chiều, rất có thể Trần Diệc Tâm đã lên đường.

Hắn quên hỏi biển Baltic ở quốc gia nào, Lithuania, Estonia hay là Latvia? Hắn không hy vọng đó là Latvia, chỗ đó ít người Trung nhất, nếu Trần Diệc Tâm đột nhiên gặp tình huống khẩn cấp nào đó, tìm đồng bào cũng khó khăn.

Hoặc có lẽ Trần Diệc Tâm còn chưa lên đường, cậu đang sửa soạn hành lý trong phòng. Thiệu An nghiêng đầu, nhìn về vách tường trắng tinh trống rỗng phía trước, dường như thấy được một vài đồ đạc trong nhà, là tủ quần áo, Trần Diệc Tâm lấy mấy bộ quần áo bên trong ra, cậu nhét vào vali, nửa quỳ, xếp quần áo còn dư vào một chiếc balo lớn dưới đất. Cậu còn lôi ra một chiếc áo phông đen, giũ giũ một cái, ngửi cổ áo, sau đó tươi cười nhét chiếc áo đó chung vào.

Trần Diệc Tâm sửa soạn xong, cậu đứng lên, đứng bên cửa nhìn bố cục trong căn phòng một chút, hình như đang nghĩ xem còn quên mang thứ gì, Thiệu An giật mình ngồi dậy, gọi Trần Diệc Tâm, mang theo anh. Nhưng hắn gọi không ra tiếng, Trần Diệc Tâm không nghe được, đứng một hồi liền xoay người. Thiệu An muốn đuổi theo, vừa mới giẫm lên sàn đất, Trần Diệc Tâm đẩy cửa ra, tắt đèn đi mất.

Thiệu An đứng giữa vầng sáng duy nhất trong căn phòng, ánh trăng chiếu vào trắng dịu, Thiệu An đứng giữa kẽ hở ấy, một mình.

Trong màn đêm yên tĩnh, Thiệu An thử gọi tên một người ----

"Trần Diệc Tâm."

Tay hắn chắp sau lưng, tay phải xoa lên chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái.

"Trần Diệc Tâm." Trái tim Thiệu An đập kịch liệt, giống như muốn nhảy cả ra ngoài, "Trần Diệc Tâm, anh rất nhớ em."

Tình cảm và nhớ nhung bị đè nén nhiều ngày, vào giờ khắc này rốt cuộc bùng nổ, Thiệu An vội đẩy cánh cửa chạy ra thang máy, hắn phải đuổi theo người ấy.

Hắn khởi động chiếc xe Mercedes G500, hắn đang trên đường đến sân bay, mỗi lần dừng đèn đỏ hắn lại nhìn sang ghế phụ, luôn cảm thấy nơi đó có một người, người nọ mặc chiếc sơ mi trắng cúc cẩm thạch, tóc mái hơi dài, cậu lấy tay vuốt ngược về sau, sau đó dựa vào cửa sổ. Thiệu An gọi tên cậu, người nọ sẽ dùng âm mũi 'Ừ' một tiếng, rồi sẽ quay đầu, nhìn hắn hỏi dò.

"Trần Diệc Tâm." Thiệu An hỏi cậu. "Mình quay về được không."

Trần Diệc Tâm dời tầm mắt, cậu nhìn xe cộ và các loại đèn xe phía trước, khóe miệng mang ý cười.

Phía sau có tiếng còi giục giã, Thiệu An đạp chân ga, chiếc xe chậm rãi đi qua từng cửa trạm sân bay, hắn không dừng lại.

Hắn lái thẳng về phía trước, rời khỏi lối vào sân bay, lại là một lần đèn đỏ, Thiệu An dừng xe, người ghế bên vọt tới ôm cổ hắn, nói em về rồi.

"Em đến Latvia." Trần Diệc Tâm móc trong túi ra mấy món đồ thủ công cho Thiệu An xem, "Có đặc sản còn có cá hộp nữa, anh không thích cá trích nên em không mua, mua về cũng lãng phí. Xà phòng chắc chắn sẽ dùng, để trong nhà cũng không xấu... Đúng rồi, em ra biển, rất đẹp, xanh nữa."

"Sau đó em trở về."

Thiệu An lại đạp chân ga một lần nữa, lần này hướng về phía căn hộ Tây Lâm, hắn mỉm cười với ghế phụ, hắn nói với ghế phụ, mừng em trở về.